Chương 19: Cái tát và quả trứng gà
Hôm nay là ngày đầu tiên Hùng Huỳnh chính thức nhập đoàn phim mới. Sau nghi lễ khai máy, em được sắp xếp diễn một cảnh nhỏ, không dài nhưng vẫn là một thử thách lớn đối với người mới như em.Cảnh quay đầu tiên của em diễn ra ở một con hẻm cũ, nền đất gồ ghề, ánh nắng giữa đông nhẹ nhàng rơi xuống nền xi măng sẫm màu.Đăng đứng bên ngoài vòng quay, lặng lẽ dựa lưng vào thân xe tải, hai tay đút túi quần, mắt nheo lại vì ánh nắng. Anh không cần có mặt ở đây. Lịch trình không yêu cầu phải theo sát Hùng trong phân đoạn nội cảnh. Nhưng Đăng đã tới. Không vì lý do cụ thể nào cả — hoặc là có, nhưng anh chẳng buồn thừa nhận.Hùng nhận được vai diễn nhỏ trong phim điện ảnh mới của đạo diễn Trần Khánh. Tuy không nhiều phân cảnh nhưng vai diễn này khá đắt giá, có thể là bước đệm lớn trong hành trình dấn thân vào con đường diễn xuất của Hùng Huỳnh.Hôm nay em quay với Lâm Tuấn – nhân vật phản diện của bộ phim, cũng là nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất năm 2024. Anh ta nổi tiếng vì thực lực và cả... cá tính khó gần.Đạo diễn hô khẩu lệnh, máy bắt đầu chạy. Cảnh quay là phân đoạn nhân vật của Hùng bị phát hiện lén ghi lại một cuộc trao đổi mờ ám của nhân vật phản diện. Kết quả: một cái tát thật."Diễn thật vào nhé!" Trước khi quay, đạo diễn dặn lớn, "Tuấn, không cần kiềm chế."Tiếng tát đầu tiên vang lên giòn tan giữa trưa. Đăng cau mày.Má của Hùng trắng đến gần như trong suốt dưới ánh nắng, và khi bàn tay Tuấn hạ xuống, một vệt đỏ lập tức loang ra rõ ràng. Nhưng em chỉ khẽ nhắm mắt, rồi mở ra, đúng đúng kịch bản: hoảng hốt, bất ngờ nhưng cũng đầy kiên cường bất khuất."Cắt— chưa đạt! Diễn lại!"Cái tát thứ hai. Thứ ba. Thứ tư...Đăng vẫn đứng im, tay siết lại trong túi quần. Bên cạnh anh, có mấy trợ lý trong đoàn rì rầm: "Cảnh tát thôi mà, sao phải quay đến bốn lần?" — "Thằng bé đó mới debut thôi, bị ăn hành là chuyện thường..."Hùng không kêu ca một lời. Mỗi lần đạo diễn hô "diễn lại", em chỉ nhẹ đáp "Vâng ạ", rồi đứng yên, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó ngẩng mặt lên chờ bàn tay kia giáng xuống thêm một lần nữa.Tới lần thứ tám, đạo diễn mới gật gù: "Tốt. Cắt. Chuyển cảnh được rồi."Hùng hơi khựng lại một chút sau cái tát cuối, em thở nhẹ một hơi rồi nhanh chóng khom người cúi đầu thật sâu:"Cảm ơn mọi người ạ. Em đã học được rất nhiều." Câu nói như thuộc lòng. Nhưng nụ cười ấy, Đăng biết — là em cố nuốt đau đớn vào trong. Tuấn xoa xoa tay, nhíu mày: "Tát cậu nhiều quá, tay tôi rát hết cả." Anh ta càm ràm quay đi, không nhìn em lấy một lần.Đăng vẫn chưa bước tới. Anh không biết cảm xúc trong lòng mình giờ là gì. Một phần vẫn còn vô thức nghĩ: "Cậu chịu thế là đáng." Nhưng một phần khác — phần anh không kiểm soát nổi — lại đang nhói lên từng nhịp.Một bên má trắng mềm bây giờ lại đỏ bừng, rõ ràng hằn dấu ngón tay. Nhưng em vẫn mỉm cười với kẻ vừa chẳng hề tỏ ra lịch sự với mình."Em xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến anh, lần sau nhất định em sẽ làm tốt hơn ạ." Em cúi đầu nhỏ nhẹ. Giọng nói ấy, ánh mắt ấy — ngoan ngoãn, lễ phép, dịu dàng đến mức khiến lòng người ta khẽ nhói."Cậu không thấy đau à?" – Đăng cuối cùng cũng tiến đến, hỏi.Em ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt long lanh như cánh ve trong nắng. "Không sao đâu anh. Anh ấy tát nhẹ lắm."Dối trá. Cái tát đó nếu là nhẹ, thì những vệt ngón tay đỏ hằn trên má em đã không chói mắt như vậy.Anh mím môi, không nói gì thêm. Đáng lẽ anh nên quay lưng đi. Đáng lẽ, anh không nên để lòng mình dao động. Nhưng Đăng biết, mình đã không làm được từ rất lâu rồi.___Giờ nghỉ trưa, cả đoàn tản ra nghỉ ngơi. Hùng nằm trên ghế dài trong phòng nghỉ. Đăng vô tình đi qua, định bước tiếp nhưng... bước chân vô thức dừng lại.Em ngủ rồi. Mặt nghiêng về phía tường, vết tát lúc sáng đã từ đỏ ửng chuyển sang tím bầm. Da em vốn trắng, má em vốn mềm, vết bầm tím kia lại nổi bật đến có phần nhức mắt.Tay Đăng khựng lại giữa không trung. Nhìn lâu, ngực anh như bị ai bóp nghẹt.Anh quay đi, vào nhà bếp, xin hai quả trứng gà luộc. Trở lại, anh cẩn thận bóc vỏ rồi lăn nhẹ từng quả lên má em, chuyển động thật chậm, từng vòng tròn nhỏ.Em vẫn ngủ, mi mắt khẽ run như đang mơ. Môi hé ra một chút, thở nhè nhẹ. Đăng bỗng thấy lòng mình đầy những thứ cảm xúc hỗn độn. Day dứt. Tội lỗi. Và một sự dịu dàng mà anh chưa từng làm với ai khác.Một giọng nói vang lên trong đầu:
"Cậu đã nói là không đau. Nhưng tôi biết, cậu đang đau lắm..."Anh đặt trứng gà xuống khăn, rồi khẽ kéo lại tấm chăn mỏng che phần ngực em, trời mùa đông có nắng, nhưng gió mùa đông thì vẫn lạnh.Tay Đăng vẫn đặt trên má em. Ngón tay cái lướt nhẹ một cái, không phải để kiểm tra vết thương, mà chỉ đơn giản là... muốn chạm vào em thêm một chút.___Tiếng trở mình rất khẽ vang lên.Đăng vẫn đang chăm chú lăn trứng nhẹ tay lên vết bầm nơi gò má em, ngón tay cẩn thận như đang chạm vào một món đồ dễ vỡ. Anh không ngờ... em lại tỉnh vào đúng lúc ấy."Anh Đăng..." Cổ họng em hơi khàn vì giấc ngủ say, lim dim ngước lên nhìn anh. Má em lúc này mới cảm nhận được một vật mềm mại, ấm áp đang lăn nhẹ trên da mình.Dễ chịu quá~"Anh Đăng... chườm trứng cho em ạ?"Nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên đôi mắt còn mơ màng và nụ cười quen thuộc lộ ra nơi khóe môi. Là nụ cười khiến tim Đăng khựng lại một nhịp. Là má lúm nhẹ lún vào khi em cong khoé môi. Là nét dịu dàng lấp lánh sau cảnh quay không mấy dễ chịu.Anh hơi khựng tay, rồi khẽ ho một tiếng, cố làm ra vẻ dửng dưng:"Ừm. Để mặt cậu như này mà đi quay tiếp... tôi sẽ bị trừ lương."Lý do đó — nghe qua tưởng chừng rất thuyết phục, nhưng chính Đăng cũng thấy có chút ngớ ngẩn. Anh vừa nói dứt câu, Hùng đã bật cười khe khẽ, mắt cong cong nhìn anh đầy ngọt ngào.Em đưa tay lên, nhẹ nhàng áp vào tay anh — bàn tay lớn đang cầm quả trứng ấm áp.Lòng bàn em mềm như bánh bao, đầu ngón tay mảnh mai lành lạnh áp vào mu bàn tay anh.Trong khoảnh khắc ấy, Đăng cảm thấy như có dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng. Không quá mạnh, nhưng đủ khiến cơ thể anh khẽ rung lên."Để em làm nốt ạ. Anh Đăng nghỉ ngơi đi... anh vất vả rồi." – Em đón lấy quả trứng từ tay anh, cẩn thận lăn lên má mình.Đăng không rút tay lại ngay. Anh vẫn nhìn em, nhìn kỹ gương mặt ấy, dù má bị bầm nhưng mắt vẫn sáng rực, nụ cười vẫn ngây ngô.Ngực anh lại âm thầm nhói lên. Không phải vì anh thấy em chịu đau giỏi... mà là vì sau tất cả những đau đớn ấy, em vẫn giữ nguyên được sự dịu dàng. ___Hết chương 19
"Cậu đã nói là không đau. Nhưng tôi biết, cậu đang đau lắm..."Anh đặt trứng gà xuống khăn, rồi khẽ kéo lại tấm chăn mỏng che phần ngực em, trời mùa đông có nắng, nhưng gió mùa đông thì vẫn lạnh.Tay Đăng vẫn đặt trên má em. Ngón tay cái lướt nhẹ một cái, không phải để kiểm tra vết thương, mà chỉ đơn giản là... muốn chạm vào em thêm một chút.___Tiếng trở mình rất khẽ vang lên.Đăng vẫn đang chăm chú lăn trứng nhẹ tay lên vết bầm nơi gò má em, ngón tay cẩn thận như đang chạm vào một món đồ dễ vỡ. Anh không ngờ... em lại tỉnh vào đúng lúc ấy."Anh Đăng..." Cổ họng em hơi khàn vì giấc ngủ say, lim dim ngước lên nhìn anh. Má em lúc này mới cảm nhận được một vật mềm mại, ấm áp đang lăn nhẹ trên da mình.Dễ chịu quá~"Anh Đăng... chườm trứng cho em ạ?"Nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên đôi mắt còn mơ màng và nụ cười quen thuộc lộ ra nơi khóe môi. Là nụ cười khiến tim Đăng khựng lại một nhịp. Là má lúm nhẹ lún vào khi em cong khoé môi. Là nét dịu dàng lấp lánh sau cảnh quay không mấy dễ chịu.Anh hơi khựng tay, rồi khẽ ho một tiếng, cố làm ra vẻ dửng dưng:"Ừm. Để mặt cậu như này mà đi quay tiếp... tôi sẽ bị trừ lương."Lý do đó — nghe qua tưởng chừng rất thuyết phục, nhưng chính Đăng cũng thấy có chút ngớ ngẩn. Anh vừa nói dứt câu, Hùng đã bật cười khe khẽ, mắt cong cong nhìn anh đầy ngọt ngào.Em đưa tay lên, nhẹ nhàng áp vào tay anh — bàn tay lớn đang cầm quả trứng ấm áp.Lòng bàn em mềm như bánh bao, đầu ngón tay mảnh mai lành lạnh áp vào mu bàn tay anh.Trong khoảnh khắc ấy, Đăng cảm thấy như có dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng. Không quá mạnh, nhưng đủ khiến cơ thể anh khẽ rung lên."Để em làm nốt ạ. Anh Đăng nghỉ ngơi đi... anh vất vả rồi." – Em đón lấy quả trứng từ tay anh, cẩn thận lăn lên má mình.Đăng không rút tay lại ngay. Anh vẫn nhìn em, nhìn kỹ gương mặt ấy, dù má bị bầm nhưng mắt vẫn sáng rực, nụ cười vẫn ngây ngô.Ngực anh lại âm thầm nhói lên. Không phải vì anh thấy em chịu đau giỏi... mà là vì sau tất cả những đau đớn ấy, em vẫn giữ nguyên được sự dịu dàng. ___Hết chương 19
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me