TruyenFull.Me

Draco X Y N Ban Than Cho Thieu Gia Mafoy

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay tôi, màn hình vỡ vụn, nhưng tiếng tim tôi đập còn dữ dội hơn thế gấp trăm lần.

Gia đình tôi... đã rơi vào tay Blaise.

Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào Draco. Đôi mắt xám bạc của anh ấy tối lại, ánh nhìn sắc lạnh như dao, khuôn mặt góc cạnh mang vẻ giận dữ đến cực hạn.

"Chúng ta phải đi." Draco khẽ nói, giọng trầm khàn mang theo sự nguy hiểm chết chóc mà tôi chưa từng thấy rõ đến vậy.

Nửa tiếng sau, tại kho hàng bỏ hoang phía Nam London

Cơn mưa nặng hạt đập lên mái tôn rỉ sét, từng tiếng vang vọng giữa không gian ẩm thấp tối om.

Xe dừng lại, đám thuộc hạ mặc vest đen lặng lẽ bao vây xung quanh.

Draco siết chặt tay lái, mắt dán về phía tòa nhà cũ kỹ, đôi mắt ấy tối như vực thẳm London những ngày không trăng.

Tôi đặt tay lên cánh tay anh, giọng run run:

"Anh chắc... mình kiểm soát được không?"

Draco quay sang, lần đầu tiên trong đêm ấy, ánh mắt anh mềm lại:

"Tôi không để mất họ. Và càng không để mất cô."

Trong kho hàng

Mùi ẩm mốc và sắt thép hoen gỉ xộc vào mũi.

Tôi bước theo Draco, lòng bàn tay lạnh toát, tim thắt lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Blaise đứng đó, dáng người cao lớn dựa vào cột sắt, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhã nhưng hiểm độc.

Sau lưng hắn, gia đình tôi — mẹ, em gái — bị trói vào ghế, băng dán miệng, mắt ngấn nước hoảng loạn.

Tôi lao lên nhưng Draco kéo tôi lại.

"Không được." Anh siết chặt vai tôi, giọng trầm như thép lạnh.

Blaise cười lớn:

"Đến rồi à, Malfoy? Ngươi lúc nào cũng đúng giờ khi liên quan tới cô gái này."

Draco thả tay khỏi vai tôi, tiến lên, đôi mắt xám bạc sắc như dao lia về phía Blaise:

"Thả họ ra."

Blaise nhún vai:

"Dễ vậy sao? Ngươi nghĩ chỉ cần chút tiền, chút quyền lực là có thể bảo vệ cô ấy và gia đình cô ấy mãi sao? Đáng tiếc... đây là London, Malfoy. Ở đây, luật lệ thuộc về kẻ mạnh nhất."

Tôi nhìn thấy rõ gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Draco.

Nhưng anh không bộc phát. Đôi mắt ấy vẫn lạnh, giọng nói vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ:

"Vậy để tôi cho ngươi thấy... kẻ mạnh nhất là ai."

Chỉ trong tích tắc, đám thuộc hạ của Draco tràn vào từ bốn phía.

Tiếng súng, tiếng hét vang lên hỗn loạn.

Tôi bị Draco kéo ngược ra sau, áp sát vào tường, anh chắn trước người tôi như một bức tường vững chắc.

Trong tiếng ồn ào, Blaise lùi lại, lệnh cho đám người của hắn phản công.

Hỗn chiến thực sự bắt đầu.

Tôi thấy Draco xông lên, từng cú đánh chính xác, từng viên đạn bay sát qua đầu.

Tim tôi thắt lại, vừa sợ hãi, vừa lo lắng, vừa không thể rời mắt khỏi bóng lưng cao lớn ấy.

Vài phút sau, Draco quỳ xuống, nhanh chóng cắt dây trói cho mẹ và em gái tôi.

Tôi lao tới, ôm chầm lấy họ, nước mắt ứa ra vì lo lắng và sợ hãi tích tụ suốt bao ngày qua.

"Ổn rồi, ổn rồi..." Tôi lặp lại như lời trấn an bản thân.

Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng súng vang lên.

Tôi quay lại, tim như ngừng đập khi thấy Blaise chĩa khẩu súng về phía tôi.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Draco lao tới, đẩy tôi ngã xuống nền đất lạnh buốt, thân hình cao lớn của anh chắn ngay trước tôi.

Tiếng súng xé gió.

Tôi sững người.

Draco khựng lại, cánh tay anh run lên, vệt máu đỏ sẫm chảy dài trên áo sơ mi đen.

Tôi hét lên, lao tới:

"Draco!"

Anh cắn răng, ánh mắt xám bạc vẫn sắc lạnh nhưng ẩn sâu trong đó là sự đau đớn rõ rệt.

"Tôi không sao." Anh nói, nhưng tôi biết... đó là nói dối.

Đám thuộc hạ của Draco tràn vào khống chế Blaise.

Tôi đỡ Draco dậy, tay run run giữ lấy vết thương trên vai anh, nước mắt rơi không kiểm soát:

"Anh ngốc... anh làm gì vậy?"

Draco nhìn tôi, đôi mắt xám bạc lúc này mềm lại, ánh nhìn dịu dàng bất ngờ giữa không gian hỗn loạn:

"Tôi đã nói rồi... tôi không để cô bị thương."

Khoảnh khắc ấy...

Giữa máu me, tiếng súng và sự hỗn loạn... tôi nhận ra, anh ấy là lựa chọn duy nhất của tôi.

Và tôi cũng chẳng còn đường lui nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me