TruyenFull.Me

Draco X Y N Ban Than Cho Thieu Gia Mafoy

Đêm hôm đó, tôi gần như không thể chợp mắt.

Trong căn biệt thự an toàn trên đồi, mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường, nhưng tôi biết rõ... bầu không khí đang căng như dây đàn.

Bên ngoài kia, thế lực muốn hại tôi vẫn còn tồn tại. Và Draco — người đàn ông luôn đứng sau điều khiển mọi thứ — giờ đây cũng đã bị kéo vào cuộc chơi nguy hiểm mà chính anh ta không thể kiểm soát hoàn toàn nữa.

Sáng hôm sau

Tôi bước ra khỏi phòng, ánh nắng nhàn nhạt hắt xuống hành lang dài phủ rèm trắng.

Ở phòng khách, Draco đã ngồi sẵn trên ghế, áo sơ mi đen xắn tay, tay cầm ly cà phê, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tài liệu trên bàn.

Vài người đàn ông mặc vest đen đứng phía sau, báo cáo tình hình với vẻ mặt căng thẳng.

Tôi lặng lẽ bước lại gần, chưa kịp hỏi gì, Draco đã phát hiện ra.

Ánh mắt xám bạc lạnh lẽo dịu lại khi chạm vào tôi.

"Cô nên nghỉ ngơi thêm."

Tôi lắc đầu:

"Tôi không muốn nằm im chờ chết."

Draco nhíu mày, nhưng không phản bác.

Hắn ra hiệu cho đám người kia lui xuống, rồi kéo tôi ngồi xuống sofa cạnh mình.

Khoảnh khắc ấy...

Tôi nhận ra rõ ràng — anh ta không còn giấu nổi sự lo lắng dành cho tôi.

"Chúng ta tìm được manh mối gì chưa?" Tôi hỏi.

Draco im lặng vài giây, rồi trầm giọng đáp:

"Là người của Blaise Zabini."

Tôi chết lặng. Blaise — một cái tên tôi từng nghe không ít lần trong những cuộc trò chuyện bên ngoài. Hắn là kẻ luôn nhắm vào gia tộc Malfoy, luôn tìm cách kéo Draco xuống khỏi cái ghế quyền lực mà anh ta đang ngồi.

"Tại sao hắn nhắm vào tôi?" Tôi hỏi, lòng siết lại.

Draco nhìn tôi, ánh mắt tối sầm, bàn tay vươn lên siết nhẹ lấy tay tôi, giọng trầm khàn:

"Bởi vì cô là điểm yếu duy nhất của tôi."

Tôi sững người.

Không phải một câu nói đùa. Không phải sự kiểm soát.

Là lời thừa nhận thật lòng, trần trụi nhất từ Draco Malfoy.

Buổi chiều hôm đó

Cả căn biệt thự được siết chặt an ninh. Draco gần như không rời khỏi tôi nửa bước.

Chúng tôi ngồi trong phòng làm việc, đám tài liệu trải trên bàn, điện thoại không ngừng đổ chuông.

Tôi biết anh ta đang cố giải quyết mọi chuyện, nhưng ánh mắt lạnh lùng ấy thi thoảng vẫn dừng lại trên tôi lâu hơn bình thường — như thể chỉ cần tôi biến mất khỏi tầm mắt anh ta vài giây, anh ta sẽ phát điên.

Tối muộn

Trời đổ mưa. Sấm chớp ầm ầm ngoài cửa sổ.

Tôi đứng cạnh cửa kính lớn, mắt nhìn ra màn mưa trắng xóa.

Draco bước tới sau lưng, vòng tay siết lấy tôi, hơi thở phả sát sau gáy khiến tôi bất giác run nhẹ.

"Tôi từng nghĩ... chỉ cần mạnh hơn tất cả, tôi sẽ không có điểm yếu." Hắn thì thầm.

Tôi không quay lại, chỉ lặng lẽ hỏi:

"Và bây giờ?"

Draco im lặng vài giây, rồi cúi đầu, môi khẽ chạm vào vành tai tôi, giọng nói trầm khàn, mang theo sự bất lực rõ rệt:

"Bây giờ... cô là điểm yếu duy nhất tôi chấp nhận."

Khoảnh khắc ấy...

Tôi biết rõ, giữa bão tố ngoài kia, giữa những nguy hiểm đang cận kề... tôi và anh ta đã không còn đường lui nữa.

Tôi quay người lại, đối diện với đôi mắt xám bạc sâu thẳm ấy, lòng bàn tay siết lấy vạt áo sơ mi đen của anh ta.

"Vậy đừng bỏ tôi lại." Tôi khẽ nói.

Draco nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc giờ đây hoàn toàn tan chảy, giọng trầm thấp vang lên như một lời hứa:

"Tôi thề, dù chuyện gì xảy ra... tôi sẽ không để cô lại phía sau."

Đêm ấy...

Trong tiếng mưa rơi ngoài cửa kính, tôi tựa vào lồng ngực vững chãi của Draco Malfoy, lần đầu tiên để bản thân hoàn toàn tin tưởng...

Tin vào người đàn ông nguy hiểm nhất tôi từng biết.

Người đàn ông cũng là duy nhất khiến tôi vừa sợ hãi... vừa không thể buông tay

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me