TruyenFull.Me

Doogem Hao Quang Chet Choc

Hoàng Hùng bước vào căn phòng lạnh lẽo của mình, những bức tranh treo tường không còn làm anh thấy ấm áp nữa. Từng góc phòng, từng món đồ đều giống như những vật thể vô tri, không còn sự sống. Cậu ngồi xuống chiếc ghế bành, ánh sáng từ cửa sổ yếu ớt chiếu vào, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà. Cảm giác trống rỗng bao trùm lấy anh, và những câu hỏi cứ quay cuồng trong tâm trí: "Mình là ai? Mình sống vì cái gì? Và liệu có thể quay lại?"

Trong suốt những năm tháng qua, cậu đã chạy theo một cuộc sống mà mình tưởng là hoàn hảo, tưởng là tất cả. Nhưng bây giờ, khi tất cả đã qua đi, cậu nhận ra rằng sự nổi tiếng và hào quang chỉ là những cái vỏ bọc bên ngoài, còn trong lòng, cậu vẫn cô đơn, vẫn thiếu thốn những thứ thực sự quan trọng. Tình yêu và sự gắn kết với người khác đã bị bỏ lại phía sau, bị lấn át bởi những ánh đèn sân khấu rực rỡ.

Cậu lấy chiếc điện thoại ra, nhưng không dám bấm số gọi cho Hải Đăng. Anh đã quá lâu không gặp Hải Đăng, đã quá lâu không nghe giọng nói của người mà cậu từng yêu thương, nhưng lại không dám đối diện với thực tế rằng tình yêu ấy giờ chỉ còn lại là một vết thương không thể chữa lành.

"Liệu có còn cơ hội để hàn gắn không?" Hoàng Hùng tự hỏi. Nhưng câu trả lời là không. Cả cậu và Hải Đăng đều đã thay đổi, và sự thay đổi đó không thể lùi lại.

---

Hải Đăng, dù đã rời khỏi thành phố, nhưng những bóng dáng của Hoàng Hùng vẫn không ngừng hiện về trong những giấc mơ. Mỗi lần anh đứng trước gương, trong ánh mắt của mình, anh lại thấy hình bóng của người mình yêu. Những kỷ niệm về tình yêu ngọt ngào mà họ từng có vẫn luôn nhắc nhở anh về những gì đã mất. Nhưng anh không còn là người của quá khứ ấy nữa, và Hoàng Hùng cũng vậy.

Có những ngày Hải Đăng chỉ ngồi yên trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc cho nỗi buồn và cô đơn chiếm lĩnh trái tim. Anh nhớ lại những buổi tối cùng Hoàng Hùng, khi họ trò chuyện, chia sẻ về những giấc mơ và hi vọng, những lần nắm tay nhau nhìn vào mắt nhau mà cảm nhận tình yêu đong đầy. Nhưng giờ đây, tất cả những điều đó đã trở thành ký ức, chỉ còn lại là những nỗi đau không thể nguôi ngoai.

“Chúng ta đã sai khi không giữ chặt nhau,” Hải Đăng nghĩ, nhưng ngay lập tức, anh nhận ra rằng, đôi khi, tình yêu không phải là điều có thể giữ được mãi mãi. Nó chỉ tồn tại trong những khoảnh khắc, và khi thời gian qua đi, nó có thể phai mờ.

---

Phong Hào lại quay trở về với công việc, nhưng giờ đây, anh không còn sự hào hứng như trước. Mọi thứ cứ diễn ra như một thói quen, như một chuỗi ngày vô nghĩa. Anh tham gia các sự kiện, chụp hình, giao lưu với các đồng nghiệp, nhưng trong lòng lại không cảm thấy vui. Phong Hào hiểu rằng, mình không còn tìm thấy niềm vui trong những thứ ấy nữa. Cậu muốn tìm lại những ngày tháng đơn giản, những cuộc trò chuyện không phải về công việc, về danh tiếng, mà về cuộc sống thật sự.

Nhưng có lẽ, điều này đã quá muộn màng. Cậu nhìn vào gương và thấy một người khác trong đó, không phải là mình, không phải là Phong Hào mà cậu từng biết. Cậu không thể quay lại quá khứ, và không thể tìm lại được những mối quan hệ mà mình đã bỏ lỡ. Cậu chỉ có thể sống tiếp với những gì đã chọn, dù biết rằng mình không thể thay đổi quá khứ.

---

Thái Sơn và Quang Anh, dù không trực tiếp tham gia vào câu chuyện tình yêu của Hoàng Hùng và Hải Đăng, nhưng họ cũng cảm thấy sự đau khổ này thấm vào từng tế bào của mình. Thái Sơn, với vẻ ngoài mạnh mẽ và kiên định, giờ đây không còn giữ được hình ảnh ấy. Những mối quan hệ xung quanh cậu, những cuộc vui trong giới showbiz, đều không còn mang lại sự thỏa mãn. Cậu tự hỏi, liệu tất cả những điều này có đáng giá không? Cậu không thể tìm thấy một câu trả lời cho chính mình, và trong lòng cậu chỉ còn lại sự trống rỗng.

Quang Anh, người bạn luôn lạc quan, giờ đây cũng không thể giữ nổi niềm vui trong mắt mình. Cậu tham gia vào những buổi tiệc, nhưng cậu không còn cảm thấy hào hứng nữa. Cậu nhận ra rằng, khi đã có quá nhiều thứ trong tay, ta lại càng cảm thấy trống vắng hơn bao giờ hết. Những người xung quanh cậu cũng đều chạy theo những mục tiêu của riêng họ, không còn ai dành thời gian để thật sự quan tâm đến nhau. Cậu bắt đầu cảm thấy như một phần của cái hệ thống showbiz lạnh lùng ấy.

---

Cuối cùng, tất cả đều nhận ra rằng, dù có bao nhiêu thành công, bao nhiêu danh vọng, thì hạnh phúc thật sự lại không đến từ đó. Hạnh phúc chỉ đến từ tình yêu và sự kết nối chân thành giữa con người với con người. Nhưng tình yêu ấy, với Hoàng Hùng và Hải Đăng, giờ đã là một phần quá khứ. Nó như một bức tranh hoàn hảo nhưng đã bị xé toạc, không thể hàn gắn. Và mọi thứ, mọi mối quan hệ, giờ chỉ còn lại là những ký ức đau đớn.

Hoàng Hùng và Hải Đăng, dù đã cố gắng tìm lại nhau, nhưng họ không thể tránh khỏi thực tế rằng, tình yêu giữa họ đã không còn nguyên vẹn. Mỗi người đều tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng không thể quên đi những gì đã mất.

(Còn tiếp...)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me