Chương 43: Lặng lẽ quan tâm
Ngay ngày hôm sau, Đăng lại lặng lẽ xuất hiện ở bệnh viện.Anh đến khi em còn chưa tỉnh giấc. Nhẹ nhàng chỉnh chăn cho em, dùng khăn ấm lau trán, lau mặt em.Tất cả đều rất chậm rãi, rất cẩn thận, như là sợ chỉ cần anh bất cẩn một chút thôi, sẽ lại làm em đau đớn.Nhưng... Hùng thì khác.Em ít nói hẳn. Chỉ lặng lẽ "dạ" hoặc "vâng" mỗi khi anh hỏi.Ánh mắt em... luôn thấp thoáng một nỗi dằn vặt âm ỉ. Một sự xa cách không thể chạm tới.Em nhiều lần bảo Đăng về, nhưng anh không chịu.Vẫn cố chấp ở lại bên em. Như cái cách trước đây em từng ở bên anh...Khi anh đỡ em ngồi dậy, Hùng cũng khẽ rụt người lại, như thể sự chạm vào ấy là một đặc ân mà em không dám nhận.Khi Đăng đưa ly nước đến gần, em do dự thật lâu rồi mới khẽ đón lấy.Đăng cảm nhận được tất cả. Cảm nhận được sự trốn tránh mong manh mà đau đớn ấy.Hôm nay, trong lúc giúp em thay áo, tay Đăng vô tình chạm vào làn da xanh xao lạnh buốt ấy. Hùng khẽ giật mình. Em không phản ứng gì thêm cả. Chỉ là ánh mắt em đột ngột nặng trĩu như mang theo cả ngàn vạn vết thương không tên."Anh... đừng tốt với em như vậy nữa..." Em nói, từng lời thoát ra đều nhỏ như tiếng muỗi kêu.Đăng dừng tay, ngước lên nhìn em."Em không xứng..."Hùng cụp mắt xuống, đôi bàn tay yếu ớt nắm chặt lấy vạt chăn. Cả người em run lên khe khẽ, như đang cố nén xuống điều gì đó."Anh đừng tha thứ cho em, vì em cũng chẳng thể tha thứ cho chính mình..."Lời em nghẹn lại giữa cổ họng, rồi vỡ vụn thành những tiếng nức nở không thành tiếng.Đăng ngồi sững lại.Từng câu từng chữ của em như những mảnh thủy tinh bén ngọt cứa nát tim anh. Anh chưa từng thấy em nhỏ bé, tuyệt vọng đến thế.Anh mới là người có lỗi. Anh mới là người đã vô tâm, đã trút giận lên em, đã làm em tổn thương thêm một lần nữa. Nhưng em — cậu bé luôn hiểu chuyện, lương thiện đến nao lòng — lại đang tự đày đọa bản thân mình bằng thứ tội lỗi mà em không hề phải gánh chịu.Hải Đăng chầm chậm đưa tay ra. Anh vòng tay qua vai Hùng, kéo em vào lòng.Hùng giãy nhẹ, như muốn trốn. Nhưng sức em yếu quá, chỉ run rẩy trong vòng tay anh."Đừng đẩy anh ra..." Đăng thì thầm, giọng anh khàn khàn run rẩy "Anh xin em... đừng trốn tránh anh nữa..."Hùng lặng đi.Trong giây lát, căn phòng yên ắng chỉ còn nghe được tiếng tim đập của hai người hoà vào nhau.Đăng vùi mặt vào tóc Hùng, siết em thật chặt như muốn bù đắp tất cả những tổn thương mà chính mình đã gây ra.Nước mắt nóng hổi thấm ướt mái tóc mềm mại."Để anh được bên cạnh em, bù đắp những tổn thương mà anh đã gây ra... Nếu không, anh sẽ chết mất, Hùng à..."Đăng chưa bao giờ khẩn cầu ai bất cứ điều gì. Anh vẫn luôn là một người đàn ông kiên định, mạnh mẽ.
Nhưng giờ đây... anh lại đang làm điều đó với một cậu bé.Một cậu bé từng lấp lánh như mặt trời nhỏ, từng cười vui cả ngày chỉ vì nhận được một ánh mắt dịu dàng từ anh.Nhưng bây giờ... mặt trời nhỏ ấy có thể mãi mãi sẽ không trở lại nữa. Chỉ còn lại mây đen ảm đạm giăng kín trời...Hùng không trả lời anh.Em chỉ nằm yên lặng trong vòng tay Đăng, đôi vai mỏng manh run lên từng hồi.Anh ôm em thật lâu. Cho đến khi hơi thở em dần đều lại trong lòng anh — vừa tin tưởng, vừa tuyệt vọng, vừa mệt mỏi đến đau lòng.___Hết chương 43
Nhưng giờ đây... anh lại đang làm điều đó với một cậu bé.Một cậu bé từng lấp lánh như mặt trời nhỏ, từng cười vui cả ngày chỉ vì nhận được một ánh mắt dịu dàng từ anh.Nhưng bây giờ... mặt trời nhỏ ấy có thể mãi mãi sẽ không trở lại nữa. Chỉ còn lại mây đen ảm đạm giăng kín trời...Hùng không trả lời anh.Em chỉ nằm yên lặng trong vòng tay Đăng, đôi vai mỏng manh run lên từng hồi.Anh ôm em thật lâu. Cho đến khi hơi thở em dần đều lại trong lòng anh — vừa tin tưởng, vừa tuyệt vọng, vừa mệt mỏi đến đau lòng.___Hết chương 43
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me