TruyenFull.Me

Doogem Hao Quang Chet Choc

Hoàng Hùng ngồi thẫn thờ trong phòng, ánh sáng mờ ảo của đèn đường xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt cậu, phản chiếu vẻ mệt mỏi tột cùng. Lý trí không còn đủ để cậu có thể tiếp tục giữ vững. Mọi thứ xung quanh đang sụp đổ. Những tin đồn liên tục đổ về, không có dấu hiệu dừng lại.

Điện thoại reo lên. Là một tin nhắn từ Thái Sơn, giám đốc của công ty quản lý.

“Hoàng Hùng, cậu cần đến văn phòng ngay. Chúng ta phải đối mặt với khủng hoảng này.”

Cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng, nhưng cậu biết, không thể trì hoãn thêm được nữa. Cậu đứng dậy, không nhìn vào gương, không đối diện với mình trong những lúc yếu đuối như thế này. Cậu biết mình đã bị bao vây, không còn lối thoát.

Khi đến công ty, không khí trong văn phòng đặc quánh, mọi người đều đang bận rộn làm việc để giải quyết vấn đề. Thái Sơn nhìn cậu với vẻ mặt căng thẳng, không có chút ngạc nhiên.

“Cậu đã đọc bài báo chưa?” Thái Sơn hỏi.

Hoàng Hùng gật đầu. “Tôi không biết phải làm gì nữa.”

“Điều quan trọng lúc này là giữ vững hình ảnh. Cậu cần phải phát biểu chính thức, làm rõ mọi chuyện trước công chúng.” Thái Sơn nhấn mạnh.

Hoàng Hùng im lặng, ánh mắt xa xăm. Cậu nhớ lại những câu nói của Hải Đăng lúc trước: “Chúng ta đã đi quá xa. Tôi không còn biết làm thế nào để giữ lấy cậu nữa.”

Cậu không muốn tin, nhưng sự thật có thể đau đớn hơn tất cả những gì mình tưởng tượng. Hoàng Hùng không nói gì, chỉ lắc đầu, rồi đi ra ngoài.

Đêm đến, khi ánh đèn sân khấu mờ ảo chiếu rọi vào căn phòng tối tăm, Hoàng Hùng bắt gặp Hải Đăng lần nữa. Hai người không nói gì, chỉ đứng im nhìn nhau. Mặc dù cơn giận đang dâng trào trong lòng, nhưng có một phần của Hoàng Hùng vẫn không thể rời bỏ Hải Đăng, dù mọi thứ đã thay đổi.

“Hải Đăng…” Hoàng Hùng ngập ngừng, giọng khàn đi vì mệt mỏi. “Anh có bao giờ nghĩ rằng mọi thứ xung quanh chúng ta không phải là thực tế? Chúng ta sống trong một vở kịch mà mỗi người đều phải đóng một vai khác nhau.”

Hải Đăng nhìn cậu, rồi quay đi. “Tôi không biết mình còn có thể làm gì nữa. Tất cả đã quá muộn.”

Một lần nữa, Hoàng Hùng không thể nghe thấy những lời giải thích, những lời mà có lẽ sẽ chỉ khiến cậu thêm đau đớn. Cậu thở dài, nhắm mắt lại, để tất cả những suy nghĩ, cảm xúc dồn nén suốt thời gian qua ùa về.

Những câu chuyện truyền thông tiếp tục đổ về, công chúng không buông tha cho cậu. Mọi thứ xung quanh như một cơn bão vây lấy từng bước đi. Hoàng Hùng biết rằng mình đã trở thành một phần của thế giới showbiz mà từ lâu cậu không bao giờ muốn chạm đến.

Một cuộc gọi từ Phong Hào vang lên. Cậu bắt máy.

“Cậu ổn chứ?” Phong Hào hỏi.

“Tôi không biết nữa,” Hoàng Hùng trả lời, giọng cậu như đang đứt quãng. “Mọi thứ thật mệt mỏi, và tôi cảm thấy như mình không còn đủ sức để chống chọi nữa.”

“Cậu cần phải đối mặt với sự thật. Chúng ta sống trong một thế giới, nơi mà mỗi hành động đều có thể bị phóng đại và bịa đặt qua lăng kính của truyền thông. Liệu còn có thể tìm thấy sự thật trong một thế giới đầy những mảnh vỡ của sự giả dối không?” Phong Hào nói, giọng trầm lại.

Hoàng Hùng nghe lời của Phong Hào, nhưng lại không biết phải phản ứng thế nào. Tình yêu và sự nghiệp của cậu giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ, không thể nào gắn lại được.

“Phong Hào… Tôi không thể tiếp tục nữa. Tôi mệt mỏi rồi.” Hoàng Hùng nói, cảm giác như mình sắp ngã quỵ.

Phong Hào im lặng một lúc lâu rồi mới đáp, giọng đầy lo lắng: “Cậu có quyền buông bỏ, nhưng hãy nhớ rằng danh vọng và sự nổi tiếng không phải là điều quyết định giá trị của một con người. Đằng sau ánh hào quang, mỗi nghệ sĩ đều phải đối mặt với những quyết định không dễ dàng. Liệu họ có thể giữ được phẩm giá của mình, hay sẽ bị chính sự nổi tiếng nuốt chửng?”

Hoàng Hùng không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn thành phố mờ mịt, như phản chiếu chính sự mơ hồ trong tâm trí cậu. Những ngày qua, cậu đã phải đối mặt với quá nhiều lựa chọn, quá nhiều áp lực. Và bây giờ, cậu không biết đâu là sự thật nữa.

Ngày hôm sau, những cuộc phỏng vấn bắt đầu, những câu hỏi liên tiếp về mối quan hệ giữa cậu và Hải Đăng, về công ty, về mọi thứ xung quanh. Giới truyền thông chỉ muốn biết những gì họ có thể dùng để đẩy câu chuyện đi xa hơn.

Hoàng Hùng đã nói hết những gì cậu có thể nói, nhưng chẳng ai hiểu. Công chúng không bao giờ hiểu được sự mệt mỏi mà cậu phải chịu đựng. “Sự thật trong thế giới giải trí có thể bị bóp méo bởi những lời đồn đại và những bức ảnh vô nghĩa, nhưng điều quan trọng là liệu chúng ta có đủ dũng cảm để tìm kiếm chính bản thân mình, hay sẽ mãi mãi sống dưới cái bóng của những hình ảnh do người khác tạo ra?” cậu tự nhủ.

Cậu bắt đầu hiểu rằng, dù có bao nhiêu lời xin lỗi hay lời hứa, cuối cùng, người phải chịu trách nhiệm cho tất cả những sai lầm này chính là chính cậu. Nhưng cậu không thể thay đổi được gì nữa.

Khi Hoàng Hùng quay lại căn hộ của mình, cậu cảm nhận rõ rệt sự cô đơn bao trùm. Cuộc sống của cậu giờ đây chỉ còn là những đêm dài tĩnh lặng, những suy nghĩ không ngừng về những lựa chọn mà cậu đã từng đưa ra. Nhưng có lẽ, như một số người đã nói, khi bạn bước vào thế giới này, sẽ không có lối thoát.

(Còn tiếp…)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me