Doogem Minh Anh Thoi
hoàng hùng phụng phịu, em chẳng muốn phải tới nhà người bạn của ba chút nào. đối với em, việc này phiền phức vô cùng. để em kể cho nghe, đến nơi rồi ba em sẽ nói chuyện, uống trà rồi chơi cờ cả buổi với mấy ông bạn, bàn chuyện thời thế, chuyện ruộng chuyện đất,... mà mấy chủ đề ấy có bao giờ em quan tâm tới đâu? em toàn phải lủi thủi đi tìm cho mình thú vui riêng.đợt này về huế, ba phải đi thăm một lượt nào bạn bè quan lại. đây đã là lần thứ bao nhiêu em bị ba kéo đi cùng, chính em cũng không biết nữa. những cuộc trò chuyện chán ngắt của ba và mọi người lớn khác khiến em phát ngấy cả lên.'chẳng hiểu sao ba cứ nhất quyết đưa mình đi'thấy bộ mặt khó chịu ra mặt của hùng, ba khẽ cau mày"tươi tỉnh mặt lên đi con. đến nhà người ta mà mặt như mất sổ gạo như vậy người ta ghét cho! tới nhà ông phú nhớ phải chào hỏi. chơi với thằng cu nhà ông ấy, nó lớn hơn con có chút thôi""dạ con biết rồi"hùng thầm nghĩ gặp người ta xong sẽ tìm chỗ nào đấy ngồi một mình. em đặc biệt thích sự tĩnh lặng, được ngắm nhìn thiên nhiên thỏa thích mà không bị ai chen ngang.."chao, cụ tuần huỳnh đã đến chơi! mời cụ vào nhà xơi chén nước với tôi. thằng hồng đâu rồi, mang chè lên cho ông"ông phú cười toét miệng, nhe hàm răng hơi vàng do hút thuốc đon đả mời ba em vào nhà"đã lâu không gặp, ông dạo này làm ăn ra sao?""chẳng ra cóc khô chi ông! tụi hắn cứng đầu cứng cổ, có mấy đồng nợ mà mãi chẳng trả cho! cứ ngày nào cũng vài lần đi đòi nợ chúng nó. rứa là mất hết phước đức, ông ạ!"cậu nhóc người làm đã dọn xong chè, bưng lên mời hai người. ông phú thấy hùng thì nheo đôi mắt cười xòa"ấy ấy, tôi quên béng mất cậu hùng đây. đúng như lời người ta nói, cậu lớn lên xinh trai ghê chửa! hồng đâu, dẫn cậu hùng ra chơi cùng với thằng dương đi"hoàng hùng khẽ gật đầu cảm ơn ông rồi đi theo cậu nhóc người làm ra sau nhà. người trước mặt chỉ cao hơn em một chút, đôi mắt to cùng đôi môi chúm chím khiến cậu ta trông rất dễ thương. vừa đi, em vừa hỏi"cậu tên là gì vậy?"
cậu nhóc kia có vẻ hơi giật mình, khóe miệng cậu cong lên một nụ cười ngại ngùng"cậu hùng cứ gọi tôi là hồng như ông chủ gọi rứa cũng được. mà tôi tên thật là quang hùng tê! trong nhà ni chỉ có cậu chủ gọi tôi là hùng, ông với bà chủ gọi tôi là hồng, tại vì mặt tôi hay đỏ hồng lên nè"giọng huế của cậu nhỏ nhẹ, trong trẻo và hơi trầm bổng. hoàng hùng phải công nhận chất giọng của cậu rất có chất riêng"vậy cậu năm nay bao nhiêu?""tôi sinh năm sửu""vậy là anh hơn tuổi hùng rồi! hùng sinh năm mão cơ. em gọi hùng là anh được không?"sự lễ phép của hoàng hùng khiến quang hùng có chút bất ngờ. nhưng cậu cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý"đều nghe theo ý cậu"chợt, từ sau sân có một tiếng mở cửa to, liền sau đó là tiếng người ta chạy nhanh như bị đuổi. cậu chủ công văn dương - con trai ông phú chạy ra vẻ mặt hơi tức tối, có phần giận dỗi. hắn chạy đến trước mặt quang hùng trách móc"em đi đâu mà tao gọi nãy giờ chẳng nghe? đây là ai? em lén tao đi chơi với nó đấy hử?"hoàng hùng thấy hắn có chút khó ưa. dẫu vậy, phải công nhận là hắn rất đẹp. nếu đúng như những gì hoàng hùng được biết, hắn là con lai việt-pháp. gương mặt hắn nam tính cùng những đường nét tinh tế, hài hòa thừa hưởng từ người mẹ ngoại quốc; mái tóc và đôi mắt đen tuyền đặc trưng lại từ người bố mà có được. hắn liếc nhanh về phía hoàng hùng, đôi lông mày cau lại. quang hùng hơi bối rồi đáp lại"đây là cậu hùng bên nhà cụ tuần mới chuyển tới huế. ông chủ gọi em lên pha chè với dẫn cậu đi chơi"văn dương kéo tay quang hùng về phía mình, ôm chặt lấy người trong lòng; khẽ liếc xéo hoàng hùng như muốn khẳng định quang hùng là của mình. em thấy phát cáu lên với tên thiếu gia này mất! hoàng hùng chào một cách máy móc"chào anh ạ""..."hắn không nói gì, cứ vậy mà ghì chặt quang hùng hơn vào lòng khiến mặt cậu đỏ lên ngại ngùng. quang hùng biết chuyện người làm mà được cậu chủ ôm âu yếm như vậy hẳn là rất lạ. chỉ có điều đây đã là thói quen của hắn, cậu càng cố khuyên bảo, né tránh càng bị hắn "bắt nạt" hơn mà thôi. ai mà biết được công văn dương đẹp trai thông minh lại có thói quen ôm ấp người làm như vậy! nói về quang hùng, cha mất sớm nên cậu theo mạ tới làm ở nhà ông phú từ khi mới lên ba tuổi. nhỏ bé đấy, nhưng quang hùng lại rất hiểu chuyện và chăm chỉ. nhiệm vụ chính của hùng là chăm sóc cậu chủ lớn hơn mình tới ba tuổi và đôi lúc giúp mạ làm những việc vặt. lúc đầu hắn không ưa cậu lắm đâu, cứ thấy cậu là hắn lại trêu đùa, phá bĩnh việc làm của cậu khiến cậu nhiều phen bị mắng vốn. cậu ức lắm, nhưng chẳng thể làm gì, cứ tiếp tục hàng ngày chăm sóc cho văn dương. hắn thấy cậu cứ im ỉm thì lấy làm lạ lắm, hắn chưa thấy ai bị hắn bắt nạt mà cứ lì như đá vậy cả. sau này hắn mới biết cứ bị hắn bắt nạt là cậu lại tìm một góc riêng ngồi khóc, khóc xong lại quay về làm việc như thường. văn dương lúc ấy thấy mình thật trẻ con, lại đi bắt nạt đứa nhóc bé tuổi hơn mình. hắn nghĩ vậy thì thương hùng lắm, từ đó hắn cứ lẽo đẽo theo cậu đi làm việc, sáng sớm mới mở mắt được cậu gọi dậy đã đòi ôm cậu ngủ tiếp khiến cậu lấy làm hoảng lắm, đôi khi còn thấy sợ bị hắn chơi khăm tiếp ấy chứ! quang hùng còn nhớ lúc cậu đang gánh nước, hắn thì cứ lẽo đẽo theo sau liên tục đòi giúp, cậu đã buột miệng hỏi'tại răng cậu chủ lại trở nên như rứa? cậu ghét hùng lắm tề! răng cậu cứ đi theo em, cứ đòi ôm em là nghĩa lý chi hè?''tao đã bảo rồi, tao không thích bắt nạt em nữa. còn ôm em á, đấy là mệnh lệnh, em phải nghe theo tao!''nhưng cậu cứ bắt ôm rứa răng em làm việc được? bà chủ tuốt xương em ra!''thì lúc đấy tao xin cho! còn em mà không ôm tao, tao mách mẹ còn đánh em nhiều hơn!'nhớ lại lúc ấy quang hùng chỉ biết cười trừ, bó tay với tên thiếu gia này thôi. giờ thì hình ảnh hắn bám theo cậu như cái đuôi đã quá quen thuộc rồi. cứ học xong là hắn chạy xuống nhà tìm cậu rồi bám chặt cả ngày....để phá tan bầu không khí im lặng, quang hùng đành phải gợi ý"hay là cậu chủ với cậu hùng đi ra chơi đi""còn em thì đi đâu? em phải đi cùng thì tao mới đi""vậy thì đi thôi, ông phú còn bận nói chuyện tê"và thế là mọi người đi trên đường hôm ấy được thấy cảnh ba đứa trẻ dắt nhau ra đường chơi. hai đứa đi trông có vẻ bất đắc dĩ cùng với một cậu nhóc liên tục phải gợi chuyện giảm bớt không khí căng thẳng giữa hai đứa kia
gwengwen_stcy
cậu nhóc kia có vẻ hơi giật mình, khóe miệng cậu cong lên một nụ cười ngại ngùng"cậu hùng cứ gọi tôi là hồng như ông chủ gọi rứa cũng được. mà tôi tên thật là quang hùng tê! trong nhà ni chỉ có cậu chủ gọi tôi là hùng, ông với bà chủ gọi tôi là hồng, tại vì mặt tôi hay đỏ hồng lên nè"giọng huế của cậu nhỏ nhẹ, trong trẻo và hơi trầm bổng. hoàng hùng phải công nhận chất giọng của cậu rất có chất riêng"vậy cậu năm nay bao nhiêu?""tôi sinh năm sửu""vậy là anh hơn tuổi hùng rồi! hùng sinh năm mão cơ. em gọi hùng là anh được không?"sự lễ phép của hoàng hùng khiến quang hùng có chút bất ngờ. nhưng cậu cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý"đều nghe theo ý cậu"chợt, từ sau sân có một tiếng mở cửa to, liền sau đó là tiếng người ta chạy nhanh như bị đuổi. cậu chủ công văn dương - con trai ông phú chạy ra vẻ mặt hơi tức tối, có phần giận dỗi. hắn chạy đến trước mặt quang hùng trách móc"em đi đâu mà tao gọi nãy giờ chẳng nghe? đây là ai? em lén tao đi chơi với nó đấy hử?"hoàng hùng thấy hắn có chút khó ưa. dẫu vậy, phải công nhận là hắn rất đẹp. nếu đúng như những gì hoàng hùng được biết, hắn là con lai việt-pháp. gương mặt hắn nam tính cùng những đường nét tinh tế, hài hòa thừa hưởng từ người mẹ ngoại quốc; mái tóc và đôi mắt đen tuyền đặc trưng lại từ người bố mà có được. hắn liếc nhanh về phía hoàng hùng, đôi lông mày cau lại. quang hùng hơi bối rồi đáp lại"đây là cậu hùng bên nhà cụ tuần mới chuyển tới huế. ông chủ gọi em lên pha chè với dẫn cậu đi chơi"văn dương kéo tay quang hùng về phía mình, ôm chặt lấy người trong lòng; khẽ liếc xéo hoàng hùng như muốn khẳng định quang hùng là của mình. em thấy phát cáu lên với tên thiếu gia này mất! hoàng hùng chào một cách máy móc"chào anh ạ""..."hắn không nói gì, cứ vậy mà ghì chặt quang hùng hơn vào lòng khiến mặt cậu đỏ lên ngại ngùng. quang hùng biết chuyện người làm mà được cậu chủ ôm âu yếm như vậy hẳn là rất lạ. chỉ có điều đây đã là thói quen của hắn, cậu càng cố khuyên bảo, né tránh càng bị hắn "bắt nạt" hơn mà thôi. ai mà biết được công văn dương đẹp trai thông minh lại có thói quen ôm ấp người làm như vậy! nói về quang hùng, cha mất sớm nên cậu theo mạ tới làm ở nhà ông phú từ khi mới lên ba tuổi. nhỏ bé đấy, nhưng quang hùng lại rất hiểu chuyện và chăm chỉ. nhiệm vụ chính của hùng là chăm sóc cậu chủ lớn hơn mình tới ba tuổi và đôi lúc giúp mạ làm những việc vặt. lúc đầu hắn không ưa cậu lắm đâu, cứ thấy cậu là hắn lại trêu đùa, phá bĩnh việc làm của cậu khiến cậu nhiều phen bị mắng vốn. cậu ức lắm, nhưng chẳng thể làm gì, cứ tiếp tục hàng ngày chăm sóc cho văn dương. hắn thấy cậu cứ im ỉm thì lấy làm lạ lắm, hắn chưa thấy ai bị hắn bắt nạt mà cứ lì như đá vậy cả. sau này hắn mới biết cứ bị hắn bắt nạt là cậu lại tìm một góc riêng ngồi khóc, khóc xong lại quay về làm việc như thường. văn dương lúc ấy thấy mình thật trẻ con, lại đi bắt nạt đứa nhóc bé tuổi hơn mình. hắn nghĩ vậy thì thương hùng lắm, từ đó hắn cứ lẽo đẽo theo cậu đi làm việc, sáng sớm mới mở mắt được cậu gọi dậy đã đòi ôm cậu ngủ tiếp khiến cậu lấy làm hoảng lắm, đôi khi còn thấy sợ bị hắn chơi khăm tiếp ấy chứ! quang hùng còn nhớ lúc cậu đang gánh nước, hắn thì cứ lẽo đẽo theo sau liên tục đòi giúp, cậu đã buột miệng hỏi'tại răng cậu chủ lại trở nên như rứa? cậu ghét hùng lắm tề! răng cậu cứ đi theo em, cứ đòi ôm em là nghĩa lý chi hè?''tao đã bảo rồi, tao không thích bắt nạt em nữa. còn ôm em á, đấy là mệnh lệnh, em phải nghe theo tao!''nhưng cậu cứ bắt ôm rứa răng em làm việc được? bà chủ tuốt xương em ra!''thì lúc đấy tao xin cho! còn em mà không ôm tao, tao mách mẹ còn đánh em nhiều hơn!'nhớ lại lúc ấy quang hùng chỉ biết cười trừ, bó tay với tên thiếu gia này thôi. giờ thì hình ảnh hắn bám theo cậu như cái đuôi đã quá quen thuộc rồi. cứ học xong là hắn chạy xuống nhà tìm cậu rồi bám chặt cả ngày....để phá tan bầu không khí im lặng, quang hùng đành phải gợi ý"hay là cậu chủ với cậu hùng đi ra chơi đi""còn em thì đi đâu? em phải đi cùng thì tao mới đi""vậy thì đi thôi, ông phú còn bận nói chuyện tê"và thế là mọi người đi trên đường hôm ấy được thấy cảnh ba đứa trẻ dắt nhau ra đường chơi. hai đứa đi trông có vẻ bất đắc dĩ cùng với một cậu nhóc liên tục phải gợi chuyện giảm bớt không khí căng thẳng giữa hai đứa kia
gwengwen_stcy
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me