5.Yêu lại từ đầu ....ở Úc
Hải Đăng Doo kéo vali ra khỏi máy bay, tay còn đút túi áo khoác da, mắt đeo kính râm, miệng nhai kẹo bạc hà như một ngôi sao thực thụ. Chuyến lưu diễn ở Úc lần này vốn chỉ là một lịch trình công việc, nhưng ngay khi bước vào sảnh sân bay Sydney, tim anh bất ngờ loạn nhịp khi thấy người đó — Gemini Hùng Huỳnh — đang đứng ngay giữa dòng người, tóc rối nhẹ, tay cầm điện thoại selfie với dáng vẻ vô tư quen thuộc.“Ơ, anh?” – Gemini mở to mắt khi thấy anh.“Ừ. Còn em... vẫn màu mè như xưa.” – Hải Đăng đáp lại, không giấu được nụ cười nhỏ.“Anh vẫn khó ưa như mọi khi.” – Gemini lườm nhẹ, rồi cúi xuống chỉnh lại túi xách màu pastel.Vừa lúc đó, một người bước đến, kéo theo chiếc vali to đùng như tủ lạnh mini, tóc highlight tím, mặc áo khoác neon chói lóa – Pháo, ca sĩ khách mời của đoàn.“Trời ơi, hai đứa bây mà không phải tình cũ là tui cạo đầu đi tu đó! Diễn xong nhớ mời tui ăn cưới nha!” – Pháo nói to, cố tình khiến cả sảnh sân bay quay đầu lại nhìn.“Không có gì hết!” – cả Hải Đăng và Gemini đồng thanh, rõ ràng... quá tự nhiên để là "bình thường".....Trớ trêu thay, do sự cố đặt phòng từ ban tổ chức, Hải Đăng và Gemini bị sắp xếp ở chung một phòng khách sạn.Gemini đứng sững nhìn chiếc giường đôi trong phòng, rồi quay qua Hải Đăng, nhíu mày:“Chắc anh không ngáy dữ lắm đâu ha?”“Anh chỉ sợ em đá anh bay khỏi giường thôi.”Bên phòng kế bên, Pháo hét vọng sang:
“Nhớ khóa cửa phòng kỹ nha! Có gì ‘tình cảm’ thì để dành cho sân khấu thôi, đừng làm khán giả khách sạn ngất vì sốc tim!”Gemini hét lại: “Chị lo ngủ đi!”....Những ngày sau đó, trong các buổi tập tại nhà hát Opera Sydney, Hải Đăng và Gemini phối hợp nhịp nhàng đến lạ. Những bước nhảy, ánh mắt lướt qua nhau, từng cái chạm nhẹ tay đều khiến những người đứng xem cảm nhận rõ điện rung giữa hai người.Một buổi tối, sau khi luyện tập xong, Hải Đăng đưa cho Gemini chai nước mát lạnh.“Em vẫn giữ nhịp tốt lắm.”Gemini nhìn anh, mắt ánh lên tia tinh nghịch:“Nhờ có người giữ em lại... lúc em định buông.”Một khoảng im lặng nhẹ trôi qua. Chỉ có tiếng máy điều hòa và tiếng gõ phím máy tính của Pháo ngoài hành lang.Rồi, như đúng vai trò trời sinh, Pháo ló đầu vào cửa phòng:“Cái vibe hai đứa tụi bây đang tỏa ra như phim tình cảm chiếu rạp ấy. Tui đứng đây hít sặc mùi yêu luôn rồi!”Gemini rượt theo Pháo ra hành lang, vừa la vừa cười khúc khích, còn Hải Đăng chỉ ngồi lại, mỉm cười lặng lẽ.....Buổi fanmeeting tại trung tâm văn hóa Việt – Úc diễn ra đầy hào hứng. Một fan boy người Úc gốc Việt mang theo bó hoa lớn, cúi đầu tặng Gemini:“Em thích anh lắm. Cho em ôm một cái nha?”Trước khi Gemini kịp trả lời, Hải Đăng đã nhẹ nhàng bước tới chắn ngang:“Xin lỗi, em ấy hơi mệt. Có thể chụp ảnh chung nhưng ôm thì để hôm khác nhé.”Gemini lặng lẽ đi bên anh sau buổi fanmeeting. Trên đường về khách sạn, cậu hỏi nhỏ:“Anh ghen à?”“Không.”“Anh nói dối dở lắm.” – Gemini nhìn thẳng vào anh.“Vì anh sợ... em thật sự sẽ chọn người khác.” – Hải Đăng thở ra, giọng trầm lại.Gemini khựng bước, đứng im giữa phố đêm, đèn đường phản chiếu trong mắt long lanh.“Em chỉ cần một người không để em phải chọn ai khác.”....Cả nhóm kéo nhau đi dạo biển Bondi vào buổi tối hôm cuối. Khi mọi người về khách sạn, Hải Đăng và Gemini vẫn còn ngồi lại trên cát, gió thổi bay vài lọn tóc và sóng biển rì rào như đang hát hộ lòng người.“Lần này anh sẽ không để em đi nữa.” – Hải Đăng nói, giọng dứt khoát, mắt không rời khỏi Gemini.“Anh chắc không?” – Gemini hơi nghiêng đầu, đôi môi hơi mím lại.“Anh không chắc tương lai ra sao. Nhưng anh chắc chắn một điều – em là người khiến anh tin vào tình yêu thật sự.”Gemini khẽ cười, cúi mặt. Trong khoảnh khắc đó, Pháo không biết từ đâu xuất hiện, la to như đang livestream:“HÔN ĐI!!! Lẹ lên cho tui quay đăng TikTok!”Không cần đợi thêm lời nào, Hải Đăng nhẹ nhàng nắm lấy gò má của Gemini và đặt lên đó một nụ hôn — không vội vàng, không phô trương, chỉ đầy cảm xúc. Sóng vẫn vỗ bờ, gió vẫn thổi... và hai trái tim từng lạc nhau cuối cùng cũng tìm được về bên nhau.....Trên máy bay về Việt NamGemini tựa đầu vào vai Hải Đăng khi máy bay cất cánh khỏi Sydney.“Em nghĩ mình nên đi lưu diễn nhiều hơn.” – cậu thì thầm, mắt vẫn lim dim.“Ừ. Miễn là lần nào cũng có em đi cùng.” – Hải Đăng đáp lại, tay siết nhẹ tay cậu.Pháo ở ghế sau, thò đầu lên ghế cười tủm tỉm:
“Tui ngồi đây mà sâu răng luôn rồi nè. Nhưng mà thôi, chúc mừng hai đứa nghen.”...Một chuyện tình đã từng dang dở, giờ đây bắt đầu lại – ở nơi cách quê hương nửa vòng Trái đất, bằng một nụ cười, một lời thật lòng, và một nụ hôn dưới ánh trăng nước Úc---
Mừng 2 bạn và cơ trưởng Pháo đến Úc an toàn, đêm diễn thành công quá trời. Yêu
Vote nhẹ cho tui 1 cái nhó
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me