Chương 17: Nắng Tháng Mười
Buổi sáng hôm ấy, Hùng mặc một chiếc hoodie màu kem, ngồi lặng lẽ trên sofa, chống cằm nhìn Đăng pha đồ uống trong bếp.Ánh nắng nhạt chiếu vào mái tóc đen của Hùng, làm gương mặt em như toả sáng.Đăng thỉnh thoảng lại liếc sang, nhưng vẫn giả vờ bận rộn.Trong lòng anh, có một cảm giác lạ đang âm thầm nảy mầm.Một loại rung động rất nhỏ — nhưng rất chân thật.Khi Đăng bưng hai cốc nước ra, Hùng mới đỏ hồng hai má, lí nhí nói:"Anh ơi... Em có cái này muốn tặng cho anh."Đăng hơi ngạc nhiên, nhìn cậu nhóc đang ngượng đỏ cả tai.Hùng lục lọi trong túi áo hoodie, lấy ra một chiếc vòng tay bện bằng sợi chỉ màu đỏ, ở giữa móc một chiếc charm hình cỏ 4 lá nhỏ xíu."Cái này... em tự làm á." – Giọng Hùng nhỏ xíu, có thể do ngại, cũng có thể do sợ anh sẽ từ chối."Làm bằng 1 tay nên không được đẹp lắm... Chỉ là... mấy ngày nay anh đều chăm sóc em chu đáo, nên em cũng muốn làm chút gì đó cho anh."Đăng im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay mà không nói gì.Em cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào anh. Rõ ràng đang rất thấp thỏm."Em học được trên mạng... Họ nói nếu bện vòng bằng chỉ đỏ theo cách này, người đeo sẽ được bình an, may mắn."Đăng nhìn em, ánh mắt dịu xuống. Anh vươn tay, đón lấy chiếc vòng."Đưa đây." Anh khẽ nói, vẫn là không nỡ từ chối em.Hùng ngước lên, đôi mắt lấp lánh bất ngờ.Đăng nhận lấy chiếc vòng, chậm rãi đeo vào cổ tay trái mình.Sợi chỉ nhỏ quấn quanh cổ tay anh — như một lời cam kết ngốc nghếch mà dịu dàng."Cảm ơn nhé. Cậu giỏi lắm" – Anh thật lòng khen. Một tay bị thương mà em lại bện được khéo như thế này, đúng là không dễ dàng gì.Hùng ngẩn ra, gương mặt bừng lên như nắng tháng mười.___Tối hôm đó, khi em ngủ thiếp đi trên giường, Đăng ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao.Bên cổ tay anh, chiếc vòng chỉ đỏ lấp lánh dưới ánh trăng.Anh siết nhẹ tay, tự nhủ:Chỉ một chút thôi...Cho phép mình quan tâm cậu ta... thêm một chút thôi...Để rồi, chẳng thể dừng lại nữa.___Hết chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me