Doogem Micgem Neu Luc Do
Hoàng Hùng cảm thấy tim mình hẫng một nhịp khi nghe thấy những nỗi niềm sâu kín từ đáy lòng của Đăng Dương. Anh hiểu rằng, những câu hỏi đó không phải chỉ để đổ lỗi, mà là để tìm kiếm sự thấu hiểu, để lấp đầy những khoảng trống mà cả hai đã để lại trong cuộc sống của nhau. Trái tim Hoàng Hùng như bị xiết chặt, từng nhịp đập như muốn vỡ tung dưới lớp áo. Anh biết những câu hỏi đó đã âm ỉ trong lòng Đăng Dương từ rất lâu, nhưng đối mặt với chúng, đối mặt với Đăng Dương, anh vẫn thấy mình không khỏi run rẩy.
"Được rồi, anh sẽ trả lời từng câu một. Em muốn anh trả lời câu nào trước?"
Đăng Dương uống thêm một ngụm rượu nữa, mắt cậu ngấn nước, hơi thở rối loạn.
"Tại sao mình lại chia tay?"
Hoàng Hùng khẽ thở dài, mắt anh lơ đãng nhìn ra xa, như thể đang tìm kiếm lời giải đáp từ không gian rộng lớn ngoài kia. Anh mân mê ly rượu trong tay, nhấp một chút, và rồi anh nói, giọng trầm buồn như một khúc ca đã lỡ nhịp.
"Em vẫn cố chấp như vậy nhỉ? Em biết rõ mà, chỉ là chẳng chịu hài lòng với câu trả lời."
Anh dừng lại, mắt nhìn sâu vào Đăng Dương, tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt mờ ảo của cậu.
"Em yêu Huỳnh Hùng mà em tạo ra trong suy nghĩ của em hơn là yêu anh mà."
Đăng Dương cau mày, đôi mắt cậu đong đầy những thắc mắc và đau đớn.
"Là sao?"
Hoàng Hùng cười nhẹ, nụ cười nhạt như làn khói tan dần trong không khí.
"Em yêu một Huỳnh Hùng rực rỡ, cháy bỏng và tỏa sáng, một Huỳnh Hùng sống hết mình với đam mê, một Huỳnh Hùng mà em có thể tự hào khi nhắc đến. Nhưng khi anh không tỏa sáng như thế nữa, ánh mắt em nhìn anh... khác lắm Dương à."
"Em..." Đăng Dương mở miệng định nói, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị bàn tay Hoàng Hùng nhẹ nhàng chặn lại. Hoàng Hùng mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng cũng đầy bao dung.
"Đừng phủ nhận nó nữa. Em luôn miệng an ủi anh, em cố xoa dịu những lo lắng và hoài nghi của anh, nhưng ánh mắt thì đâu biết nói dối đâu Dương. Em biết không, lúc đó, anh thậm chí còn không muốn nhìn vào mắt em... vì sự thất vọng nó quá rõ ràng." Giọng Hoàng Hùng run run, phải gắng hết sức để nước mắt không rơi xuống. "Em níu giữ anh lại vì em không muốn những thứ em luôn hy vọng và tưởng tượng ra đổ vỡ..."
Đăng Dương lặng người, đôi mắt mông lung nhìn vào khoảng không trước mặt nhưng chẳng thể tập trung vào điều gì rõ ràng. Ngón tay cậu siết chặt vào nhau, từng khớp xương như đông cứng lại, và cả thân hình cậu như đang cố níu lấy một sự vững vàng không còn nữa, dường như chỉ cần buông lơi một chút là mọi thứ sẽ đổ sụp xuống.
Cậu không ngờ rằng chính những kỳ vọng, những đòi hỏi tưởng chừng như là động lực lại trở thành gánh nặng khổng lồ đè nén lên đôi vai người cậu yêu. Trong mắt cậu, Hoàng Hùng luôn là một ánh sáng không thể bị dập tắt, một ngọn lửa không ngừng cháy bỏng và rực rỡ. Nhưng cậu đã quên mất rằng, chính ngọn lửa ấy cũng cần không gian để thở, cần được dịu lại, và cần có lúc được yếu mềm. Đăng Dương đã không thấy điều đó, hoặc cậu đã thấy nhưng lại cố tình bỏ qua, bởi trong cậu, hình ảnh của Hoàng Hùng đã luôn quá lý tưởng, quá hoàn hảo, và những lúc anh chao đảo, cậu lại chẳng thể che giấu sự thất vọng của mình.
Đăng Dương cúi đầu, đôi mắt đã cay xè, giọt nước mắt chỉ chực chờ để rơi xuống. Cậu không biết phải nói gì để xoa dịu đi những vết thương mà chính cậu đã gây ra, chỉ biết trong lòng ngập tràn sự hối hận và bối rối. Hình ảnh Hoàng Hùng vào những ngày mệt mỏi nhất, những lần anh thở dài nặng nề trước những lời nói của cậu mà cậu quá vô tư để nhận ra, giờ đây như cuộn phim quay chậm lướt qua tâm trí cậu. Đó là những lần anh không nhìn thẳng vào mắt cậu, những lần anh nở nụ cười gượng gạo chỉ để cậu khỏi lo lắng, và những khoảnh khắc anh thu mình lại vì sợ ánh mắt thất vọng của cậu.
Hoàng Hùng nhanh chóng quẹt đi những giọt nước mắt vừa trào ra nơi khóe mắt, anh cố nở một nụ cười, dù nụ cười ấy chứa đầy nỗi buồn và cả sự tự trách.
"Em nhớ câu em nói hôm mình cãi nhau trên sân thượng công ty không?"
Trong ký ức của Đăng Dương, buổi chiều hôm ấy hiện lên mờ ảo như một vết xước trên mặt kính đã lâu chưa lau chùi, nhưng từng chi tiết nhỏ vẫn đọng lại rõ ràng. Cậu nhớ từng thứ một, từ ánh nắng hắt lên mái tóc Hoàng Hùng, cho đến cái cách mà gió thổi tung áo sơ mi của anh, lộ ra thân hình gầy guộc đầy mệt mỏi. Khoảnh khắc ấy, Đăng Dương vừa chạy lên từ cầu thang vừa thở hổn hển, trái tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu đã lo lắng, đã tìm kiếm khắp nơi khi biết tin Hoàng Hùng biến mất khỏi công ty, chỉ để thấy anh đang đứng đó, đơn độc giữa bầu trời rực rỡ.
Đăng Dương bước tới gần, cậu thấy bóng lưng của Hoàng Hùng cao lớn nhưng cũng mong manh đến lạ. Không phải hình ảnh của một Hoàng Hùng tự tin và kiêu hãnh mà cậu luôn nghĩ tới. Hôm đó, Hoàng Hùng đã quay lưng lại với Đăng Dương, cả thế giới của anh dường như thu nhỏ lại chỉ trong tầm mắt trước mặt, nơi những tòa nhà cao tầng chọc thẳng lên nền trời đỏ rực. Đăng Dương đã đứng đó, nhìn anh, và tất cả những bức xúc, những kỳ vọng bị đè nén lâu nay như vỡ òa ra cùng với từng nhịp thở gấp gáp. Cậu đã gọi tên anh, giọng đầy hoảng loạn và tức giận, nhưng anh chỉ đứng đó, không quay lại, không đáp lời, như thể đang cố gắng chạy trốn khỏi chính hiện thực mà cậu đã từng mơ ước được chia sẻ cùng anh.
Đăng Dương đã gọi tên Hoàng Hùng, từng tiếng một, rõ ràng và khẩn thiết, nhưng chỉ có tiếng vọng lại của gió lướt qua mái nhà trống trải, và Hoàng Hùng vẫn đứng im như không nghe thấy gì, như tâm trí anh đã trôi dạt đến một nơi nào đó thật xa. Cảm giác bực tức dâng lên như thủy triều trong lòng Đăng Dương, cậu bước nhanh tới, nắm lấy vai Hoàng Hùng, lay mạnh như muốn kéo anh trở về với hiện tại. Những câu hỏi tuôn ra từ miệng cậu, chất chứa bao nhiêu bực dọc và mong mỏi không kìm nén được, từng câu, từng chữ như muốn xuyên qua lớp vỏ im lặng mà Hoàng Hùng đang khoác lên mình.
Trong không khí dày đặc của buổi hoàng hôn, khi những tia nắng cuối cùng dần phai mờ và bầu trời chuyển sang màu tím biếc, Hoàng Hùng đứng đó, nhạt nhòa và rệu rã, còn Đăng Dương đối diện anh, từng câu hỏi sắc như dao cứa vào sự tĩnh lặng của anh. Hoàng Hùng biết rõ rằng, Đăng Dương không hài lòng với phong độ hiện tại của anh. Anh biết rằng mình đã để tâm trí lạc đi, đã không còn có thể hoàn toàn tập trung trong các buổi tập, và điều đó đã khiến những buổi đánh giá trở thành nỗi ám ảnh khi anh liên tục bị giáo viên nhắc nhở. Những động tác mà anh từng làm trong giấc ngủ giờ đây cũng trở nên nặng nề, vụng về, như thể đôi tay và đôi chân của anh không còn là của anh nữa.
Một Hoàng Hùng đã từng rực rỡ, tỏa sáng như ánh bình minh đầu ngày, giờ chỉ còn là hình bóng của một ngọn đèn chập chờn trong cơn gió lùa qua cửa sổ. Đối diện anh là Đăng Dương, đầy nghị lực và khát vọng, đôi mắt cháy bỏng những kỳ vọng và mong chờ. Nhưng giữa hai người, khoảng cách như không gian vô tận, một bên là lửa cháy mãnh liệt của ý chí và hy vọng, còn bên kia là tảng băng lạnh lẽo của sự mệt mỏi và chán chường. Họ đứng đó, như hai thái cực đối lập, cố gắng chạm vào nhau nhưng không thể.
Cuộc cãi vã kéo dài, những lời qua tiếng lại lẫn trong tiếng gió rít và tiếng còi xe xa xăm. Họ đã cãi nhau cho đến khi mặt trời gần mất dấu phía chân trời. Hoàng Hùng không còn nhớ rõ họ đã nói những gì với nhau, chỉ biết rằng tất cả dường như chỉ là những âm thanh vô nghĩa giữa khoảng không vô tận. Anh chỉ nhớ duy nhất một câu nói của Đăng Dương, một câu nói đã khắc sâu vào trái tim anh, một câu mà cho đến bây giờ, khi nghĩ lại, anh vẫn thấy đau như ngày nào.
"Anh ấu trĩ thật đấy."
Một lời phán xét lạnh lùng từ người mà anh đã từng yêu với tất cả sự say đắm và tin tưởng. Hoàng Hùng không đáp lại, chỉ im lặng, nhưng trái tim anh như bị xé ra từng mảnh, chảy máu và trống rỗng. Đăng Dương có lẽ không biết, hoặc không nhận ra, rằng câu nói ấy đã làm anh tổn thương đến nhường nào, đã khiến anh cảm thấy mình như một kẻ thất bại, không chỉ trong mắt người khác, mà còn trong chính đôi mắt của Đăng Dương.
Nước mắt Đăng Dương chợt rơi khi Hoàng Hùng nhắc lại câu nói đó. Cậu không ngờ rằng, Đăng Dương của tuổi 21 đã lố bịch đến thế, đã để những lời nói vô tình của mình khắc sâu trong lòng người cậu yêu mà không hề hay biết. Khoảnh khắc ấy, Đăng Dương như nhìn thấy lại chính bản thân mình của quá khứ, một cậu trai trẻ nóng nảy, thiếu kiên nhẫn và mải miết chạy theo những kỳ vọng không tưởng, mà bỏ quên những điều giản dị nhất ngay trước mắt.
Hoàng Hùng quay sang nhìn Đăng Dương, đôi mắt anh long lanh nước.
"Anh đã rất buồn, Dương à."
Câu nói ấy vang lên giữa không gian tĩnh lặng, giọng Hoàng Hùng vỡ vụn theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm chôn giấu, anh để những tổn thương ấy được phơi bày, để nỗi đau ấy được phép trào ra, như một con sông ngầm cuối cùng cũng tìm được lối thoát ra biển cả.
Đăng Dương nhìn thấy Hoàng Hùng bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt quen thuộc mà cậu đã từng yêu biết bao nhiêu. Đăng Dương vội vã ôm lấy Hoàng Hùng, nước mắt cậu cũng đã rơi lã chã. Cậu vùi mặt vào hõm vai anh, nơi mà hơi ấm và mùi hương thân thuộc vẫn còn đó, nghẹn ngào lặp đi lặp lại những lời xin lỗi.
"Em xin lỗi, em xin lỗi Hùng."
Cả hai đã đến với nhau bằng sự mến mộ và đồng cảm nguyên sơ nhất của tuổi trẻ. Những lần cùng nhau vượt qua những khó khăn của cuộc sống, những khi cùng sẻ chia niềm vui nhỏ bé, đã tạo nên một tình cảm đẹp đẽ, thuần khiết như sương mai. Nhưng tình yêu của tuổi trẻ cũng như con dao hai lưỡi, nó dễ dàng cắt đi những gì tốt đẹp mà vô tình cũng để lại những vết thương không thể lành. Yêu nhau khi còn là hai đứa nhóc giữa thế giới đầy khắc nghiệt, họ đã vô tình làm tổn thương nhau, đã đánh mất nhau lúc nào không hay.
Khi những cảm xúc mãnh liệt dần dịu lại, Hoàng Hùng khẽ tách mình ra khỏi vòng tay của Đăng Dương. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt trên gương mặt Đăng Dương, ánh mắt dịu dàng mà thoáng đượm buồn.
"Nào, Dương không khóc nữa. Chuyện cũ thôi mà, anh hết dỗi em rồi."
Giọng nói anh nhẹ nhàng, nhưng nụ cười gượng trên môi anh lại càng khiến Đăng Dương thêm quặn thắt. Như một đứa trẻ không thể kiểm soát được cảm xúc, Đăng Dương bật khóc lớn hơn, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi, không cách nào ngừng lại được.
Cậu bắt lấy bàn tay Hoàng Hùng đang chạm trên má mình, nắm chặt lấy, như muốn giữ lấy những gì còn sót lại của tình cảm đã từng. Bàn tay cậu run run, hơi ấm từ lòng bàn tay Hoàng Hùng truyền đến như một lời an ủi dịu dàng, nhưng lại càng làm cho Đăng Dương thêm nức nở. Cậu chỉ có thể nắm chặt lấy tay anh, ép chặt vào ngực mình, như thể chỉ cần buông ra, cậu sẽ lại đánh mất anh một lần nữa.
**
Khi cả hai đã lặng lẽ lau những giọt nước mắt cuối cùng, cảm xúc dần lắng xuống như mặt hồ sau cơn mưa rào, Đăng Dương bước ra cửa, cảm giác ngột ngạt vẫn còn vấn vương nơi lồng ngực. Cậu chầm chậm rút ra một điếu thuốc, mong tìm chút bình yên trong làn khói. Nhưng trước khi có thể đưa lên môi, Hoàng Hùng đã bước tới, nhanh như cơn gió, giật lấy điếu thuốc từ tay cậu.
"Không hút nữa." Hoàng Hùng nói, giọng dứt khoát nhưng ẩn chứa sự dịu dàng.
Đăng Dương thở dài, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về khoảng không phía trước. Cậu cười nhạt, đôi mắt không giấu nổi chút tự giễu cợt:
"Nhắc từ lúc còn yêu đến giờ vẫn chưa bỏ được, tệ thật."
Hoàng Hùng đứng bên cạnh cậu, cũng tựa lưng vào tường, đôi mắt hướng về ánh trăng xa xôi nơi chân trời, như muốn tìm chút thanh thản giữa khoảng không vô định.
"Nghe nói anh vẫn chưa đồng ý Đăng?"
Hoàng Hùng cúi đầu, đôi mắt lảng tránh, như không muốn đối diện với sự thật mà chính anh vẫn còn chưa thể chấp nhận.
"Ừ."
"Tại sao?" Đăng Dương hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự tò mò xen lẫn chút bất an.
"Sao nhỉ... anh và Đăng bây giờ làm anh nhớ đến anh và em ngày xưa. Anh sợ... Đăng cũng sẽ giống như em, cũng yêu anh lúc anh rực rỡ nhất, rồi thất vọng sau này..." Giọng anh nhỏ dần, như chìm trong dòng ký ức buồn bã đã ngủ quên từ lâu, giờ đây bị đánh thức lại.
Đăng Dương nghe lời nói của Hoàng Hùng, cảm giác nhói đau chợt dâng lên trong lòng, như một cơn gió lạnh buốt xuyên qua ngực.
Trong giây phút ấy, Đăng Dương không thể kiềm chế bản thân, cậu bước tới gần, đứng đối diện với Hoàng Hùng, hơi thở gấp gáp, cảm xúc hỗn loạn xoáy sâu vào tâm trí.
Cậu chống một tay lên tường, bao quanh lấy Hoàng Hùng, như tạo ra một không gian riêng chỉ có hai người. Tay còn lại, cậu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Hoàng Hùng lên, đôi mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Không nói thêm lời nào, Đăng Dương cúi xuống, môi cậu nhẹ nhàng chạm vào môi Hoàng Hùng. Một nụ hôn thoáng qua nhưng đủ để làm cả hai như ngừng thở. Đôi môi chạm nhau không phải để đòi hỏi, không phải để chiếm hữu, mà là để tìm lại những mảnh vỡ đã đánh mất từ lâu.
Hoàng Hùng mở to mắt, ngỡ ngàng đến mức không kịp phản ứng, cảm giác như mọi thứ quanh anh đều đóng băng trong khoảnh khắc ấy. Tim anh đập loạn nhịp, cả người như tê cứng, không biết phải làm gì ngoài việc đứng yên, để cho Đăng Dương chiếm lấy nụ hôn ngắn ngủi.
Đăng Dương tách ra, đôi mắt cậu vẫn nhìn thẳng vào mắt Hoàng Hùng, như muốn thấu hiểu hết mọi suy nghĩ trong lòng anh.
"Vậy thì em vẫn có thể giành lại anh đúng không?"
Câu hỏi vang lên, không phải là một sự ép buộc, mà là một lời cầu xin chân thành, như đứa trẻ đang tìm đường trở về nhà.
Hoàng Hùng ậm ờ, giọng anh lạc đi, vẫn chưa thể nói thành lời sau cú sốc vừa rồi.
Đăng Dương tiến thêm một bước, đôi tay run rẩy, cậu nắm lấy tay Hoàng Hùng và siết chặt.
"Hùng, cho em cơ hội sửa sai nhé?"
Giọng cậu khẩn thiết, đầy hy vọng nhưng cũng đầy sự hối lỗi. Đôi mắt Đăng Dương như sáng lên giữa bóng tối, ánh nhìn tràn đầy khát khao được bù đắp và được yêu thêm lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me