Chương 25: Miếng bảo vệ đầu gối
Sáng hôm sau.Đạo diễn Trần Khánh trở lại hiện trường để quay lại cảnh ngã của Hùng Huỳnh – phân đoạn hôm qua vì ông có việc đột xuất mà bỏ lỡ.Cả đoàn rục rịch chuẩn bị. Hùng ngồi một mình bên vệ đường, mắt có quầng mờ vì thiếu ngủ, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, em đang điều chỉnh lại cảm xúc trước khi vào cảnh quay.Như mọi khi, Hùng không nói gì nhiều. Chỉ tập trung lắng nghe dặn dò từ trợ lý đạo diễn. Đầu gối vẫn còn đau, nhưng em đã tự buộc lại băng gạc thật kỹ, giấu sau lớp quần dài, sẵn sàng làm lại.Hải Đăng đứng từ xa nhìn em. Tay nắm chặt hai miếng đệm bảo vệ đầu gối mà anh đã chạy ra hiệu thuốc gần homestay mua lúc sáng sớm.Vài phút sau, anh tiến đến, túm tay em kéo ra phía sau xe tải, nơi không ai chú ý."Ơ... anh?" – Hùng chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy Đăng quỳ một chân xuống trước mặt."Ngồi xuống. Đưa chân đây.""Dạ?""Không nghe à?"Hùng ngoan ngoãn ngồi xuống tảng đá gần đó. Đăng vén ống quần em lên, đầu gối đã được em quấn chặt bằng băng gạc.Đăng thở dài, gỡ chúng ra."Ngốc quá, quấn chặt như này lúc ngã sẽ càng ma sát, càng đau."Anh lấy từ trong túi ra một miếng băng cá nhân cỡ lớn, dán lên vết thương, rồi tiếp tục lấy ra miếng đệm bảo vệ, nhẹ tay lồng vào đầu gối em, rồi chỉnh lại thật kỹ."Tay không có áo che nên không mang đồ bảo hộ được, chịu khó một chút." – Đăng cố ngăn không cho mình nhìn vào vết trầy xước ở tay em – vì tiếp tục cảnh quay mà phải tháo hết băng gạc ra. "Đau quá thì chống bằng tay kia, không cần dồn hết sức vào một tay."
"Đừng để mình bị thương quá nặng. Tôi... không muốn phải chăm sóc cậu thêm lần nào nữa đâu."Miệng thì nói như vậy nhưng tay anh vẫn rất nhẹ nhàng. Ánh mắt chăm chú từng chút một, như thể từng vết trầy trên người em đều khiến anh khó chịu."Anh..."Hùng định nói gì đó, nhưng Đăng đã đứng dậy, quay mặt đi."Không cần cảm ơn. Cũng đừng nghĩ gì cả. Tôi chỉ... không muốn nhìn thấy cảnh hôm qua thêm lần nào nữa."Hùng cúi đầu, khẽ mím môi. Trong tim em có một thứ gì đó ấm lên, lan rộng – như một tia nắng lọt qua khe cửa, tràn vào nơi góc phòng u tối.___Mặt trời dần lên cao.
Trường quay tất bật hơn bao giờ hết. Máy quay được điều chỉnh đúng góc, các staff tất bật kiểm tra độ an toàn của bối cảnh. Hôm nay, cảnh quay cú ngã định mệnh trong phân đoạn nhân vật của Hùng Huỳnh bị tấn công – sẽ được thực hiện lại.Em đã vào vị trí, mắt nhìn về cuối con đường, nơi đánh dấu điểm ngã. Đầu gối đã được bọc kín bởi lớp bảo hộ, khiến em cảm thấy an tâm hơn.Phía xa, Hải Đăng đứng khoanh tay phía sau đạo diễn Trần Khánh. Ánh nắng chiếu một vệt dài lên sống mũi anh, ánh mắt dõi theo thân ảnh nhỏ bé phía trước không rời."Chuẩn bị cảnh ngã! Máy chạy... Diễn!"Hùng bắt đầu chạy.Đôi chân em lao đi trong từng nhịp thở gấp gáp. Lồng ngực phập phồng, ánh mắt hoảng loạn – tất cả hòa quyện thành một cảm xúc chân thực đến nổi da gà. Đôi giày gần như trượt khỏi mặt đất sau từng bước chân. Mồ hôi nhỏ giọt theo từng hơi thở."Tốt! Giữ nguyên cảm xúc, chuẩn bị ngã!"Đạo diễn chăm chú nhìn vào màn hình, căng thẳng lộ rõ, nhưng đôi mắt dường như đã ánh lên nét hài lòng.Hùng nghe rõ hiệu lệnh, cảm xúc chưa một giây lơ là.Lần này, em không gồng người lên như mọi khi.Em thả lỏng, chân khựng lại một nhịp. Rồi—em trượt.Cú ngã thật.Cơ thể em va mạnh xuống nền đường, đầu gối đập xuống mặt đất, dù đã mang miếng bảo hộ nhưng vẫn đủ để đau điếng. Bàn tay đúng như phản xạ mà chống xuống, trượt một đường dài.
Khuôn mặt em nhăn lại. Một hơi thở nghẹn. Máy quay lia lại gần. Hùng nhắm mắt, thở gấp. Lồng ngực phập phồng đúng nhịp cảm xúc của nhân vật. Máu trộn mồ hôi bết lên trán, nhưng em không nhúc nhích, vẫn nhập tâm."Cắt!"Tiếng đạo diễn vang lên rõ ràng giữa hiện trường tĩnh lặng.Hùng mở mắt, tay chống dậy, cố gượng đứng.Đạo diễn Trần Khánh tiến lại gần. Cả đoàn hồi hộp.Ông nhìn em vài giây, ánh mắt không còn gắt gỏng."...Lần này khá hơn rồi." Một cái gật đầu. "Diễn có tiến bộ."Tiếng xì xào lập tức vang lên. Nhiều ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía em — cậu bé hôm qua vừa bị đạo diễn mắng không tiếc lời, hôm nay đã có được sự công nhận.Hai mắt em sáng ngời, không giấu nổi nét vui mừng."Em cảm ơn đạo diễn ạ."Tay em vẫn run, đầu gối em vẫn rát, nhưng tâm trạng đã không còn nặng nề nữa.Là sự nhẹ nhõm, là niềm hạnh phúc nhỏ bé khi những cố gắng không trở nên vô ích.Từ phía xa, Đăng vẫn đứng yên.Anh không nói gì, cũng không đến gần. Nhưng tay anh siết nhẹ lấy ống tay áo.Anh quay đi trước khi ai kịp nhận ra, và cũng để che đi thứ cảm xúc mềm mại vừa thoáng qua trong ánh mắt.___Hết chương 25
"Đừng để mình bị thương quá nặng. Tôi... không muốn phải chăm sóc cậu thêm lần nào nữa đâu."Miệng thì nói như vậy nhưng tay anh vẫn rất nhẹ nhàng. Ánh mắt chăm chú từng chút một, như thể từng vết trầy trên người em đều khiến anh khó chịu."Anh..."Hùng định nói gì đó, nhưng Đăng đã đứng dậy, quay mặt đi."Không cần cảm ơn. Cũng đừng nghĩ gì cả. Tôi chỉ... không muốn nhìn thấy cảnh hôm qua thêm lần nào nữa."Hùng cúi đầu, khẽ mím môi. Trong tim em có một thứ gì đó ấm lên, lan rộng – như một tia nắng lọt qua khe cửa, tràn vào nơi góc phòng u tối.___Mặt trời dần lên cao.
Trường quay tất bật hơn bao giờ hết. Máy quay được điều chỉnh đúng góc, các staff tất bật kiểm tra độ an toàn của bối cảnh. Hôm nay, cảnh quay cú ngã định mệnh trong phân đoạn nhân vật của Hùng Huỳnh bị tấn công – sẽ được thực hiện lại.Em đã vào vị trí, mắt nhìn về cuối con đường, nơi đánh dấu điểm ngã. Đầu gối đã được bọc kín bởi lớp bảo hộ, khiến em cảm thấy an tâm hơn.Phía xa, Hải Đăng đứng khoanh tay phía sau đạo diễn Trần Khánh. Ánh nắng chiếu một vệt dài lên sống mũi anh, ánh mắt dõi theo thân ảnh nhỏ bé phía trước không rời."Chuẩn bị cảnh ngã! Máy chạy... Diễn!"Hùng bắt đầu chạy.Đôi chân em lao đi trong từng nhịp thở gấp gáp. Lồng ngực phập phồng, ánh mắt hoảng loạn – tất cả hòa quyện thành một cảm xúc chân thực đến nổi da gà. Đôi giày gần như trượt khỏi mặt đất sau từng bước chân. Mồ hôi nhỏ giọt theo từng hơi thở."Tốt! Giữ nguyên cảm xúc, chuẩn bị ngã!"Đạo diễn chăm chú nhìn vào màn hình, căng thẳng lộ rõ, nhưng đôi mắt dường như đã ánh lên nét hài lòng.Hùng nghe rõ hiệu lệnh, cảm xúc chưa một giây lơ là.Lần này, em không gồng người lên như mọi khi.Em thả lỏng, chân khựng lại một nhịp. Rồi—em trượt.Cú ngã thật.Cơ thể em va mạnh xuống nền đường, đầu gối đập xuống mặt đất, dù đã mang miếng bảo hộ nhưng vẫn đủ để đau điếng. Bàn tay đúng như phản xạ mà chống xuống, trượt một đường dài.
Khuôn mặt em nhăn lại. Một hơi thở nghẹn. Máy quay lia lại gần. Hùng nhắm mắt, thở gấp. Lồng ngực phập phồng đúng nhịp cảm xúc của nhân vật. Máu trộn mồ hôi bết lên trán, nhưng em không nhúc nhích, vẫn nhập tâm."Cắt!"Tiếng đạo diễn vang lên rõ ràng giữa hiện trường tĩnh lặng.Hùng mở mắt, tay chống dậy, cố gượng đứng.Đạo diễn Trần Khánh tiến lại gần. Cả đoàn hồi hộp.Ông nhìn em vài giây, ánh mắt không còn gắt gỏng."...Lần này khá hơn rồi." Một cái gật đầu. "Diễn có tiến bộ."Tiếng xì xào lập tức vang lên. Nhiều ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía em — cậu bé hôm qua vừa bị đạo diễn mắng không tiếc lời, hôm nay đã có được sự công nhận.Hai mắt em sáng ngời, không giấu nổi nét vui mừng."Em cảm ơn đạo diễn ạ."Tay em vẫn run, đầu gối em vẫn rát, nhưng tâm trạng đã không còn nặng nề nữa.Là sự nhẹ nhõm, là niềm hạnh phúc nhỏ bé khi những cố gắng không trở nên vô ích.Từ phía xa, Đăng vẫn đứng yên.Anh không nói gì, cũng không đến gần. Nhưng tay anh siết nhẹ lấy ống tay áo.Anh quay đi trước khi ai kịp nhận ra, và cũng để che đi thứ cảm xúc mềm mại vừa thoáng qua trong ánh mắt.___Hết chương 25
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me