TruyenFull.Me

Dong Nhan Van Doc Tham Priest Nhung Doan Ma Toi Tu Tuong Tuong

[Đồng nhân văn] [Đọc thầm – Priest] Những đoạn mà tôi tự tưởng tượng

Tác giả: Thiên Trân

Cp: Lạc Văn Chu x Phí Độ

Tóm tắt: Chỉ là cảnh H mà tui tự tưởng tượng và viết ra.

Chú thích: những dòng trong dấu [] là nguyên tác, còn lại là sản phẩm tưởng tượng.

- Đoạn trích trong Quyển 4 - Chương 6: Verkhhovenxki 6 -

[ Phí Độ nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử ánh ra một đôi bóng ngược, như nhốt cả người Lạc Văn Chu vào đó, ở dưới đèn khúc xạ ra từng tầng ánh sáng, lóa mắt đến khó tin.

Sau đó hắn cười với Lạc Văn Chu: "Anh."

Lạc Văn Chu lập tức không nhịn được hít một hơi, da đầu ngứa ngáy, thân thể dựng sào thấy bóng xảy ra thay đổi.

Phí Độ dĩ nhiên cảm nhận được, thừa thắng xông lên ấn từng đốt sống của anh: "Em muốn anh."

Đây vốn chỉ là một câu tán tỉnh thuận miệng, nhưng chớp mắt khi nói ra, lại đột nhiên cuộn dâng sóng lớn trong lòng Phí Độ, như gió xuân không mời mà đến rã đất đóng băng trên cánh đồng tuyết mênh mông, từ không sinh có, thổi quét tới, tiếng vọng khổng lồ nhộn nhạo trong phế phủ mãi không dừng.

Như thể hắn đã vô tình nôn ra trái tim chân thành dính máu vậy.

Điều này khiến Phí Độ không tự chủ được nhắm mắt lại, cơ hồ có vài phần thành kính tìm đến đôi môi hơi khô của Lạc Văn Chu, trong lòng lặp lại một lần câu nói kia.

"Em muốn anh." Hắn nghĩ.

Cuộc đời này hắn không ngừng vẫy chào, không ngừng giãy giụa, cũng không ngừng đào thoát, hắn chưa bao giờ quyến luyến bất cứ ai, bất cứ thứ gì.

Đây là lần đầu tiên từ thuở chào đời hắn bị khát khao xa lạ chiếm lấy, lồng ngực bình tĩnh đang lặng lẽ nổi lên gợn sóng vô hình, ầm ầm nhấn chìm ngũ quan lục cảm nhạy bén.

Thậm chí Phí Độ tạm thời quên mất chiêu trò và kỹ xảo nhất quán, lời ngon tiếng ngọt đầy miệng tắt hết, chỉ có thể dựa vào bản năng tới gần con mồi muốn săn đã lâu.

Lạc Văn Chu năm lần bảy lượt chống lại dụ dỗ, tự thấy đã sắp trở thành một vĩ nhân "thoát khỏi hứng thú thấp kém", sẽ lập tức đạt thành "phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất" như trong sách giáo khoa rồi.

Ngờ đâu đêm trước thắng lợi, thế công của quân địch tự dưng lại mạnh lên.

Anh chưa kịp nhận ra chỗ nào không đúng, ý chí cứng như sắt thép đã sụp đổ dưới "viên đạn bọc đường" – lý trí sau chót chỉ đủ phát ra một tiếng thét cùng đường bí lối, nhắc nhở anh "sofa quá cứng, dễ bị thương, hãy về phòng ngủ, đừng quên khóa cửa".

Sau đó "lý trí" lắm lời này bị vứt trong phòng khách xúi quẩy cùng với áo của anh.

"Nếu đau phải lên tiếng, không chịu nổi thì nói cho tôi biết, được chứ?" Lạc Văn Chu dán sát vào tai Phí Độ, thở hơi dồn dập, tóc Phí Độ và vỏ gối trắng tinh hai màu đen trắng rõ ràng, anh phải cắn răng mới có thể giữ được đại khái còn giống người, "Tôi biết cậu thích hành hạ bản thân, nhưng tôi không thích, tôi không thích cậu bị đau."

Phí Độ không rảnh suy nghĩ thông tin ẩn chứa trong câu này, bởi vì tận đến lúc này hắn mới phát hiện, trên vài vấn đề, khả năng hắn và Lạc Văn Chu có chút kiến giải bất đồng.

"Không phải," Phí Độ cười gượng một tiếng, "Anh khoan đã..." ]

...

Giọng nói của Phí Độ chìm vào giữa nụ hôn sâu. Khác với cảm giác dồn dập, không ngừng chiếm lấy của hắn, nụ hôn của sư huynh dịu dàng, tình cảm không che giấu truyền thẳng vào đại não Phí Độ, cho dù hắn có là người "không cảm nhận được tình cảm" cũng nhận thấy rõ ràng, chìm đắm, mê luyến, không thể ngừng.

Muốn anh...

Đến khi kết thúc nụ hôn sâu này, tiếng thở dốc không phân rõ của ai truyền qua tai cả hai, nhiệt độ lại như tăng thêm, nóng không chịu nổi. Chẳng biết từ khi nào quần áo chủ tịch Phí đã không còn chỉnh tề, chỗ nên lộ đã lộ. Áo ngủ đen nửa kín nửa hở với làn da trắng ngần dưới ánh đèn càng thêm dụ hoặc. Lạc Văn Chu nuốt một ngủm nước bọt, níu lại chút lý trí để suy nghĩ đến bước tiếp theo nên làm thế nào. Anh không muốn làm ẩu, không muốn để lại ấn tượng xấu trong lần đầu tiên, à... lần nào cũng không được.

Phí Độ ngắm nghía dáng vẻ kiềm chế của sư huynh nhà hắn, vừa thấy thú vị vừa cảm thấy đối phương hấp dẫn, phối với cơ bụng 8 múi mà hắn đã muốn sờ thử từ lâu. Có suy nghĩ, liền thực hành, dáng ngón tay thuôn dài, đầu ngón tay lướt trên từng khối cơ, cảm nhận nhiệt độ truyền từ làn da đó quả thật rất tuyệt vời như hắn đã tưởng tượng. Trượt dần xuống, chạm vào nơi nóng nhất trên cơ thể Lạc Văn Chu, lập tức nghe thấy tiếng hít khí nhẹ.

"Phí Độ, tôi cảnh cáo em, đừng có nghịch với lửa" Giọng nói Lạc Văn Chu vừa nghiến răng chịu đựng, vừa run rẩy không kiềm chế. Nhưng chủ tịch Phí chính là kẻ thích châm lửa nhất, hắn không ngừng tay, ngược lại còn vuốt ve nhẹ nhàng lên xuống, như có như không. Cảm thấy thỏa mãn khi lắng nghe nhịp thở đối phương nhanh dần.

"Sư huynh, thích không? Em đã nói là anh phải tin tưởng kỹ thuật của em mà. Hay là chúng ta thương lượng lại?"

"Nhóc con, nghĩ cũng đừng hòng" Cùng lúc đó, Lạc Văn Chu cũng ra tay thể hiện lại kỹ thuật cho "đàn em" này thấy. Anh cúi xuống, gặm nhẹ lên chiếc cổ trắng thu hút ánh nhìn anh từ đầu, để lại trên đó đầy dấu ấn của riêng anh. Lướt đến vị trí cạnh trái tim đang có nhịp đập mạnh mẽ, ngậm lấy quả anh đào hồng nhạt, dùng chút lực khiến nó trở nên đỏ tươi. Bàn tay nóng ấm cầm lấy của mình và đối phương, cùng tay của Phí Độ, hòa vào nhịp điệu lên xuống.

Hắn nhắm mắt, thả lỏng đầu óc, chỉ cảm nhận từng dòng điện truyền từ lòng bàn tay đó. Không rõ là ai là người đến trước, hoặc là cùng lúc. Chỉ đến khi Phí Độ cảm giác thứ lành lạnh cùng ngón tay có lửa của Lạc Văn Chu nhẹ nhàng đẩy mở nơi chưa có ai chạm qua, hắn mới giật mình tỉnh táo lại, mở tròn mắt nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt chăm chú của anh phản chiếu bóng hình hắn, nhìn thấy sự cẩn thận và cả... tình yêu của anh.

Đó là Lạc Văn Chu...là người năm ấy đã xông vào căn biệt thự như lồng giam, đôi bàn tay vương mùi thuốc nhưng lại cho hắn hơi ấm. Phí Độ im lặng thả lỏng, chỉ là bàn tay không khống chế được cuộn tròn tấm chăn dưới thân, phản ánh cảm giác khó chịu không quen, luống cuống đến đáng yêu. Lạc Văn Chu không nhịn được, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đang mím chặt, bàn tay khác lại đan xen vào ngón tay Phí Độ, các ngón tay bên dưới lại không ngừng nới rộng nhưng vẫn là với tốc độ chậm rãi khiến người ta khó lòng chịu nổi.

"Sư huynh... Anh mà cứ thế này thì chúng ta tới sáng mai mất" Phí Độ vừa thở dốc vừa nghiến răng thúc giục.

"Tôi biết em thèm khát tôi nhưng em phải biết tự lượng sức chứ" Lạc Văn Chu chắc chắn mình vừa nghe tiếng tặc lưỡi đầy "chủ tịch Phí" quen thuộc, anh vừa cười tủm tỉm vừa quyết định chiều lòng ai đó, không tiếp tục khiến người ta chờ đợi nữa. Tăng tốc độ tìm kiếm, ngay khi cảm thấy thời điểm thích hợp chuyển sang bước cuối cùng, anh lại sực nhớ ra một chuyện quan trọng khác.

"Hử...Hết bao rồi" Lạc Văn Chu vô tội nhìn Phí Độ mặt ửng hồng hơn bình thường với nhịp thở gấp gáp. Rõ ràng là được lợi còn làm vẻ ngây thơ, anh năm lần bảy lượt đốt lửa trên người hắn, dù có nằm dưới thì chủ tịch Phí cũng không muốn thua kém mặt nào. Hắn choàng tay qua cổ Lạc Văn Chu, liếm nhẹ một vòng môi anh, cố ý dùng tông giọng mà hắn cho là quyến rũ nhất, nhưng thật ra lại pha chút giọng mũi, nghe như làm nũng

"Ừm...sư huynh... bảo bối, không cần, em muốn anh... rõ ràng nhất"

"Phí Độ...em đúng là..." Lạc Văn Chu không nhịn được nữa, còn nhịn nữa anh nghĩ mình sẽ phải đi khám bác sĩ mất. Anh thúc hông, chiếc giường kẻo kẹt lắc lư nhẹ, nhưng với Phí Độ thì cảm giác như vụ nổ vũ trụ trong đầu óc hắn. Mọi thứ trắng xóa, hắn thấy mình chới với, không kiềm được ôm chặt lấy cơ thể ấm áp phía trên. Nụ hôn an ủi dịu dàng vuốt ve trong miệng hắn, Phí Độ cảm nhận rõ ràng có ngọn lửa không nóng cháy nhưng khó lòng bỏ qua đang ở trong cơ thể hắn, từng nhịp từng mạch.

"Ừm..." Tiếng thở dốc không kiềm được, cảm giác được bao bọc ấm áp đến run rẩy từng lỗ chân lông, cái nhíu mày, đuôi mắt ửng hồng của đối phương. Tất cả đều khiến Lạc Văn Chu mất khống chế. Lúc này, anh mới hiểu hóa ra đây mới là điều anh tìm bao nhiêu năm, chỉ đợi giây phút này, người trong lòng này là của anh.

"Phí Độ... Phí Độ... anh..." Âm thanh ấy nhỏ dần, khe khẽ truyền vào tai hắn, nhưng lúc này, Phí Độ chỉ run rẩy cảm nhận khoái cảm trên thân xác, một lần nữa tìm về cảm giác làm con người có máu thịt, có cảm giác. Nhưng lần này không thể nào giống như những lần trước đây. Chỉ có Lạc Văn Chu mới cho hắn cảm giác này...

[ Đêm dài đằng đẵng, Lạc Một Nồi năm lần bảy lượt đến cửa phòng ngủ chính, nhảy lên cào tay nắm cửa vài cái, ngoài ý muốn phát hiện cửa phòng khóa trái bên trong, nó run run râu, dùng bộ não bằng hạt đậu suy nghĩ một hồi, cảm thấy hết thảy hôm nay đều hết sức khác thường. Lạc Một Nồi buồn chán đuổi theo cái đuôi vài vòng, rốt cuộc vẫn không tài nào hiểu nổi, chui vào cái ổ bỏ không đã lâu, dạng chân vươn vai. ]

Đôi lời: Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây, hi vọng mọi người cảm thấy thích. Nếu còn hứng, có thể tui sẽ bổ sung thêm vài đoạn tưởng tượng nữa trong tương lai, he he.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me