TruyenFull.Me

Dong Xu Atsh

Ngày đầu tiên nhập học, Quang Hùng suýt nữa thì đi học muộn. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đã bị hai người anh khóa trên – Nicky và Jsol – bế xốc lên như một bao gạo và kéo thẳng đến trường.

"Ê, này này! Tôi tự đi được mà!" – Hùng vùng vẫy, nhưng chẳng khác gì con mèo nhỏ bị hai con báo tha đi.

"Im đi, nhóc. Muộn một phút là bị điểm danh đấy." – Nicky cười khẩy.

"Cứ coi như bọn anh giúp em một ơn lớn đi!" – Jsol thêm vào, mái tóc hồng bay phất phơ trong gió như một điểm nhấn chói lọi giữa bầu trời u ám.

Khi đến cổng khu RED, họ gặp một cô gái tóc đen buộc gọn, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. Cô đưa tay ra, nụ cười nhè nhẹ nhưng không dễ tiếp cận:

"Chào mừng đến Never Say Goodbye."

Hệ thống lập tức hiện lên:

[Trần Hoàng Nguyệt – Biệt danh: Rio Elina]
[Hạng: D | Sở trường: ???]

Hùng hơi khựng lại. Trong mắt cậu, cô gái này không hề tầm thường. Một cảm giác trực giác mách bảo rằng, người này... là kiểu người không nên làm mất lòng.

"À... Chào. Tôi là Quang Hùng." – Cậu bắt tay cô, giọng nói có phần ngập ngừng nhưng ánh mắt lại bình tĩnh lạ thường.

Rio cười nhẹ, rồi nói:

"Cậu theo tôi, tôi sẽ giới thiệu qua luật và các khu."

Khi bước giữa hai khu nhà lớn, Hùng vừa đi vừa kín đáo quan sát xung quanh. Tất cả đều mới mẻ, nhưng không khiến cậu hoảng loạn. Trong đầu, cậu âm thầm phân tích: các điểm cao có thể mai phục, cấu trúc tòa nhà thuận lợi cho việc tấn công lén hoặc ẩn nấp, và khoảng sân giữa hai khu đủ rộng để tổ chức đấu tay đôi. Rio vừa đi vừa giải thích:

"Khu này là RED, dành cho học sinh sở hữu ma pháp. Khu còn lại là GREEN, nơi học sinh không có ma pháp sinh hoạt và học tập. Dù cùng là học sinh của trường, nhưng tiêu chuẩn rèn luyện và thử thách ở mỗi khu đều khác biệt."

Cô dừng lại, quay sang nhìn Hùng, ánh mắt nghiêm túc:

"Luật trường thì cũng không khác gì các trường nội trú khác: không gây gổ, không sử dụng ma pháp bừa bãi, không ra ngoài khi chưa được phép. Tuy nhiên..."

Cô dừng lại một chút, như muốn nhấn mạnh:

"...ở đây tồn tại các hội do học sinh tự lập nên. Muốn thành lập hội, phải được Hiệu trưởng phê duyệt. Muốn gia nhập, phải được Hội trưởng cho phép. Trong đó, hai hội có quyền lực cao nhất chỉ sau Ban Giám Hiệu là Hội Học Sinh và Hội Kỷ Luật."

Khi nghe đến luật lệ và sự tồn tại của các hội học sinh, Hùng khẽ nhíu mày. "Một ngôi trường... có tổ chức giống như xã hội thu nhỏ? Quyền lực chỉ sau Ban Giám Hiệu sao? Càng lúc càng thú vị."

Cậu mỉm cười nhẹ – một nụ cười không rõ là thích thú hay... lạnh lùng.

"Trường này đúng là biết cách 'chào đón' học sinh mới."

Jsol bĩu môi đứng bên cạnh: "Tôi cá là cậu mới vào mà đã có hàng tá rắc rối bám theo rồi."

Nicky khoanh tay: "Nhưng cũng có người để mắt tới rồi đấy, nhóc."

Quang Hùng nhìn họ, nhún vai:

"Cứ để họ tới. Miễn là tôi không phải giết thêm con quái nào ... À mà thôi, cũng được."

Lần đầu tiên bước vào lớp học của khu RED, Quang Hùng cứ nghĩ sẽ là những học sinh ngoan ngoãn, hoặc chí ít cũng là mấy tên mọt sách đam mê ma pháp. Nhưng ngay khi đẩy cửa ra, cậu đã phải khựng lại.

Trong phòng học, không khí không hề giống một lớp học bình thường. Một nhóm nam sinh tụ tập ở cuối lớp, kẻ ngồi lên bàn, người vắt chân lên ghế, thản nhiên ném sách vở qua lại như sân chơi riêng. Tiếng cười cợt, tiếng bàn ghế bị đá lạch cạch vang vọng. Một trong số đó còn cầm thanh gậy phép như gậy bóng chày, vung vẩy nghịch ngợm.

Quang Hùng đứng yên nơi ngưỡng cửa, ánh mắt lướt nhanh một lượt.

"Lính mới à?" – Một gã tóc xám, dáng cao lớn nhất trong nhóm, nheo mắt lại rồi cười khẩy. "Tao là Khải, lớp trưởng... trên danh nghĩa thôi. Còn luật ở đây, tụi tao đặt."

Cả nhóm bật cười.

Một tên khác gác chân lên bàn, liếc cậu:

"Tên gì? Vào đây học thì nên biết điều. Muốn sống yên thì đừng xen vào chuyện tụi anh."

Quang Hùng không đáp. Cậu bước từng bước vào lớp, chậm rãi, rồi đi đến bàn trống gần cửa sổ. Đám côn đồ tưởng rằng cậu sợ nên không nói gì, lại càng cười lớn.

Hệ thống:

"Phân tích hoàn tất – Nhóm học sinh: không có khả năng chiến đấu chuyên nghiệp. Có dấu hiệu ỷ quyền, chuyên bắt nạt học sinh mới. Nguy cơ: thấp."

Cậu kéo ghế ngồi, bình thản lấy sách ra, tay vẫn thoáng lật một chiếc bút kim loại quen thuộc — không phải để viết.

"Ê, nhóc." – Khải đứng dậy, ném quyển vở trúng cạnh bàn cậu. "Tao nói mày đấy."

Hùng ngẩng đầu, ánh mắt không giận, cũng không sợ.

"Tôi nghe. Nhưng tôi không hứng thú với tiếng chó sủa lắm."

Không khí như đông lại trong một khắc. Đám bạn Khải sững sờ, còn Khải thì lập tức siết chặt nắm đấm.

"Mày...!"

Vừa lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Một giọng nữ cất lên lạnh lùng từ cửa lớp:

"Ai gây rối ở lớp D-4 thế?"

Rio Elina xuất hiện, ánh mắt sắc lẹm quét qua đám học sinh. Đám côn đồ lập tức thẳng lưng, như chuột gặp mèo.

Khải vội cười gượng:

"Không... không có gì đâu hội phó Rio. Chỉ là... nghịch chút thôi."

Rio liếc sang Quang Hùng. Cậu vẫn ngồi đó, thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Tốt nhất là 'nghịch' vừa thôi. Lần sau, tôi sẽ báo thẳng cho Hội trưởng Kỷ luật."

Cả nhóm lập tức im bặt. Rio không nói thêm lời nào, chỉ liếc Hùng lần nữa rồi rời khỏi.

Sau khi cô đi, Khải chỉ lườm Hùng một cái rồi quay lại chỗ. Nhưng từ ánh mắt cậu, ai cũng biết: câu chuyện này chưa kết thúc ở đây.

Quang Hùng thở dài, tay xoay cây bút giữa ngón trỏ và ngón giữa.

Bỗng cửa lớp lại bật mở lần nữa, lần này mạnh và dứt khoát hơn.

Tiếng giày vang lên đều đặn trên sàn, khiến cả lớp như đông cứng lại. Không khí vừa dịu đi sau sự xuất hiện của Rio Elina thì giờ lại căng như dây đàn.

Hệ thống lập tức bật lên trước mắt Quang Hùng:

"Phân tích đối tượng: Trần Minh Hiếu – biệt danh: Hiếu Thứ Hai – Hạng: A – Vị trí: Hội trưởng Hội Học sinh."
"Phân tích đối tượng: Phạm Anh Quân – biệt danh: Quân A.P – Hạng: A – Vị trí: Hội trưởng Hội Kỷ luật."

Bước vào lớp là hai chàng trai với khí chất áp đảo, khiến cả đám côn đồ khi nãy còn vênh váo giờ chỉ biết rụt cổ cúi đầu.

Trần Minh Hiếu – với mái tóc nâu hạt dẻ và nụ cười nửa miệng – bước chậm rãi như đang đi dạo, nhưng ánh mắt sắc bén như dao mổ. Bộ đồng phục chỉnh tề đến từng nếp gấp.

Bên cạnh là Phạm Anh Quân – lạnh lùng, ánh mắt băng giá, mái tóc đen được chải gọn sau gáy. Áo khoác Hội trưởng Kỷ luật phấp phới sau lưng như áo choàng của kẻ hành pháp.

Quân gật nhẹ đầu, giọng không cao nhưng rõ ràng:

"Ai gây rối trong lớp D-4?"

Cả lớp im thin thít. Khải – lớp trưởng tự phong – toát mồ hôi lạnh, vội đứng dậy cúi đầu.

"Bọn em... chỉ đùa chút thôi..."

Hiếu bước đến, nhìn lướt qua cả lớp, rồi dừng ánh mắt nơi Quang Hùng đang ngồi gần cửa sổ. Anh hơi nghiêng đầu:

"Học sinh mới?"

Quang Hùng đứng dậy, không vội không sợ, gật đầu:

"Phải."

Hiếu cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt là một tia sáng khó dò:

"Cậu là người đã xử lý con quái cấp D bằng một cây bút?"

Quang Hùng vẫn giữ gương mặt bình thản, tay đút túi áo khoác:

"Không cố tình để ai thấy."

Quân A.P khẽ nhướng mày, lần đầu ánh mắt có chút hứng thú. Anh quay sang Hiếu:

"Cậu ta có tiềm năng."

Hiếu gật đầu, rồi đưa tay ra như muốn bắt tay:

"Chào mừng đến với Never Say Goodbye. Tôi là người chịu trách nhiệm trực tiếp theo dõi các học sinh cấp C trở lên. Mong là cậu không gây thêm phiền phức."

Quang Hùng đưa tay bắt lại, nụ cười mỉm nhạt:

"Tôi cũng mong vậy."

Và như vậy, sự xuất hiện của hai Hội trưởng – một người như mặt trời, một người như băng tuyết – đã khiến đám học sinh lập tức im re, không dám làm loạn thêm.

Hệ thống thì thầm trong đầu Hùng:

"Hai cá thể nguy hiểm – hạng A – được xem là trụ cột bảo vệ trật tự trường học. Đề xuất không khiêu khích."

Quang Hùng chỉ thở dài nhẹ.

"Lại thêm hai cái tên rắc rối..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me