Chương 52: Không quen được
Phòng tập vắng lặng vào lúc hai giờ sáng.Chỉ có tiếng quạt trần xoay đều trên trần nhà, tiếng giày vũ đạo rít lên trên sàn gỗ, và tiếng thở nặng nề của Hùng Huỳnh.Bài nhảy đã hoàn tất từ lâu, nhưng em vẫn lặp lại từng động tác như một cái máy.Những ngày không có anh Đăng đi cùng, Hùng không còn lý do để ngừng lại. Không còn ai giữ em lại lúc quá sức, không còn ai nhét vào tay em chai nước ấm, không còn ai ép em ngồi xuống nghỉ ngơi chỉ bằng một ánh mắt.Em nghĩ mình sẽ quen.Nhưng em không quen được...Phòng tập ban đêm thật trống trải. Bóng em in dài dưới ánh đèn trắng. Em ngồi bệt xuống sàn, đưa tay chậm rãi với lấy chai nước đặt bên cạnh.Chai nước lạnh. Nắp vặn quá chặt.Lòng bàn tay em đổ đầy mồ hôi - vặn mãi, vặn mãi.Không ra.Một khoảnh khắc nhỏ thôi — mà như thể cả thế giới bỗng trút xuống vai em.Nước mắt lại bất lực mà rơi xuống.Em nấc lên, khẽ khàng ban đầu, rồi từng chút một, không kiềm được nữa."Tại sao lại là em..."Em ôm mặt, cố siết chặt tiếng nấc trong cổ họng, nhưng cơ thể em run lên từng hồi. Mọi thứ dồn nén bấy lâu bỗng chốc bật tung.Có anh bên cạnh, em cũng khổ sở.Không có anh, em lại càng khổ sở hơn.Ông trời luôn biết cách bắt nạt em.Em vừa mệt, vừa đói, vừa cô đơn. Em đã cố gắng, rất rất nhiều. Em đã ngoan ngoãn, đã mạnh mẽ, đã gồng mình chống chọi. Nhưng cuối cùng vẫn là cảm giác bất lực này, như một cái hố sâu không đáy — nuốt chửng mọi nỗ lực của em.Em phải làm sao bây giờ..."Em nhớ anh quá..." Câu nói ấy vô thức bật ra, giữa những nức nở nghẹn ngào.___Một tiếng cửa mở nhẹ nhàng vang lên.Đăng bước vào, ánh đèn trần phản chiếu lên hàng mi anh, rơi xuống vết sẹo mờ nơi cánh tay.Anh lặng im không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, lấy chai nước trong tay Hùng. Vặn nắp, rồi đưa cho em.Giọng anh nhỏ như thì thầm bên tai:"Của em đây..."Ngón tay anh đưa lên, chạm nhẹ lên má em. Gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài."Sao lại khóc nhè rồi? Anh đã dặn là đừng luyện tập đến kiệt sức mà..."Vẫn là giọng nói ấy — nhưng sao hôm nay lại dịu dàng quá.Em ngẩng đầu nhìn anh, ngơ ngác, không dám tin."Anh..."Anh gật đầu."Anh chỉ nghỉ phép vài hôm thôi. Mà đã nhớ anh đến phát khóc rồi hả..."Hùng không nói gì nữa.Em vội choàng tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào vai anh.Thay cho mọi nhớ nhung. Thay cho mọi lời trách móc. Thay cho cả những đêm dài trống vắng mà em đã nuốt nước mắt vào trong.Đăng cũng không nói gì. Anh chỉ siết nhẹ lấy em. Bàn tay lớn áp lên lưng em, chậm rãi vuốt ve, như đang dỗ dành một đứa trẻ.Em không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Chỉ biết rằng vòng tay này là điểm tựa duy nhất trong thế giới hỗn loạn của em... nơi mà em có thể thoải mái khóc một trận thật to.___Hùng không nhớ rõ mình đã mệt đến thiếp đi từ lúc nào.Chỉ biết rằng hơi ấm trên vai, nhịp tim vững vàng bên tai, và bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng em... tất cả ru em vào một giấc ngủ sâu nhất từ nhiều ngày qua.Đăng ngồi yên như vậy rất lâu, tay ôm lấy thân hình nhỏ gầy trong vòng tay, cằm tựa nhẹ trên đỉnh đầu em. Đến khi Hùng hoàn toàn lịm đi, hơi thở đều đều, anh mới khẽ cúi xuống, bế em lên như bế một món đồ thủy tinh dễ vỡ.___Ký túc xá về đêm vẫn yên tĩnh như vậy.Cánh cửa phòng khẽ mở, bóng hai người in dài lên sàn nhà mát lạnh. Đăng đặt em xuống giường, nhẹ tay tháo giày em rồi kéo chăn lên đắp ngang ngực. Nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán em, anh định đứng lên lấy khăn lau đi.Nhưng vừa quay lưng, anh liền nghe tiếng trở mình thật khẽ.Hùng đã tỉnh.Hơi ấm quen thuộc vừa rời khỏi vòng tay, em liền mơ màng mở mắt.Đăng nhanh chóng quay lại, nhẹ vỗ lưng em, cố gắng giúp em vào lại giấc ngủ. Hành động ấy... tựa như đang dỗ dành một em bé vừa giật mình thức giấc.Em mở mắt, đôi đồng tử long lanh ánh đèn. Cổ họng khô khốc, cơ thể mỏi rã rời, nhưng điều đầu tiên em cảm nhận được — là mùi của anh. Mùi áo sơ mi quen thuộc, mùi gió đêm trên tóc anh, mùi dịu dàng anh mang về cùng cái ôm lúc nãy.Dạ dày đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng nhỏ xíu, em mới giật mình ngượng nghịu đưa tay ôm bụng.Đăng đứng yên một giây.Rồi bật cười khẽ."Anh đi nấu gì đó cho em."___Mười lăm phút sau, căn phòng nhỏ tràn ngập hương vị mì tôm.Một tô mì nghi ngút khói đặt trước mặt em — có cả trứng lòng đào, xúc xích cắt lát, và một chút rau xanh. Trông vừa ngon vừa đẹp mắt."Cẩn thận nóng." Anh ngồi đối diện, đẩy tô mì về phía em."Ăn chậm thôi."Hùng cầm đũa, gắp một vắt mì lên miệng.Vừa ăn, vừa rưng rưng.Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má.Rồi một giọt nữa.Không phải vì mì quá nóng.Mà vì... từ rất lâu rồi, em chưa thấy lòng mình ấm áp trở lại.Lâu rồi em mới có một bữa ăn ấm nóng, được nấu bởi chính tay một người mà em thương đến đau lòng...Một người luôn xuất hiện... đúng lúc em sắp gục ngã.Đăng thở dài khẽ, đưa tay xoa nhẹ đầu em, ngón tay vuốt theo sợi tóc ẩm mồ hôi."Ăn ngoan, đừng khóc. Anh thương..." Đăng ghé sát đến, dịu giọng dỗ dành. Ngón tay anh đưa lên, nhẹ chạm vào làn da mịn màng nơi gò má em, gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài.Hùng hít mũi, nhẹ gật đầu.Môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhỏ, mềm mại như ánh trăng mỏng manh bên ngoài khung cửa sổ."Cảm ơn anh, mỳ ngon lắm...""Em sẽ ăn thật ngoan."___Hết chương 52
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me