Draco X Y N Ban Than Cho Thieu Gia Mafoy
London về đêm, ánh đèn vàng hắt xuống những con phố vắng lạnh. Mưa đã ngừng, nhưng không khí vẫn đặc quánh mùi ẩm ướt và sương lạnh.Trong căn phòng ngủ của tòa lâu đài cũ kỹ nằm ẩn sâu trong rừng, tôi ngồi bên giường, tay run run lau đi từng vệt máu còn sót lại trên vai áo sơ mi của Draco.Anh ngồi im, ánh mắt xám bạc nhìn tôi không rời, đôi môi mím chặt, gương mặt tái đi vì mất máu.Vết thương ở vai anh vẫn chưa cầm hẳn.Tôi giận đến muốn hét lên, nhưng chỉ có thể cúi đầu, cẩn thận băng bó, bàn tay không giấu nổi sự run rẩy."Ngốc thật." Tôi thì thầm, mắt cay xè.Draco nhếch môi, giọng nói trầm thấp vang lên giữa không gian im lặng:"Tôi không thấy vậy."Tôi ngẩng lên, ánh mắt tức giận pha lẫn lo lắng:"Anh lao ra đỡ đạn cho tôi mà còn không ngốc sao?"Draco không đáp.Chỉ đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, siết nhẹ. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh len lỏi vào da thịt, xua bớt đi cơn lạnh lẽo bám chặt lấy tôi suốt cả ngày dài."Y/n..." Anh gọi tên tôi, lần đầu tiên, giọng anh khàn khàn như nghẹn lại.Tôi nhìn anh, tim thắt lại."Đừng khóc nữa." Draco nói khẽ, ngón tay vươn lên lau giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, ánh nhìn xám bạc trở nên mềm mại lạ lùng.Tôi cắn môi, giọng run run:"Anh có thể chết... Anh hiểu không?"Draco im lặng một lúc, rồi ghé sát hơn, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai tôi:"Vậy nếu phải chọn giữa tôi... và cô... chết đi, tôi chọn chính mình."Tôi sững người.Trước giờ, tôi luôn biết anh là kẻ nguy hiểm, là thiếu gia lạnh lùng, quyền lực, sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì vì lợi ích.Nhưng khoảnh khắc này, tôi nhận ra, có những thứ anh ấy đặt trên cả mạng sống của bản thân.Và tôi chính là thứ đó.Tôi cúi đầu, gục nhẹ vào vai anh, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn dưới lớp áo dính đầy máu:"Vậy lần sau đừng ngu ngốc thế nữa."Draco bật cười khẽ, tay vòng qua ôm lấy tôi, hơi thở nóng ấm phả nhẹ bên tai tôi:"Không có lần sau. Tôi không để ai chạm vào cô thêm lần nào nữa."Tôi im lặng vài giây, rồi khẽ hỏi:"Còn gia đình tôi... Họ ổn chứ?"Draco gật đầu, ánh mắt xám bạc trở lại sự lạnh lùng thường trực:"Họ đã về nhà an toàn. Tôi sẽ tăng người bảo vệ. Còn Blaise..."Ánh mắt anh tối lại, giọng nói trở nên lạnh như băng giá:"Lần này... hắn đã chạm tới giới hạn chịu đựng của tôi."Tôi siết chặt tay anh:"Anh... sẽ trả thù?"Draco không đáp. Nhưng tôi nhìn thấy rõ câu trả lời trong đôi mắt ấy.Lạnh lẽo. Nguy hiểm. Và tuyệt đối quyết đoán.Đêm ấy, tôi ngồi bên giường, canh cho anh ngủ.Dưới ánh đèn vàng nhạt, gương mặt anh tái đi vì mất máu, nhưng vẫn mang vẻ đẹp kiêu ngạo, lạnh lùng vốn có.Tôi lặng lẽ ngắm nhìn, trong lòng rối bời.Tôi không biết kết cục của chuyện này sẽ ra sao.Chỉ biết rõ... trái tim tôi đã tự chọn nơi thuộc về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me