Doogem Hao Quang Chet Choc
Hoàng Hùng đứng trước gương, đôi mắt đỏ hoe sau đêm dài không ngủ. Cảm giác như thể trái tim cậu đã chai cứng lại, không còn biết yêu thương là gì. Mỗi buổi sáng thức dậy, cậu phải đối diện với chính mình, phải che giấu nỗi buồn sâu thẳm mà chẳng thể chia sẻ với ai. Những ánh đèn sân khấu đã tắt, tiếng vỗ tay của công chúng không còn vang lên, và chỉ còn lại sự tĩnh lặng của căn phòng.Cậu nhớ Hải Đăng. Mỗi ngày, dù có bận rộn đến đâu, cậu vẫn mong muốn một lần được nhìn thấy anh, được nghe giọng nói đó, dù chỉ là một lần. Nhưng mọi thứ giờ đã quá xa vời. Tình yêu ấy giờ chỉ còn lại là nỗi đau đeo bám không dứt. Cậu tự hỏi, liệu có phải một khi đã bước vào thế giới này, người ta sẽ không bao giờ có thể giữ được những điều đẹp đẽ trong lòng?"Giới nghệ sĩ không dành cho tình yêu," Hoàng Hùng tự nói, giọng cậu trầm lắng. "Nó chỉ là thứ để tô vẽ cho những bức tranh hoàn hảo mà người ta muốn vẽ ra." Cậu thở dài, lòng nặng trĩu. Cậu biết rằng, dù có cố gắng bao nhiêu, cậu vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của chính mình.---Hải Đăng, dù đã rời xa Hoàng Hùng, nhưng vẫn không thể tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Anh tham gia các chương trình, những buổi tiệc tùng, nhưng mỗi lần bước ra khỏi ánh sáng, anh lại cảm thấy như mình đang bơi trong một đại dương vô tận, không biết tìm đâu ra bến bờ. Những lời mời gọi, những hợp đồng béo bở không thể lấp đầy khoảng trống trong anh. Mỗi đêm, anh nằm một mình, nghe tiếng gió thổi qua cửa sổ, và tự hỏi, liệu có bao giờ anh có thể tìm lại được sự bình yên trong chính bản thân?Mỗi khi nhớ về Hoàng Hùng, anh lại đau đớn. Những ngày tháng họ cùng nhau chia sẻ, những cái ôm, những nụ hôn, tất cả đều đã trở thành kỷ niệm. Và anh biết rằng, dù có bao nhiêu nỗ lực, dù có bao nhiêu lời xin lỗi, tình yêu giữa họ cũng đã chết trong cái thế giới mà cả hai không thể thoát ra được.---Ngày hôm sau, Hoàng Hùng tham gia một buổi phỏng vấn trực tiếp, như một phần của lịch trình mà cậu không thể từ chối. Mọi người hỏi về cuộc sống, về sự nghiệp, về những thăng trầm mà cậu đã trải qua. Những câu hỏi không ngừng dồn dập, nhưng Hoàng Hùng chỉ trả lời một cách cứng nhắc. Mọi câu trả lời đều như những chiếc áo giáp, bảo vệ cậu khỏi sự thật đau đớn đang nằm sâu trong lòng."Hoàng Hùng, có bao giờ bạn cảm thấy mình mất đi chính mình trong quá trình trở thành một ngôi sao không?" người phóng viên hỏi.Câu hỏi như một cú đấm vào trái tim cậu. Cậu nhìn vào ống kính máy quay, cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng, cậu chỉ muốn buông xuôi tất cả. "Mất chính mình? Có lẽ tôi đã mất từ lâu," Hoàng Hùng trả lời, giọng cậu nhẹ như không khí, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trong đó.---Cuộc phỏng vấn kết thúc, nhưng cảm giác trống rỗng trong Hoàng Hùng vẫn không thể xua tan. Cậu không thể tìm được niềm vui từ những thành công trong sự nghiệp, không thể tìm được sự an ủi từ những lời khen ngợi của công chúng. Cậu vẫn cảm thấy mình như một chiếc bóng, mãi mãi không thể bước ra khỏi cái bóng của chính mình.Nhưng cũng trong những giây phút này, một tin nhắn bất ngờ xuất hiện trên điện thoại cậu. Là Hải Đăng. Tim Hoàng Hùng đập mạnh. Cậu mở tin nhắn ra, và chỉ thấy một câu ngắn gọn: "Chúng ta không thể tiếp tục."Hoàng Hùng thở dài, cảm giác như một phần của mình đã tan biến. Cậu biết rằng, dù có cố gắng níu kéo thế nào, mọi thứ cũng chỉ như gió thoảng qua. Tình yêu giữa họ đã kết thúc, không có cơ hội để bắt đầu lại.---Hoàng Hùng không biết phải làm gì. Cậu đứng dậy, đi ra ngoài, và ngắm nhìn bầu trời xám xịt, nơi những đám mây cứ trôi qua mà không bao giờ dừng lại. Cậu đã từng nghĩ rằng, một ngày nào đó, sẽ có thể quay lại bên Hải Đăng, sẽ có thể sống một cuộc sống yên bình, không có hào quang sân khấu. Nhưng giờ đây, tất cả đều chỉ là những giấc mơ không thể chạm tới.Với mỗi bước đi, cậu cảm nhận được cái giá phải trả cho sự nổi tiếng, cho sự nghiệp, và cho những quyết định sai lầm trong tình yêu. Và trong sâu thẳm lòng mình, Hoàng Hùng biết rằng, dù có cố gắng đến đâu, cậu cũng sẽ không bao giờ tìm thấy hạnh phúc thật sự.---Câu chuyện này không chỉ là về sự chia ly, mà còn là sự nhận ra rằng trong cuộc sống này, có những thứ không thể thay đổi. Và khi đã mất đi, chúng ta chỉ còn lại sự tiếc nuối và những ký ức không thể quên.(Còn tiếp...)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me