TruyenFull.Me

Draco X Y N Ban Than Cho Thieu Gia Mafoy

Buổi sáng ở biệt thự Malfoy không bao giờ yên tĩnh theo đúng nghĩa của nó. Những cơn gió lạnh buốt từ vùng đồi cao quét qua hành lang dài lát đá xám, những bức tường dày cộm phủ kín bởi rèm nhung nặng nề như càng kéo dài cảm giác ngột ngạt.

Tôi đứng trong phòng, tay chạm nhẹ lên lớp kính dày phủ hơi sương, mắt dõi theo từng giọt mưa nhỏ giăng kín ngoài hiên.

Hôm nay, bầu trời London xám xịt như chính lòng tôi.

Cửa phòng bật mở.

Draco bước vào, dáng người cao lớn trong bộ vest đen, từng đường nét trên gương mặt như được tạc bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo. Nhưng ánh mắt xám bạc ấy... hôm nay lại ánh lên sự trầm mặc khác lạ.

Hắn đứng trước tôi vài giây, không nói gì. Căn phòng chìm vào im lặng đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng gió lùa qua khe cửa, thổi lạnh buốt sống lưng.

"Tôi tưởng anh bận." Tôi cất giọng, cố giữ sự bình thản.

Draco khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi:

"Tôi luôn bận." Hắn dừng lại, giọng nói trầm thấp hơn. "Nhưng không bận đến mức bỏ mặc cô."

Tim tôi khẽ run.

Lời nói ấy... không giống với một người đàn ông luôn coi tôi như món đồ trong tay.

Hắn tiến lại gần, từng bước chân vang lên trên nền đá cẩm thạch lạnh buốt, từng bước kéo khoảng cách giữa tôi và hắn ngắn lại.

"Bọn chúng sẽ ra tay sớm thôi." Draco trầm giọng.

Tôi ngẩng lên, đối diện với ánh mắt ấy, lòng bàn tay siết chặt.

"Anh sợ à?" Tôi hỏi, nửa trêu chọc, nửa thăm dò.

Draco nhíu mày, ánh mắt tối lại, bàn tay vươn lên nâng cằm tôi, lực đạo không mạnh nhưng đủ để khiến tôi không thể né tránh:

"Không. Nhưng tôi không thích cảm giác bản thân không thể kiểm soát mọi chuyện... nhất là khi liên quan đến cô."

Khoảnh khắc ấy...

Tôi nhìn thấy rõ ràng sự thật giấu sau đôi mắt lạnh lùng ấy — sự bất lực mà hắn chưa từng dám thừa nhận với bất kỳ ai.

Và cũng chính khoảnh khắc đó, tôi biết rõ... tôi không còn là "món đồ" hắn mua về để kiểm soát nữa.

Một lát sau, tại phòng khách lớn

Bên ngoài, cơn mưa London vẫn không có dấu hiệu dứt. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên những bức tường đá cổ kính, phản chiếu những dải rèm nhung màu huyết dụ rủ xuống từ trần cao.

Draco ngồi trên chiếc ghế bành bọc da, chân bắt chéo, tay cầm ly whisky sóng sánh ánh hổ phách. Đôi mắt xám bạc ấy, dù đang chăm chú vào tập hồ sơ dày cộm, vẫn không ngừng liếc nhìn về phía tôi.

Tôi biết rõ... hắn đang canh chừng. Nhưng lần này, không phải vì kiểm soát, mà vì lo lắng.

Tiếng điện thoại vang lên.

Draco nhấc máy, chỉ nghe vài câu, gương mặt hắn tối lại.

Tôi lặng lẽ quan sát, lòng trĩu xuống.

Kết thúc cuộc gọi, hắn đứng dậy, dáng người cao lớn phủ bóng xuống cả căn phòng rộng lớn.

"Bọn chúng vừa lộ mặt." Giọng Draco lạnh như gió mùa đông quét qua.

Tôi siết chặt tay:

"Là ai?"

Draco bước lại gần, dừng trước mặt tôi, ánh mắt sâu như vực thẳm London chìm trong sương mù.

"Blaise. Hắn gửi lời chào."

Tôi khựng lại vài giây. Không cần hỏi cũng biết — lời chào ấy chắc chắn không đơn giản là xã giao.

Buổi tối hôm đó

Cả biệt thự chìm trong bóng tối và sự đề phòng tuyệt đối. Draco cho người siết chặt an ninh, từng hành lang, từng lối đi đều được canh gác nghiêm ngặt.

Nhưng trong lòng tôi, sự bất an vẫn len lỏi.

Tôi đứng ngoài ban công tầng ba, mắt nhìn xuống khu vườn phủ sương lạnh.

Draco bước tới sau lưng, chiếc áo khoác dài màu đen phấp phới trong gió.

"Cô không nên ở đây một mình."

Tôi khẽ cười nhạt:

"Ở đây, tôi chưa từng được 'một mình' đúng nghĩa."

Hắn im lặng vài giây, rồi tiến lại gần hơn, bàn tay siết lấy tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn len vào da thịt tôi, xua đi cái lạnh của sương đêm.

"Tôi xin lỗi."

Tôi sững người.

Lời xin lỗi từ Draco Malfoy... giống như tuyết rơi giữa mùa hè London — vừa bất ngờ, vừa khiến người ta không biết phải phản ứng ra sao.

Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt xám bạc ấy, giọng nói nghèn nghẹn:

"Anh không cần xin lỗi. Chỉ cần... đừng để tôi rơi vào tay bọn chúng."

Draco nhìn tôi, ánh mắt lần đầu hoàn toàn mềm lại, không còn lớp băng giá nào che phủ.

"Tôi đã thề rồi." Hắn cúi đầu, môi nhẹ lướt qua trán tôi, giọng nói trầm khàn đầy ám ảnh. "Tôi không để cô lại phía sau."

Giữa đêm mưa London, giữa những bức tường đá lạnh, giữa thế giới u tối của quyền lực và thù hận...

Tôi biết rõ, người đàn ông này... đã không còn giấu nổi trái tim mình.

Và tôi... cũng chẳng thể trốn tránh thêm được nữa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me