TruyenFull.Me

Doogem Solace

Tháng này lịch trình của Hùng đều là chuẩn bị cho cuộc thi nhảy, hoặc là ghi hình, chụp hình. Tất cả vì sự cố gãy tay mà đều bị dời ngày hoặc huỷ bỏ.

Còn Hải Đăng, người vệ sĩ kiêm bảo mẫu bất đắc dĩ – thì gần như luôn ở cạnh em 24/24.

Tại kí túc xá của Hùng.

Gian phòng yên tĩnh, sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của cây nến thơm mà fan tặng. Ban công rộng rãi đặt đầy những cây hoa xanh mát, còn có một chậu xương rồng nhỏ xíu sắp ra hoa.

Giữa phòng khách, cậu bé từng tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu giờ lại ngồi lặng thinh trên sofa, tay bó bột treo ở bên người, đôi mắt đen láy thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt.

Em đã dành biết bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu nỗ lực để có cơ hội đến với cuộc thi vũ đạo kia, vậy mà chỉ vì phút bất cẩn nhất thời... tất cả công sức như đổ sông đổ biển.

Mình đúng là vô dụng.

Hùng Huỳnh thở dài một hơi, tự gõ vào đầu mình mấy cái. Ánh mắt em đượm thêm nét buồn, sống mũi lại không kìm được mà cay xè.

Hải Đăng đẩy cửa bước vào, tay xách mấy túi đồ mua ở siêu thị. Hôm qua anh vừa kiểm tra tủ lạnh nhà Hùng, ngoài hai củ cà rốt đã héo và mấy đồ linh tinh không rõ là gì ra thì chẳng còn gì có thể ăn được. Thế là hôm nay anh đành phải ghé qua siêu thị, mua thêm vài nguyên liệu lấp đầy tủ lạnh nhà em một chút.

"Em chào anh ạ~

Hùng ngoan ngoãn cất tiếng khi thấy anh xuất hiện.

Đăng nhìn em, gật đầu. Rõ ràng giây trước anh vừa thấy em trộm thở ngắn thở dài, giây sau đã có thể mỉm cười toe toét mà chào anh.

Rốt cuộc cậu ta... phải mang trong mình mấy lớp mặt nạ?

Một lát sau, Hải Đăng mang ly nước dứa mix cà rốt tới, đặt xuống bàn.

"Uống đi."

"Em không khát. Anh uống đi ạ..."

Hùng khẽ lắc đầu, mặc dù nhìn ly nước phân tầng rất đẹp mắt, có lẽ anh đã tốn kha khá sức để làm cho em.

Nhưng em thật sự chẳng còn tâm trạng để mà ăn uống gì.

Hải Đăng không đáp, chỉ cúi người, cầm ly nước lên, đưa tận miệng Hùng.

"Không phải đang hỏi ý kiến đâu."

Bị áp sát bất ngờ, mặt Hùng đỏ ửng. Hai tay nhận lấy ly nước từ anh, lí nhí:

"Vậy em-em xin..."

Hùng ngập ngừng nhấp một ngụm cho có, nước vừa chảy xuống cổ họng, hai mắt em đột nhiên loé lên một tia sáng lấp lánh.

Chua chua ngọt ngọt, rất vừa miệng, vị uống khá là lạ, cũng không quá lạnh.

Ngon quá...

Hùng chép miệng, một hơi uống hết ly nước, uống xong còn vươn lưỡi liếm nhẹ môi như muốn thêm cốc nữa.

Đăng nín cười, nhận lấy ly rỗng từ tay em.

Cậu nhóc này... nhìn có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thật ra bướng bỉnh ra trò. Phải ép thì mới chịu nghe lời.

___

Suốt những ngày đó, Hùng rất ngoan.

Em không kêu ca cũng chẳng đòi hỏi. Nếu không phải Hải Đăng chủ động, Hùng thậm chí còn giấu cả việc cổ tay nhức hơn mỗi khi trái gió trở trời.

Hôm nay, em lại ngồi co ro trên sofa, kịch bản bộ phim mới đặt trên đùi, tay còn lại thì đang loay hoay vặn nắp chai sữa gạo. Nắp chai khá chặt, một tay lại bó bột vướng víu khiến mọi thứ trở nên vụng về.

Đăng hơi nhíu mày, bước nhanh tới.

"Làm gì đó?"

"Em... em vặn mãi mà không được. Anh giúp em với."

Hùng lí nhí, bàn tay nhỏ bé vặn không được chai nước, trông đến tội.

Đăng không đáp, chỉ in lặng cúi cuống cầm chai sữa lên, vặn nắp một cách dễ dàng rồi đưa lại cho em.

Hùng đón lấy, lí nhí:

"Cảm ơn anh."

Tay anh thoáng chạm vào ngón tay Hùng – làn da mềm mại, ấm áp kỳ lạ. Anh vội rút tay về, như bị điện giật, rồi đứng dậy ngay lập tức, cố giữ vẻ mặt bình thản.

"Cần nhờ gì thì cứ nói, đừng tự làm một mình. Tôi không muốn phải vác cậu đến viện lần nữa."

Nói rồi, anh không chờ Hùng đáp mà quay thẳng vào bếp, chuẩn bị nấu bữa trưa cho em.

Hùng nhìn theo bóng lưng Đăng tất bật trong bếp, trong lòng trộm vui vẻ.

Anh chàng vệ sĩ của em, ngoài mặt thì tỏ ra lạnh lùng, nhưng cũng có lúc cử chỉ lại dịu dàng đến không ngờ.

___

Bữa trưa hôm nay rất đơn giản – cháo bò hầm bí đỏ và rau củ hấp mềm, từng chi tiết đều cẩn thận như thể Đăng đã chuẩn bị cả ngày, có vài miếng cà rốt còn tỉa hình bông hoa như để dỗ một em bé kén ăn.

Hùng ngồi ngoan ngoãn, tay trái cầm thìa, ăn từng miếng nhỏ.

"Ăn nhiều lên."

Đăng ngồi ăn ở chiếc ghế đối diện, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn em.

"...Em ăn rồi mà."

Hùng bĩu môi trả treo với anh.

"Không đủ. Cậu còn yếu lắm."

"Anh Đăng giống mẹ em ghê á."

Hùng mân mê tô cháo, bật cười khẽ, lúm đồng tiền bên má hiện lên rõ nét. Dưới ánh nắng nhàn nhạt, nụ cười ấy ấm áp đến mức làm tim Đăng lệch nhịp trong một giây ngắn ngủi.

Chết tiệt.

Tại sao lại cảm thấy cậu ta... đáng yêu nữa rồi?

___

Phòng khách vào buổi chiều dịu nắng.

Cánh tay phải của em vẫn bó bột trắng muốt, đặt gọn trên gối ôm có hình con gấu. Hai hàng chân mày em vẫn còn chút nhăn nhó vì đau, nhưng nụ cười nơi khóe môi vẫn cố gắng dịu dàng.

"Anh quay giúp em một đoạn video với."

Hùng đưa điện thoại cho Hải Đăng, người vẫn luôn ở cạnh giúp em sinh hoạt mấy ngày nay.

"Có cần thiết phải làm vậy không? Trông cậu vẫn còn đau."

Đăng ngập ngừng.

"Chỉ một chút thôi. Fan sẽ lo nếu em im lặng mãi. Với cả em cũng xin phép công ty rồi ạ."

Anh đành gật đầu, chỉnh góc máy sao cho ánh sáng đẹp và khuôn mặt em trông không nhợt nhạt quá.

Máy bắt đầu chạy, em nghiêng đầu cười nhẹ, giọng vẫn mềm mại như thường ngày:

"Xin chào mọi người. Hôm nay Hùng có một tin không vui lắm cần thông báo một chút... Em bị ngã trong lúc đang luyện tập vũ đạo, cánh tay hiện đang phải bó bột vài tuần. Nhưng bác sĩ nói không nghiêm trọng đâu, mọi người đừng lo nhé."

"Em sẽ cố gắng hồi phục thật nhanh để trở lại với mọi người sớm nhất."

"Và... mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nha, trời đang dần lạnh rồi, nhớ uống thật nhiều nước, đi ngủ sớm, và nếu có nhớ em thì... đợi em một chút thôi nhé. See you~"

Em kết thúc bằng một cái hôn gió và nụ cười má lúm đặc trưng – không quá chói mắt, nhưng cũng đủ khiến tim ai đó phía sau camera như bị ai bóp khẽ.

Đăng giúp em chỉnh sửa lại video một chút, rồi bấm nút gửi vào broadcast instagram.

___

Buổi tối, Hải Đăng thu dọn xong xuôi thì ngồi xuống sofa đối diện Hùng, tay cầm tài liệu lịch trình công việc. Căn phòng chỉ còn tiếng lật giấy khe khẽ.

Hùng thỉnh thoảng len lén nhìn Đăng. Em muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Trong lòng có một cảm giác vừa biết ơn vừa... khó diễn tả.

"Anh..."

Cuối cùng, Hùng lên tiếng, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Sao anh lại... chăm sóc em tốt vậy?"

Rõ ràng, nếu nghệ sĩ tạm ngưng hoạt động, vệ sĩ cũng có thể được nghỉ phép.

Hải Đăng ngẩng lên, ánh mắt tối lại, những giọng nói trong đầu anh lại vang lên, nhắc nhở anh.

Anh vốn không muốn thân thiết với Hùng.

Anh đến bên em – để trả thù.

Anh đã tự nhắc mình hàng ngàn lần.

Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy em ấy đau như vậy, trên môi vẫn cố nở nụ cười kiên cường, Đăng lại không thể quay mặt làm ngơ.

Anh khẽ nhắm mắt một giây.

"Vì... công ty trả lương cho tôi để làm việc này."

Anh thản nhiêm đáp, chính mình cũng không ngờ có thể buột miệng nói ra câu trả lời hợp lý đến thế.

Hùng cười nhẹ, không nghĩ là anh sẽ trả lời như vậy.

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi, từng giọt rả rích, mang theo hơi lạnh len lỏi qua khe cửa.

Trong căn phòng nhỏ, giữa khoảng cách của hai con người, một thứ cảm xúc lạ lẫm đang âm thầm nảy mầm...

___

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me