TruyenFull.Me

Draco X Y N Ban Than Cho Thieu Gia Mafoy

Tôi nghĩ rằng đêm qua là một khoảnh khắc nhất thời. Một phút mềm lòng thoáng qua trong lớp băng giá của Draco Malfoy.

Nhưng tôi đã lầm.

Sáng hôm sau, mọi chuyện không hề quay trở lại như cũ. Trái lại... còn khiến tôi cảm thấy lo lắng hơn.

Tôi vừa bước xuống phòng ăn, đã thấy hắn ngồi sẵn trên ghế, áo sơ mi trắng đơn giản, tay cầm tách cà phê, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua tôi.

Nhưng khi ánh mắt ấy chạm vào tôi... nó không còn vô cảm như trước.

Có sự dịu lại. Có chút quan tâm khó giấu. Và nguy hiểm nhất... là sự thừa nhận đang lớn dần trong đôi mắt ấy.

"Ngồi đi." Draco ra lệnh, nhưng giọng nói không còn sắc lạnh tuyệt đối như mọi lần.

Tôi ngồi xuống đối diện, ánh mắt đề phòng:

"Đừng đối xử với tôi như thể... mọi chuyện đã thay đổi."

Draco nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy thách thức:

"Nhưng thực tế là... đã thay đổi rồi, Y/n."

Tôi khựng lại vài giây.

Hắn nói tiếp, giọng trầm thấp như một lời tuyên bố:

"Tôi không còn chắc chắn mình kiểm soát được mọi chuyện."

Tôi siết chặt tay dưới bàn, trái tim khẽ nhói lên.

Lời nói ấy... có chút nguy hiểm, nhưng cũng khiến tôi không thể phủ nhận cảm giác chộn rộn trong lòng.

Buổi chiều, tại sân sau biệt thự

Tôi đứng dưới giàn hoa, mắt lơ đãng nhìn bầu trời xám xịt. Từng cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc, mang theo cái se lạnh đầu thu.

Đúng lúc đó, Draco bước tới, trên người là bộ vest đen, dáng vẻ vẫn lạnh lùng nhưng không còn xa cách như trước.

Hắn đứng cạnh tôi, im lặng vài giây rồi cất tiếng:

"Cô khiến tôi thấy khó chịu."

Tôi hơi nhíu mày, chưa kịp phản bác thì hắn nói tiếp, giọng trầm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi đầy chân thành hiếm hoi:

"Nhưng cũng chính cô khiến tôi thấy... mình không còn là chính mình."

Tim tôi lệch một nhịp.

"Tôi không cần anh thay đổi vì tôi." Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói hơi run.

Draco nhếch môi, ánh mắt xám bạc nhìn tôi sâu đến mức khiến tôi không dám đối diện lâu:

"Cô nghĩ tôi còn kiểm soát được chuyện đó sao?"

Hắn tiến lại gần, khoảng cách giữa cả hai ngày càng bị thu hẹp. Hơi thở lạnh lẽo quen thuộc phả lên da tôi, bàn tay hắn đưa lên, khẽ chạm vào gò má tôi.

"Tôi từng nghĩ, chỉ cần mua cô về, tôi có thể điều khiển cô như mọi thứ khác." Hắn dừng lại một chút, giọng trầm hẳn xuống. "Nhưng đến cuối cùng... tôi mới nhận ra, chính tôi đang tự vướng vào cô."

Khoảnh khắc ấy...

Tôi không còn phân biệt rõ đâu là căng thẳng, đâu là rung động.

Tôi nên sợ hãi.

Tôi nên căm ghét sự kiểm soát ấy.

Nhưng sâu trong lòng... tôi biết, tôi cũng đã bắt đầu vướng vào hắn.

"Y/n." Draco gọi tên tôi, giọng trầm thấp pha chút bất lực. "Tôi không hứa sẽ dịu dàng, cũng không hứa sẽ từ bỏ quyền kiểm soát..."

Hắn dừng lại, đôi mắt xám bạc như nhấn chìm tôi vào thế giới của hắn.

"Nhưng tôi thừa nhận... cô không còn là món đồ trong tay tôi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me