Dong Uoc Hen Giua Lung Chung
Hơn một tháng sau.Như thường lệ, Trình Đông lại chở Giang Đoan đến tòa án.Hôm nay trời xám xịt, ánh nắng yếu ớt lọt qua lớp mây dày.Sau khi vào phòng làm việc, Giang Đoan kéo rèm cửa xuống.Tầm mắt cô chợt dừng lại.Bên dưới.Vài cảnh sát đang quan sát, tuần tra quanh tòa nhà.Họ không mặc đồng phục, nhưng cách đi đứng và giao tiếp đủ để nhận ra.Đoan khẽ cau mày, nhưng cũng không để tâm.Cô tiếp tục công việc.Một tiếng sau.Điện thoại rung lên liên tục.Tên người gọi hiện trên màn hình: Anh Trình Đông.Nhưng Giang Đoan đang bận xử lý hồ sơ, hơn nữa cô luôn để điện thoại ở chế độ không làm phiền.Bình thường Trình Đông cũng biết điều này.Nhưng hôm nay…Anh gọi liên tục.Đến mức…Khi cô không chú ý nữa, anh mới dừng lại.Tan làm.Giang Đoan bước ra khỏi tòa nhà, đứng trước cổng nơi làm việc.Nhưng…Cô vẫn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đậu ngay ngắn bên kia đường.Trong xe, chỉ có một vài sĩ quan ngồi bên trong.Nhưng bên ngoài…Có người đang di chuyển.Thoắt ẩn, thoắt hiện.Kỳ lạ.Ngay lúc đó…Một chiếc Maybach đen tuyền quen thuộc chầm chậm dừng lại trước mặt cô.Kính xe hạ xuống.Di Hân bước xuống.Chiếc áo blouse trắng của bác sĩ vẫn còn trên người cô ấy.Gương mặt hơi căng thẳng.Cô hấp tấp bước tới."Đoan, lên xe. Chúng ta đi ngay."Giang Đoan nhíu mày."Anh Đông đâu?""Anh ấy nhờ chị đón em."Câu trả lời gọn lỏn.Nhưng tay Di Hân đã nắm lấy cổ tay cô, kéo lên xe trước khi Đoan kịp hỏi thêm gì.Trên xe.Bàn tay Di Hân siết chặt vô lăng, gương mặt đanh lại.Có chuyện.Giang Đoan cảm thấy bất an.Cô xoay người nhìn qua kính chiếu hậu.Vài chiếc xe cảnh sát vẫn đang bám theo.Cô lập tức mở điện thoại.Mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Trình Đông.Mấy tiếng trước.Tiếng còi xe vang vọng phía xa, từng hồi dồn dập.Bầu không khí trở nên căng như dây đàn.Nhưng Di Hân…Vẫn rất bình tĩnh.Như thể đã biết trước mọi chuyện."Giang Đoan."Giọng nói của Di Hân khiến cô giật mình.Cô quay sang, một tay vẫn đang cố gọi cho Trình Đông.Nhưng…Thuê bao.Giang Đoan siết chặt điện thoại, giọng hơi run."Chị Hân… Anh Đông rốt cuộc đang ở đâu?"Di Hân hít sâu một hơi.Sau vài giây căng thẳng, cô mỉm cười.Nhưng nụ cười đó, Giang Đoan không nhìn ra là thật hay giả."Cậu ấy có việc. Chúng ta sẽ gặp sau. Đừng lo."Giang Đoan không tin.Ánh mắt cô lướt qua những chiếc xe cảnh sát phía sau.Tiếng còi xe càng lúc càng xa dần…Rồi đột nhiên, đoàn xe ấy lao vụt qua họ.Không phải bám theo họ.Mà đang truy đuổi thứ gì khác.Có chuyện thật.Cô có thể cảm nhận được.Di Hân tăng tốc, rẽ vào một con đường khác.Trong xe, cô lẩm bẩm như đang trấn an chính mình."An toàn rồi, an toàn rồi."Giang Đoan siết chặt tay, hít sâu một hơi."Chị Hân, em muốn biết chuyện gì đang xảy ra."Di Hân nhìn lướt qua cô.Ánh mắt đó…Phức tạp.Cô mím môi.Nhưng rồi, giọng nói cất lên vẫn bình thản."Giúp cảnh sát tập duyệt. Người của bác Trọng."Tập duyệt?Giang Đoan nhíu mày."Tập duyệt ở khu vực này? Sao lại gấp gáp vậy?""Không phải tập ở nơi khác sao? Đây là lính mới à?"Hỏi liên tục.Nhưng Di Hân chỉ mỉm cười.Nụ cười khó đoán."Anh Đông thì sao?"Câu hỏi này…Khiến Di Hân im lặng trong vài giây.Rồi cô thở nhẹ."Cậu ấy bận thật. Hôm nay chỉ có chúng ta."Bận?Nhưng đang bận gì?Dù câu trả lời có vẻ hợp lý, nhưng Giang Đoan vẫn cảm thấy bất an.Xe lao nhanh trên con đường vắng.Giang Đoan nhìn ra ngoài cửa kính.Những chiếc xe cảnh sát đã khuất dần phía xa.Nhưng cô vẫn cảm giác… có gì đó không đúng.Cô tin tưởng Di Hân.Bởi vì…Di Hân rất giỏi che giấu cảm xúc.Rất giỏi đánh lừa suy nghĩ của người khác.Là một chuyên gia tâm lý, nếu muốn…Cô có thể nói dối mà không ai nhận ra.Vậy còn Trình Đông?Tại sao lại gọi cho cô nhiều như vậy?Trước khi bận, anh ấy ít nhất cũng sẽ nhắn một tin.Nhưng lần này…Không có gì cả.Giang Đoan siết chặt điện thoại, nhìn ra ngoài.Cô không biết.Không biết Trình Đông và Hoàng Sang…Đang bận rộn với điều gì.Nhưng cô biết một điều.Có chuyện thật rồi.Hơn một giờ đồng hồ trôi qua, cô ăn trưa, rồi bắt đầu nghỉ ngơi. Di Hân liên tục liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắc mặt lộ vẻ gấp gáp, đột ngột nói với Giang Đoan:“Chị phải đến bệnh viện ngay, có ca phẫu thuật khẩn. Nếu em muốn đi đâu, gọi cho anh Sang.”Đoan gật đầu, nhưng trong lòng chất đầy thắc mắc. Cô muốn hỏi nhiều chuyện, nhưng thấy Di Hân bận rộn, đành nén lại, để chị ấy đi.Ở trong nhà, cô cầm điện thoại, chần chừ một lúc rồi thử gọi lại cho Trình Đông. Không ngờ lần này anh bắt máy.“Đoan…”Giọng anh khàn đặc, nghe thấy tên mình, Đoan trợn to mắt, ngồi bật dậy.“Anh Đông? Anh đang ở đâu vậy? Sao mất liên lạc cả ngày mà không nói gì với em?”Bên kia vang lên âm thanh rẹt rẹt, giống như sóng yếu hoặc có thứ gì đó đang cản trở tín hiệu. Giây tiếp theo, một khoảng lặng đáng sợ bao trùm. Đoan siết chặt điện thoại, lòng nóng như lửa đốt.“Anh Đông?”“Anh đây…” Giọng anh yếu ớt, lại như đang cố kiềm chế điều gì đó. “Đoan ngoan, đợi anh về… Chuyện rất gấp…”Cô còn chưa kịp hỏi thêm thì bên kia lại vọng đến những tiếng rè rè, lẫn trong đó có cả hơi thở nặng nề. Rồi.Tút… tút…Cuộc gọi đột ngột bị cắt.Cảm giác bất an tràn qua sống lưng. Có chuyện gì đó… không ổn.Đoan đứng bật dậy, cầm túi xách lao ra ngoài. Cô do dự một lúc, nhưng cuối cùng không gọi Sang mà tự mình khóa cửa giúp Di Hân, rồi nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến quán nước của Vỹ Đông.Càng đến gần, tim cô càng đập mạnh.Vừa bước xuống xe, Đoan bỗng khựng lại. Cô không vội bước vào trong, mà đứng nép ở một góc, lặng lẽ quan sát.Tấm kính trong suốt của quán giúp cô nhìn rõ bên trong, một đám người áo đen đứng kín cả quán, từ trong ra ngoài. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Giữa đám người ấy, một bóng dáng quen thuộc hiện lên…Là hắn.Tên người Pháp, đối tác của ông Vỹ. Hắn không chỉ xuất hiện ở đây mà còn đang cùng bàn bạc với bọn đàn em của ông ta.Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Giang Đoan nín thở, bàn tay vô thức siết chặt mép áo.Anh Trình Đông…Chắc chắn anh ấy đang gặp nguy hiểm.Cô cắn môi, lòng rối bời. Hóa ra từ trước đến nay, Trình Đông đã sớm biết mọi chuyện, anh vẫn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng. Việc anh mua xe, đòi đưa cô đi làm, tất cả đều không phải ngẫu nhiên.Anh ấy ngay từ đầu… đã có chủ ý.Thì ra, cô là người biết chuyện sau cùng.Điện thoại rung lên.Một tin nhắn từ tài khoản của Trình Đông.[Em đến địa điểm này.]Địa chỉ được gửi kèm theo.Đoan nhìn chằm chằm vào tin nhắn, lòng trào dâng cảm giác kỳ lạ. Cô biết rõ… người nhắn không phải anh. Nhưng chỉ cần đến nơi, cô sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.Cắn răng, Đoan lại đón một chiếc taxi, thẳng hướng địa điểm được gửi đến.Xe lao nhanh trên đường. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt qua như một dải màu xám mơ hồ.Một cột biển báo xuất hiện trong tầm mắt.Cao tốc Giang Nguyên.Tim cô chợt hẫng một nhịp.Nơi này…Chính là nơi đã xảy ra vụ tai nạn nhiều năm về trước.Linh cảm xấu ngày càng mạnh mẽ.Xe đi qua cao tốc, trước mắt cô dần hiện ra một căn biệt thự trắng, xa hoa, tráng lệ. Từng đường nét kiến trúc tinh xảo đến đáng sợ. Nhìn qua, Đoan lập tức nhận ra…Là phong cách của ông Vỹ.Xung quanh là hàng loạt người mặc đồ đen. Bọn họ không giống những tay đàn em bình thường, mà là những kẻ có ánh mắt sắc lạnh, thân hình gầy guộc nhưng ẩn chứa sát khí.Cô siết chặt tay, cảm thấy từng bước chân mình trở nên nặng nề hơn.Điện thoại lại rung.Là Di Hân.Cô ấy gọi liên tục, nhưng Đoan không bắt máy.Cô không thể quay lại được nữa.Hít sâu một hơi, cô bước vào trong.Bên trong đại sảnh rộng lớn, cô lập tức nhìn thấy hai người.Lưu Ngọc Vỹ.Và tên người Pháp.Hắn ngồi thoải mái trên ghế, nâng ly rượu vang, ánh mắt khinh khỉnh liếc nhìn cô từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá một món hàng."Chào cháu gái, lâu rồi không gặp."Giang Đoan lạnh người khi nghe giọng Lưu Ngọc Vỹ.Cô không sợ. Nhưng lại thấy rợn cả người khi đối diện với kẻ này. Ánh mắt hắn ta như một con rắn, chậm rãi trườn lên từng tấc trên người cô, chẳng chút che giấu sự nguy hiểm."Anh Trình Đông đâu?" Cô gằn giọng, ánh mắt sắc bén.Hắn chưa vội đáp, chỉ hất cằm về phía người đàn ông ngoại quốc ngồi cạnh mình kẻ người Pháp mà cô đã từng gặp.Tên đó cười nhếch mép, ngả lưng vào ghế, nhấc ly rượu vang sóng sánh đỏ lên khẽ lắc."Vội vàng làm gì? Dù sao hôm nay, mày cũng chỉ gặp nó lần cuối… rồi ngoan ngoãn theo tao sang biên giới."Hắn nói bằng một chất giọng lơ lớ nhưng đầy trêu tức.Cơn lạnh lan từ gáy xuống tận sống lưng.Cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Giang Đoan, nhưng cô không còn tâm trí để sợ hãi.Cô chỉ cần gặp Trình Đông."Anh Đông của tao đâu? Hôm nay tao có chết cũng phải gặp anh ấy!"Cô hét lên, giọng khản đặc.Ngay lập tức, phía sau cánh cửa, một tiếng động nặng nề vang lên.Rồi…Cửa bị đạp tung.Giữa ánh đèn trắng chói chang, hai gã đàn ông lực lưỡng lôi một thân người bước ra.Giang Đoan mở to mắt.Cô nhìn thấy Trình Đông.Mới chỉ vài tiếng đồng hồ không gặp mà anh đã...Toàn thân anh bê bết máu. Áo sơ mi trắng loang lổ vết thương, khuôn mặt tuấn tú sưng vù, lấm lem vết máu khô, nhưng đôi mắt anh vẫn sâu thẳm, sắc bén.Vừa nhìn thấy cô, anh liền siết chặt tay, như đang cố kiềm chế điều gì đó."Sao em lại tới?" Anh hét lên, giọng trầm khàn, mang theo sự căm phẫn lẫn đau đớn. "Em biết bọn nó lừa, sao vẫn tới?"Anh đối với cô luôn dịu dàng, đây là lần đầu tiên mắng cô.Đoan không quan tâm.Cô lao tới, quỳ sụp trước anh, hai tay run rẩy chạm lên gương mặt đầy vết thương của anh, nước mắt cứ thế mà rơi lã chã."Vậy sao anh lừa em?" Giọng cô nghẹn lại. "Anh lừa em tới đây làm gì?"Anh mím chặt môi, không đáp.Ánh mắt Trình Đông nhìn về phía Lưu Ngọc Vỹ, không còn là ánh mắt của một người đàn ông ôn nhu thường ngày, mà là ánh mắt của một kẻ có thể liều mạng."Chuyện giữa tôi và ông, không liên quan đến em ấy. Để em ấy đi."Tên Vỹ bật cười, tiếng cười lạnh buốt."Ồ, quả nhiên tao đã đoán đúng. Hai đứa bây quan trọng với nhau đến mức này."Hắn nhấc ly rượu lên, lắc nhẹ.Tên người Pháp cười khẩy, khoanh tay trước ngực, như đang xem một vở kịch hay.Chỉ có Giang Đoan là không hiểu gì cả.Cô nhìn sang Trình Đông, rồi lại nhìn sang Lưu Ngọc Vỹ, cảm giác như cả thế giới đều đang che giấu cô điều gì đó."Tại sao?" Cô nghẹn giọng. "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"Lưu Ngọc Vỹ liếc nhìn cô, môi nhếch lên thành một nụ cười tàn nhẫn."Giang Đoan… mày muốn biết à?"Hắn đặt ly rượu xuống, ánh mắt sâu hun hút như vực thẳm."Bố mẹ thằng Trình Đông đã gây tai nạn rồi bỏ trốn. Bọn nó tưởng rằng trên đời này sẽ không ai biết sao? Nhưng tụi nó đâu có ngờ… người chết lại là vợ con tao."Hắn siết chặt nắm tay, giọng nói đột nhiên trầm hẳn xuống, mang theo sự hận thù khắc cốt ghi tâm."Tao đã giết ông bà nó ngay trước mặt bố mẹ nó, nhưng vẫn chưa đủ. Bọn nó còn một thằng con trai, chính là nó đây." Hắn chỉ vào Trình Đông."Tao nuôi nó lớn lên… hóa ra lại là con của kẻ thù. Mày nói xem, tao có nên giết nó không? Có nên cho nó nếm thử mùi của người thân mất đi không?"Trình Đông không nói gì, chỉ nở một nụ cười nhạt.Nụ cười đó khiến Giang Đoan lạnh toát cả sống lưng."Còn bố mẹ mày, Giang Đoan."Hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tối sầm."Bọn nó tham gia vào đường dây buôn bán chất cấm. Sau đó bị phát hiện, không những không biết hối cải, lại còn khai ra tao là kẻ đứng đầu."Hắn gằn giọng:"Mày bảo tao nên làm gì với chúng nó?"Cả thế giới như sụp đổ.Giang Đoan lắc đầu, nước mắt tràn ra.Cô không tin.Không thể nào…"Bố mẹ tôi… không thể nào..."Lưu Ngọc Vỹ cười lạnh."Mày nghĩ tao đang đùa?"Hắn hất cằm ra hiệu.Ngay lập tức, một gã đàn em mở điện thoại, chiếu lên màn hình đoạn video đã cũ, hình ảnh mờ mịt nhưng giọng nói thì cực kỳ rõ ràng."Chúng tôi… chúng tôi chỉ làm theo lệnh! Xin hãy tha cho chúng tôi!"Là giọng của bố mẹ cô.Giang Đoan đứng chết trân.Cả người run bần bật.Không…Không thể nào…Mọi thứ đều như sụp đổ trước mắt.Lưu Ngọc Vỹ nhìn biểu cảm hoảng loạn của cô, cười đầy mãn nguyện.Hắn tiến về phía trước, cúi người xuống, chậm rãi nói từng chữ một:"Bố mẹ chúng mày, tao đã xử lý xong rồi. Nhưng như vậy còn chưa đủ."Hắn đứng thẳng dậy, giơ tay lên."Hôm nay, tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác mất đi người thân. Thằng nhóc Trình Đông này, tao giết trước. Còn mày, tao bán sang biên giới."Hắn hạ tay xuống.Ngay lập tức, hai gã đàn em siết chặt cánh tay Trình Đông, kéo anh ra."KHÔNG!!!"Giang Đoan gào lên, lao đến, nhưng ngay lập tức bị giữ chặt lại.Tại sao bố mẹ cô lại như vậy, tại sao bố mẹ của họ phạm sai lầm, họ lại là người chịu.Cô không cam tâm.Cô ra sức giãy giụa, cắn, đá, làm mọi cách nhưng cũng không thể thoát ra được."Bỏ ra! Các người bỏ tôi ra! Anh Đông!!!"Trình Đông nhìn cô, ánh mắt đỏ ngầu.Anh dồn hết sức vùng ra, nhưng cú đấm liên tiếp từ bọn đàn em của Vỹ khiến anh không thể nhúc nhích.Máu từ khóe môi chảy xuống, nhưng anh vẫn nhìn cô, trong đáy mắt chỉ còn lại hình bóng cô."Đoan... đừng sợ..."Chỉ một câu ấy thôi, nhưng khiến lòng cô như vỡ ra từng mảnh.Cô điên cuồng giãy giụa.Cô không cần biết chuyện giữa họ ra sao.Cô chỉ biết rằng…Cô không thể mất anh.Bầu không khí tĩnh lặng chỉ tồn tại trong giây lát, rồi bị xé toạc bởi âm thanh chói tai của động cơ. Tiếng xe cảnh sát gầm rú bên ngoài biệt thự trắng, ánh đèn đỏ xanh loang loáng phản chiếu trên mặt kính.Lưu Ngọc Vỹ đang ngả người trên ghế, thưởng thức vẻ hoảng loạn của con mồi, nhưng nụ cười trên môi hắn chưa kịp tắt thì cửa lớn đã bị đạp mạnh.ẦM!Một đội cảnh sát vũ trang hùng hậu xông vào.Tiếng súng lên đạn đồng loạt.Cảnh sát Trọng đứng ở tuyến đầu, ánh mắt sắc lạnh, súng chĩa thẳng vào trán Lưu Ngọc Vỹ.“Đứng yên! Anh đã bị bao vây!”Người của ông ta cũng lập tức rút súng, nhưng điều đáng sợ là.Không phải tất cả cảnh sát ở đây đều là thật.Lẫn trong hàng ngũ đội đặc nhiệm, một nhóm người mặc cảnh phục giơ súng lên, nhưng hướng của họ không phải về phía bọn áo đen, mà lại nhằm thẳng vào cảnh sát thật.Bùm!Những phát súng đầu tiên vang lên.Một cuộc đảo chính.Cảnh sát Trọng hiểu ngay, bọn chúng đã cài nội gián từ trước. Mọi chuyện… không đơn giản như vậy.Lưu Ngọc Vỹ nở nụ cười khẩy, ánh mắt đầy giễu cợt. Hắn liếc nhìn tên người Pháp bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng phất tay.Ngay lập tức, một nhóm người bước ra từ phía sau, khiêng theo một thi thể.Người đó mặc áo blouse trắng.Màu áo đỏ rực vì máu.Mắt Cảnh sát Trọng mở to.“HOÀNG SANG!!”Tiếng hét của ông như muốn xé rách cổ họng.Người thanh niên trên người đã bê bết máu, những vết thương ngang dọc phủ kín cơ thể, nhưng gương mặt ấy…Không nhầm được.Đó là Hoàng Sang, con trai ông.Rầm!Súng trên tay ông run lên, cuối cùng rơi xuống nền đất.Giang Đoan đứng cách đó không xa, nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm giác như cả trái tim bị ai đó bóp nghẹt.Hoàng Sang… tại sao lại thế này?Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây trong tình trạng này?Cô không thể thở nổi, nước mắt không kiềm chế được mà trào ra.Bọn họ từng đùa giỡn với nhau, từng nói những câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi. Anh ấy luôn là một bác sĩ hiền lành, thế mà bây giờ…Tại sao một bác sĩ lại nằm đây như một chiến sĩ hy sinh trên chiến trường?!Cô không biết rằng, từ giây phút cô bị cuốn vào vũng lầy này, Hoàng Sang đã âm thầm chiến đấu cùng Trình Đông.Hai người họ vốn có một kế hoạch hoàn hảo để tóm gọn Lưu Ngọc Vỹ, nhưng khi kế hoạch diễn ra, Trình Đông nhất quyết để một người ở lại bảo vệ cô và Di Hân.Người đó chính là Hoàng Sang.Anh đã lặng lẽ bảo vệ họ, để rồi…Bị tra tấn đến nát da, nát thịt.Hắn muốn anh khai ra nơi Giang Đoan và Di Hân đang trốn.Nhưng anh thà chết cũng không nói.Anh đã là một bác sĩ, nhưng cuối cùng lại dấn thân như một cảnh sát thực thụ.Bởi vì…Anh không thể để Giang Đoan xảy ra chuyện.Cũng không để Di Hân - người con gái anh yêu bị cản trở sứ mệnh cứu giúp nhiều sinh mạng đang cận kề với sinh tử.BÙM!Tiếng súng vang lên giữa hỗn loạn.Trình Đông.Anh bật người khỏi vòng vây, đánh văng hai tên áo đen. Mắt anh đỏ ngầu, ánh nhìn lạnh băng.Anh đấm.Một tên gãy chân.Anh đá.Một tên văng ra xa, đập vào tường.Nhưng đúng lúc đó.ĐOÀNG!Một viên đạn găm thẳng vào chân trái anh.Tên người Pháp nhếch môi cười, cánh tay cầm súng vẫn còn đang bốc khói.Trình Đông khuỵu xuống, nhưng anh không gục.Anh vẫn còn cố bò dậy.Cảnh sát Trọng siết chặt tay, gạt nước mắt, tiếp tục chiến đấu.Cánh cửa phòng bật mở.Cảnh sát mai phục bên trong đồng loạt xông ra.Tiếng súng lại nổ vang. Từng tên áo đen bị khống chế.Chỉ còn một mình Lưu Ngọc Vỹ.Hắn nhân cơ hội đang hỗn loạn lao ra ngoài.Nhưng Trình Đông không để hắn chạy.Anh gạt bỏ cơn đau, liều mạng đuổi theo.Hắn có dao.Anh chẳng có gì.Nhưng anh không sợ.Trình Đông tóm được hắn, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn lật người, áp sát anh từ phía sau.Phập!Một lưỡi dao cắm vào bụng anh.Lại một nhát nữa.Rồi lại một nhát nữa.Rồi lại thêm một nhát nữa.Hắn đâm anh không ngừng.Máu từ vết thương loang rộng.Trình Đông nắm chặt cổ áo hắn.Anh không để hắn thoát.Cô gái ấy đang chạy về phía anh.Giang Đoan.Giữa khung cảnh hỗn loạn, cô lao đến, nhặt khẩu súng trên đất lên, nhưng bàn tay cô run rẩy.Cô chưa từng cầm súng.Cô không biết nhắm bắn.Nhưng cô biếtHắn phải chết.Cô kéo cò.ĐOÀNG!Viên đạn xuyên qua cơ thể hắn.Hắn trừng lớn mắt, loạng choạng rồi ngã xuống.Cùng lúc đóTrình Đông cũng ngã xuống.Tại bệnh viện.Di Hân vội vã chạy từ phòng phẫu thuật này sang phòng phẫu thuật khác. Cô chẳng hề biết gì về những chuyện vừa xảy ra, cô chỉ biếtMình có một ca mổ cần thực hiện ngay lập tức.Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.Một bác sĩ khác đọc nhanh thông tin bệnh nhân.“Đinh Hoàng Sang, nam, bị đánh đập dã man, gãy xương chân trái, mất máu nghiêm trọng, bị đâm năm nhát ở vùng bụng và sườn.”Di Hân sững người.Cô chưa từng cảm thấy tim mình đập nhanh đến thế.Người đó…Không thể nào.Là Hoàng Sang sao?Cô không tin nổi vào mắt mình khi thấy người đang nằm trên cáng.Anh ấy đã thành ra thế này rồi ư?Là ai đã khiến một người như anh ấy phải chịu cảnh này?Cô siết chặt bàn tay, giọng nói gần như vỡ vụn.“Bắt đầu ca phẫu thuật ngay.”Cô không cho phép mình khóc.Bởi vì.Cô không thể để anh chết.Phía Giang Đoan, cô đứng trước cửa nhà xác.Cô không dám bước vào.Không phải vì sợ, mà vì cô biết… một khi cánh cửa này mở ra, cô sẽ đối diện với sự thật tàn nhẫn nhất đời mình.Nhưng rồi, cô vẫn lê từng bước, thân thể lạnh buốt, đầu óc trống rỗng.Khi chạm mắt vào thi thể trên băng ca, toàn thân cô run lên bần bật.Tấm drap trắng phủ kín thân người anh, chỉ chừa lại gương mặt tái nhợt. Nhưng ngay cả khuôn mặt ấy cũng không còn nguyên vẹn, vệt máu khô còn vương trên khóe môi, trên trán vẫn còn dấu vết của những trận đòn tàn khốc.Nhưng điều ám ảnh cô nhất…Là đôi bàn tay anh.Bàn tay anh lạnh ngắt.Cô quỳ sụp xuống, run rẩy cầm lấy tay anh, ngón tay bấu chặt vào từng đường gân xanh đã cứng đờ, nước mắt trượt dài trên má."Anh Đông… anh còn đau không?"Cô chạm vào vết thương nơi ngực anh, nơi nhát dao cuối cùng xuyên thẳng vào tim."Tại sao lại làm anh ấy đau…?"Giọng cô nghẹn lại."Sao lại đâm anh ấy nhiều nhát như vậy...?"Cô khóc đến mức cả người run lên, từng tiếng nấc nghẹn lại nơi cuống họng. Cô bấu chặt vào anh, cố gắng truyền chút hơi ấm ít ỏi còn sót lại, nhưng vô ích.Anh không còn biết đau nữa rồi.Cô thì đau. Đau đến xé lòng.Một người bác sĩ bước đến, nhẹ giọng khuyên cô nên nghỉ ngơi, nhưng cô không nghe. Cô vẫn ngồi đó, thì thào như một kẻ mất trí, tay vẫn nắm chặt lấy tay anh.Chẳng ai dám ngăn cô.Những người có mặt đều lặng im. Không ai bảo ai, nhưng tất cả đều nhìn xuống đất.Vì nếu nhìn thẳng vào cô lúc này, họ sợ bản thân cũng sẽ bật khóc.Vài giây sau, cô run rẩy đặt tay anh lên ngực mình, áp sát vào trái tim đập điên cuồng của cô."Anh Đông, mở mắt ra nhìn em đi…"Cô thì thầm như một kẻ hoang tưởng."Anh từng nói sẽ không để em một mình mà..."Cô cười, nước mắt cứ thế trào ra."Anh gạt em. Anh gạt em rồi..."Tiếng khóc của cô vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo, len lỏi vào từng góc tường, thấm vào từng nhát dao đâm trên cơ thể anh, dội vào tim từng người đang chứng kiến.Nhưng Trình Đông… mãi mãi không thể nghe thấy nữa.Mùa đông năm ấy, một người nằm dưới lớp đất lạnh.Một người chết lặng giữa nhân gian.Những ngày sau đó...Trời Hà Nội hôm nay thật đẹp.Bầu trời xanh ngắt, những áng mây trắng trôi lững lờ như chưa từng có một cơn giông nào đi qua.Nhưng trong lòng những người ở lại, có một cơn bão không bao giờ tan.Nghĩa trang thành phố.Hai tấm bia đá mới dựng, trầm mặc giữa trời chiều âm u. Mưa phùn giăng mỏng, nước thấm vào những dòng chữ vừa khắc, khiến chúng hiện lên rõ nét hơn, như một vết thương chưa kịp khô miệng.Trước bia mộ, nén nhang lay lắt trong gió, tro tàn lặng lẽ rơi xuống nền đất ẩm.Những dòng chữ khắc trên đá, sắc lạnh như lưỡi dao, cứa vào tim người đọc chúng.Đinh Hoàng Sang (1990-2021)
Bác sĩ.
Đã hy sinh trong chiến dịch triệt phá đường dây ma túy.
Anh chưa bao giờ là cảnh sát, nhưng lại sống như một chiến sĩ.
Ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.Mai Viết Trình Đông (1990-2021)
Hy sinh trong chiến dịch triệt phá đường dây ma túy.
Dù không phải cảnh sát, anh vẫn sống và chiến đấu như một người lính thực thụ.Trước bia mộ, hai cô gái đứng lặng.Một người mặc áo blouse trắng, ánh mắt sâu thẳm như thể đã khóc cạn nước mắt.Một người mặc chiếc váy đen giản dị, mái tóc xõa dài, trong đôi mắt là một khoảng trống vô tận.Di Hân và Giang Đoan.Họ đã trải qua tất cả cùng nhau, vậy mà…Hôm nay, họ phải tiễn biệt hai người con trai ấy.Di Hân đặt bó hoa trắng xuống mộ của Hoàng Sang, ngón tay run rẩy.Cô khẽ cúi người, tay chạm nhẹ vào dòng chữ khắc trên bia mộ.Đinh Hoàng Sang.Cái tên này, cô đã gọi hàng trăm, hàng ngàn lần.Vậy mà hôm nay, anh chẳng thể nào đáp lại cô nữa.Cô cố gắng mỉm cười, như cái cách anh vẫn hay làm mỗi khi chọc ghẹo cô.“Anh giỏi lắm.”Giọng cô khàn đặc.“Anh không phải cảnh sát, nhưng anh vẫn xông vào cuộc chiến này… như một thằng ngốc.”Cô cắn chặt môi.“Anh dặn tôi đừng thức khuya, đừng để bệnh nhân chờ lâu… Nhưng anh có biết không?”“Tôi đã đợi anh trong phòng mổ suốt năm tiếng đồng hồ.”“Đợi anh tỉnh dậy.”“Nhưng anh đã không mở mắt ra nữa.”Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào nền đất lạnh.Cô không thể nào cứu anh.Cô đã thử. Đã cố gắng. Đã chiến đấu với tử thần.Nhưng anh vẫn đi.Cô chưa từng thấy ai bị thương nặng đến vậy mà vẫn cười, vẫn nắm chặt tay cô trước khi chìm vào hôn mê."Bác sĩ Di Hân... em giỏi lắm... nhưng chắc ca này em thua rồi."Câu nói cuối cùng của anh trước khi vào phòng mổ, đến giờ vẫn cứ vang lên trong đầu cô.Di Hân ngồi xuống, ôm lấy bia mộ, lặng lẽ khóc.Cách đó không xa, Giang Đoan đứng lặng bên bia mộ của Trình Đông.Bàn tay cô chạm vào cái tên trên đá cẩm thạch, nhưng cảm giác nó xa xôi quá.Cô đã nghĩ rất nhiều về ngày này.Cô đã từng nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó, anh thực sự rời xa cô, cô sẽ làm gì?Cô đã nghĩ mình sẽ gào khóc.Sẽ quỳ xuống, sẽ đập phá, sẽ nguyền rủa cả thế giới.Nhưng không.Cô không còn khóc được nữa.Chẳng còn nước mắt để rơi.Cô chỉ cảm thấy…Trống rỗng.Cô cứ đứng đó, như một bức tượng bị vỡ.Gió thổi qua, cuốn theo một chiếc lá vàng rơi xuống chân cô.Giống như ngày anh bước cùng cô đi trên con đường đầy lá rụng, giống như ngày anh hứa.“Anh sẽ bên em cả đời.”Lời hứa ấy, giờ đây chỉ còn là một câu nói của người đã khuất.“Anh Đông.”Cô cất tiếng gọi, nhưng giọng nói nhẹ bẫng, như thể gió sẽ cuốn nó đi mất.Cô từng tưởng tượng rằng, nếu cô gọi anh như thế này, anh sẽ quay lại, nhíu mày rồi trêu chọc cô.Nhưng hôm nay, anh không quay lại nữa.“Anh…”“Anh đã từng nói… Em không được nói dối anh.”Vậy mà chính anh lại thất hứa.Hôm ấy, anh lừa cô đến nơi lạnh lẽo đó một mình. Anh để cô đứng lại giữa bóng tối, để rồi chính mình ngã xuống vũng máu loang lổ. Anh nói rằng mọi chuyện đã xong, rằng cô chỉ cần ngoan ngoãn đợi, rằng tất cả đều sẽ ổn. Nhưng khi cô chạy đến, tất cả những gì cô thấy chỉ là một thân người bê bết máu, nằm bất động dưới ánh đèn đỏ rực của xe cảnh sát.Anh không giữ lời hứa.Anh đã dùng mạng sống để đổi lấy cơ hội cho cô tiếp tục bước đi.Chỉ đến sau này, khi mọi chuyện vỡ lẽ, cô mới hiểu, mục tiêu thực sự của bọn tội phạm chưa bao giờ là anh.Bọn chúng nhắm vào cô.Ngay từ đầu, cô đã là con mồi. Chúng muốn bắt cóc cô, bán cô sang biên giới, xóa đi mọi dấu vết. Còn Trình Đông, mối thù giữa gia đình anh và bọn chúng đã chấm dứt từ lâu rồi. Nếu không phải vì cô xuất hiện, có lẽ anh đã chẳng phải gánh chịu những đòn roi, những vết dao chí mạng, những giây phút hấp hối lạnh ngắt giữa đêm đông.Anh không nợ ai cả.Nhưng vì cô, anh lại phải khổ sở đến vậy.Cô đứng lặng, bàn tay siết chặt, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu. Đau đớn đến vậy mà vẫn không bằng nỗi đau trong tim.Giá như... giá như cô chưa từng gặp anh.Có lẽ, anh sẽ không phải chết.“Anh Đông.”Cô quỳ xuống, tựa trán vào bia mộ lạnh lẽo.Cô không biết mình đã quỳ bao lâu.Chỉ biết rằng, khi cô đứng dậy, trời đã xế chiều.Mùa đông năm ấy, băng giá phủ trọn trái tim.Lưu Ngọc Vỹ bị kết án tù chung thân. Hắn từng là kẻ nắm giữ quyền lực trong bóng tối, nhưng giờ đây chỉ còn là một cái bóng tàn tạ sau song sắt. Hắn đáng phải nhận kết cục này.Nhưng Giang Đoan không thể vui. Cô cũng không thể buồn.Người cô thương… đã chẳng còn trên thế gian này nữa.Cô đứng trước tủ quần áo của Trình Đông, từng món đồ anh để lại vẫn nguyên vẹn như ngày anh còn sống. Khi mở ra, một chiếc găng tay trắng nhỏ xinh rơi xuống.Năm đó, cô bị bắt nạt, chính anh là người giúp cô. Khi ấy, cô ngại ngùng tặng đôi găng tay này cho anh, nhưng không nghĩ anh lại nhận, anh tự nhủ sẽ giữ mãi.Cô nghẹn ngào. Hóa ra, anh vẫn luôn giữ lời hứa, từ lần đầu tiên giúp cô, cho đến ngày cuối cùng bảo vệ cô bằng cả tính mạng.Nhưng Trình Đông đã không còn nữa.Mùa đông năm nay, lại lạnh lẽo như trước.Thời gian trôi qua, Di Hân dần quay trở lại với công việc.Từng là một bác sĩ tâm lý, người chuyên xoa dịu nỗi đau cho người khác, lại không thể chữa lành chính mình.Cô không yêu thêm ai nữa.Không dễ gì gặp được một người như Hoàng Sang. Anh quá tốt, tốt đến mức khiến người ta chẳng thể tìm thấy ai thay thế.Cô vẫn nhớ cái tên "Đinh Hoàng Sang" vang lên trong bệnh viện ngày hôm đó. Khi ấy, cô đang tất bật trong phòng phẫu thuật, không biết rằng người nằm trên bàn mổ, chính là người mình thương.Còn quán nhỏ Vỹ Đông… cuối cùng cũng đóng cửa.Không ai còn lui tới nữa. Không còn ly trà đắng của Trình Đông, không còn tiếng cười của Hoàng Sang. Mọi thứ tan biến như một giấc mơ.Giang Đoan cũng trở lại với công việc. Cô bắt đầu đứng trước tòa, đấu tranh cho công lý, như ước nguyện anh từng nói.Nhưng mỗi đêm về, cô lại ngồi trong phòng làm việc của Trình Đông, tay mân mê một tấm thiệp cưới chưa từng được gửi đi.Tên cô được in ngay ngắn trên đó.Còn chỗ dành cho chú rể, là cái tên "Mai Viết Trình Đông."Cô nhớ ngày hôm ấy, khi máu anh chảy loang lổ trên nền đất lạnh, anh đã nắm tay cô, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn cố gắng thì thầm:"Đoan nhỏ... Anh không giữ lời hứa... Không bước tiếp được cùng... Em... Nhưng anh mãn nguyện... Vì... Cô gái nhỏ anh thương... sẽ sống... bằng mạng của anh... Sau này trở thành một luật sư giỏi... Bảo vệ công lý... Yêu em..."Nói xong, anh nhắm mắt.Lần cuối cùng anh nhìn cô, ánh mắt ấy vẫn dịu dàng như ngày đầu tiên.Cô từng nghĩ rằng, chỉ cần có anh, dù thế gian có tối tăm đến đâu, cô vẫn sẽ nhìn thấy ánh sáng. Nhưng bây giờ, dù ngày hay đêm, cô chỉ thấy bóng tối vô tận.Mùa đông năm ấy, cô lang thang trên con phố nhỏ, nơi cô từng níu áo anh lần đầu tiên.Bên vỉa hè, tiệm thuốc cũ vẫn còn đó.Cô bước vào.Cô trở về nhà, trong tay cầm một lọ thuốc ngủ.Bức ảnh cưới của cô và anh vẫn nằm trên bàn, hai người trong ảnh cười thật hạnh phúc. Một khoảnh khắc chưa từng trở thành hiện thực.Cô ngồi thụp xuống sàn.Trước mắt cô, ánh sáng bỗng trở nên mơ hồ. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong làn sương.Là Trình Đông.Anh đứng ở nơi xa, nhưng không quay đầu lại.Cô gọi anh, anh vẫn tiếp tục bước đi.Cô chạy theo.Cô nhớ năm đó, giữa cơn mưa lạnh, cô đã níu lấy vạt áo anh, vô tình kéo anh vào đời mình.Và suốt 12 năm, anh chưa từng rời xa cô.Giá như năm đó, cô đừng níu lấy anh…Có lẽ anh sẽ không phải chịu khổ.Cô đuổi theo anh, chạy mãi, chạy mãi… đến khi anh dừng lại.Lúc này, cô mới nhẹ nhàng nói:"Anh Đông, em không bảo vệ công lý được nữa rồi. Em đi cùng anh nhé."…22 giờ 55 phút.Phạm Giang Đoan từ trần.Cô tự kết liễu đời mình bằng một liều thuốc ngủ lớn."Trình Đông thân chìm băng lãnh, vẫn cam lòng chở che Giang Đoan.Năm lần bảy lượt, nàng vọng tử, chàng tận sinh.Cuối cùng, sông kiệt. Đông tàn.Nhân tại, tâm vong."Kiếp sau nguyện hóa nước thành băng, trùng phùng chẳng rời, vạn kiếp không tan. _Hết_
____________________Kết thúc câu chuyện cho tớ xin cảm ơn mọi người đã đọc và theo dõi câu chuyện, nếu mọi người đón nhận câu chuyện, cho tớ 1 votes để có thêm động lực ra ngoại truyện ạ.
Bác sĩ.
Đã hy sinh trong chiến dịch triệt phá đường dây ma túy.
Anh chưa bao giờ là cảnh sát, nhưng lại sống như một chiến sĩ.
Ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.Mai Viết Trình Đông (1990-2021)
Hy sinh trong chiến dịch triệt phá đường dây ma túy.
Dù không phải cảnh sát, anh vẫn sống và chiến đấu như một người lính thực thụ.Trước bia mộ, hai cô gái đứng lặng.Một người mặc áo blouse trắng, ánh mắt sâu thẳm như thể đã khóc cạn nước mắt.Một người mặc chiếc váy đen giản dị, mái tóc xõa dài, trong đôi mắt là một khoảng trống vô tận.Di Hân và Giang Đoan.Họ đã trải qua tất cả cùng nhau, vậy mà…Hôm nay, họ phải tiễn biệt hai người con trai ấy.Di Hân đặt bó hoa trắng xuống mộ của Hoàng Sang, ngón tay run rẩy.Cô khẽ cúi người, tay chạm nhẹ vào dòng chữ khắc trên bia mộ.Đinh Hoàng Sang.Cái tên này, cô đã gọi hàng trăm, hàng ngàn lần.Vậy mà hôm nay, anh chẳng thể nào đáp lại cô nữa.Cô cố gắng mỉm cười, như cái cách anh vẫn hay làm mỗi khi chọc ghẹo cô.“Anh giỏi lắm.”Giọng cô khàn đặc.“Anh không phải cảnh sát, nhưng anh vẫn xông vào cuộc chiến này… như một thằng ngốc.”Cô cắn chặt môi.“Anh dặn tôi đừng thức khuya, đừng để bệnh nhân chờ lâu… Nhưng anh có biết không?”“Tôi đã đợi anh trong phòng mổ suốt năm tiếng đồng hồ.”“Đợi anh tỉnh dậy.”“Nhưng anh đã không mở mắt ra nữa.”Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào nền đất lạnh.Cô không thể nào cứu anh.Cô đã thử. Đã cố gắng. Đã chiến đấu với tử thần.Nhưng anh vẫn đi.Cô chưa từng thấy ai bị thương nặng đến vậy mà vẫn cười, vẫn nắm chặt tay cô trước khi chìm vào hôn mê."Bác sĩ Di Hân... em giỏi lắm... nhưng chắc ca này em thua rồi."Câu nói cuối cùng của anh trước khi vào phòng mổ, đến giờ vẫn cứ vang lên trong đầu cô.Di Hân ngồi xuống, ôm lấy bia mộ, lặng lẽ khóc.Cách đó không xa, Giang Đoan đứng lặng bên bia mộ của Trình Đông.Bàn tay cô chạm vào cái tên trên đá cẩm thạch, nhưng cảm giác nó xa xôi quá.Cô đã nghĩ rất nhiều về ngày này.Cô đã từng nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó, anh thực sự rời xa cô, cô sẽ làm gì?Cô đã nghĩ mình sẽ gào khóc.Sẽ quỳ xuống, sẽ đập phá, sẽ nguyền rủa cả thế giới.Nhưng không.Cô không còn khóc được nữa.Chẳng còn nước mắt để rơi.Cô chỉ cảm thấy…Trống rỗng.Cô cứ đứng đó, như một bức tượng bị vỡ.Gió thổi qua, cuốn theo một chiếc lá vàng rơi xuống chân cô.Giống như ngày anh bước cùng cô đi trên con đường đầy lá rụng, giống như ngày anh hứa.“Anh sẽ bên em cả đời.”Lời hứa ấy, giờ đây chỉ còn là một câu nói của người đã khuất.“Anh Đông.”Cô cất tiếng gọi, nhưng giọng nói nhẹ bẫng, như thể gió sẽ cuốn nó đi mất.Cô từng tưởng tượng rằng, nếu cô gọi anh như thế này, anh sẽ quay lại, nhíu mày rồi trêu chọc cô.Nhưng hôm nay, anh không quay lại nữa.“Anh…”“Anh đã từng nói… Em không được nói dối anh.”Vậy mà chính anh lại thất hứa.Hôm ấy, anh lừa cô đến nơi lạnh lẽo đó một mình. Anh để cô đứng lại giữa bóng tối, để rồi chính mình ngã xuống vũng máu loang lổ. Anh nói rằng mọi chuyện đã xong, rằng cô chỉ cần ngoan ngoãn đợi, rằng tất cả đều sẽ ổn. Nhưng khi cô chạy đến, tất cả những gì cô thấy chỉ là một thân người bê bết máu, nằm bất động dưới ánh đèn đỏ rực của xe cảnh sát.Anh không giữ lời hứa.Anh đã dùng mạng sống để đổi lấy cơ hội cho cô tiếp tục bước đi.Chỉ đến sau này, khi mọi chuyện vỡ lẽ, cô mới hiểu, mục tiêu thực sự của bọn tội phạm chưa bao giờ là anh.Bọn chúng nhắm vào cô.Ngay từ đầu, cô đã là con mồi. Chúng muốn bắt cóc cô, bán cô sang biên giới, xóa đi mọi dấu vết. Còn Trình Đông, mối thù giữa gia đình anh và bọn chúng đã chấm dứt từ lâu rồi. Nếu không phải vì cô xuất hiện, có lẽ anh đã chẳng phải gánh chịu những đòn roi, những vết dao chí mạng, những giây phút hấp hối lạnh ngắt giữa đêm đông.Anh không nợ ai cả.Nhưng vì cô, anh lại phải khổ sở đến vậy.Cô đứng lặng, bàn tay siết chặt, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu. Đau đớn đến vậy mà vẫn không bằng nỗi đau trong tim.Giá như... giá như cô chưa từng gặp anh.Có lẽ, anh sẽ không phải chết.“Anh Đông.”Cô quỳ xuống, tựa trán vào bia mộ lạnh lẽo.Cô không biết mình đã quỳ bao lâu.Chỉ biết rằng, khi cô đứng dậy, trời đã xế chiều.Mùa đông năm ấy, băng giá phủ trọn trái tim.Lưu Ngọc Vỹ bị kết án tù chung thân. Hắn từng là kẻ nắm giữ quyền lực trong bóng tối, nhưng giờ đây chỉ còn là một cái bóng tàn tạ sau song sắt. Hắn đáng phải nhận kết cục này.Nhưng Giang Đoan không thể vui. Cô cũng không thể buồn.Người cô thương… đã chẳng còn trên thế gian này nữa.Cô đứng trước tủ quần áo của Trình Đông, từng món đồ anh để lại vẫn nguyên vẹn như ngày anh còn sống. Khi mở ra, một chiếc găng tay trắng nhỏ xinh rơi xuống.Năm đó, cô bị bắt nạt, chính anh là người giúp cô. Khi ấy, cô ngại ngùng tặng đôi găng tay này cho anh, nhưng không nghĩ anh lại nhận, anh tự nhủ sẽ giữ mãi.Cô nghẹn ngào. Hóa ra, anh vẫn luôn giữ lời hứa, từ lần đầu tiên giúp cô, cho đến ngày cuối cùng bảo vệ cô bằng cả tính mạng.Nhưng Trình Đông đã không còn nữa.Mùa đông năm nay, lại lạnh lẽo như trước.Thời gian trôi qua, Di Hân dần quay trở lại với công việc.Từng là một bác sĩ tâm lý, người chuyên xoa dịu nỗi đau cho người khác, lại không thể chữa lành chính mình.Cô không yêu thêm ai nữa.Không dễ gì gặp được một người như Hoàng Sang. Anh quá tốt, tốt đến mức khiến người ta chẳng thể tìm thấy ai thay thế.Cô vẫn nhớ cái tên "Đinh Hoàng Sang" vang lên trong bệnh viện ngày hôm đó. Khi ấy, cô đang tất bật trong phòng phẫu thuật, không biết rằng người nằm trên bàn mổ, chính là người mình thương.Còn quán nhỏ Vỹ Đông… cuối cùng cũng đóng cửa.Không ai còn lui tới nữa. Không còn ly trà đắng của Trình Đông, không còn tiếng cười của Hoàng Sang. Mọi thứ tan biến như một giấc mơ.Giang Đoan cũng trở lại với công việc. Cô bắt đầu đứng trước tòa, đấu tranh cho công lý, như ước nguyện anh từng nói.Nhưng mỗi đêm về, cô lại ngồi trong phòng làm việc của Trình Đông, tay mân mê một tấm thiệp cưới chưa từng được gửi đi.Tên cô được in ngay ngắn trên đó.Còn chỗ dành cho chú rể, là cái tên "Mai Viết Trình Đông."Cô nhớ ngày hôm ấy, khi máu anh chảy loang lổ trên nền đất lạnh, anh đã nắm tay cô, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn cố gắng thì thầm:"Đoan nhỏ... Anh không giữ lời hứa... Không bước tiếp được cùng... Em... Nhưng anh mãn nguyện... Vì... Cô gái nhỏ anh thương... sẽ sống... bằng mạng của anh... Sau này trở thành một luật sư giỏi... Bảo vệ công lý... Yêu em..."Nói xong, anh nhắm mắt.Lần cuối cùng anh nhìn cô, ánh mắt ấy vẫn dịu dàng như ngày đầu tiên.Cô từng nghĩ rằng, chỉ cần có anh, dù thế gian có tối tăm đến đâu, cô vẫn sẽ nhìn thấy ánh sáng. Nhưng bây giờ, dù ngày hay đêm, cô chỉ thấy bóng tối vô tận.Mùa đông năm ấy, cô lang thang trên con phố nhỏ, nơi cô từng níu áo anh lần đầu tiên.Bên vỉa hè, tiệm thuốc cũ vẫn còn đó.Cô bước vào.Cô trở về nhà, trong tay cầm một lọ thuốc ngủ.Bức ảnh cưới của cô và anh vẫn nằm trên bàn, hai người trong ảnh cười thật hạnh phúc. Một khoảnh khắc chưa từng trở thành hiện thực.Cô ngồi thụp xuống sàn.Trước mắt cô, ánh sáng bỗng trở nên mơ hồ. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong làn sương.Là Trình Đông.Anh đứng ở nơi xa, nhưng không quay đầu lại.Cô gọi anh, anh vẫn tiếp tục bước đi.Cô chạy theo.Cô nhớ năm đó, giữa cơn mưa lạnh, cô đã níu lấy vạt áo anh, vô tình kéo anh vào đời mình.Và suốt 12 năm, anh chưa từng rời xa cô.Giá như năm đó, cô đừng níu lấy anh…Có lẽ anh sẽ không phải chịu khổ.Cô đuổi theo anh, chạy mãi, chạy mãi… đến khi anh dừng lại.Lúc này, cô mới nhẹ nhàng nói:"Anh Đông, em không bảo vệ công lý được nữa rồi. Em đi cùng anh nhé."…22 giờ 55 phút.Phạm Giang Đoan từ trần.Cô tự kết liễu đời mình bằng một liều thuốc ngủ lớn."Trình Đông thân chìm băng lãnh, vẫn cam lòng chở che Giang Đoan.Năm lần bảy lượt, nàng vọng tử, chàng tận sinh.Cuối cùng, sông kiệt. Đông tàn.Nhân tại, tâm vong."Kiếp sau nguyện hóa nước thành băng, trùng phùng chẳng rời, vạn kiếp không tan. _Hết_
____________________Kết thúc câu chuyện cho tớ xin cảm ơn mọi người đã đọc và theo dõi câu chuyện, nếu mọi người đón nhận câu chuyện, cho tớ 1 votes để có thêm động lực ra ngoại truyện ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me