Draco X Y N Ban Than Cho Thieu Gia Mafoy
Buổi sáng London hôm ấy, bầu trời xám xịt đến nghẹt thở. Mưa đã ngừng, nhưng từng cơn gió lạnh vẫn thổi ào ạt xuyên qua những con phố cổ kính phủ sương mù dày đặc.Trong căn biệt thự Malfoy, không khí căng thẳng bao trùm từng hành lang dài lát đá cẩm thạch.Tôi đứng trong phòng khách lớn, mắt nhìn ra vườn hoa ướt sũng nước mưa, lòng nặng trĩu.Đêm qua, sự xuất hiện của Blaise đã phá vỡ hoàn toàn lớp vỏ an toàn mỏng manh mà tôi và Draco vẫn cố giữ lấy.Giờ đây, nguy hiểm không còn là lời đe dọa... mà là sự thật, hiện hữu từng phút, từng giây quanh chúng tôi.Draco bước vào, dáng người cao lớn phủ bóng xuống căn phòng.Hắn mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn gọn, tóc bạch kim hơi rối, đôi mắt xám bạc tối sầm ánh lên vẻ căng thẳng hiếm thấy.Tôi quay lại, chưa kịp lên tiếng, Draco đã cất giọng, trầm thấp nhưng gấp gáp:"Chúng ta phải đi."Tôi khựng lại:"Đi đâu?"Draco tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh lia khắp căn phòng như kiểm tra mọi ngóc ngách, giọng nói trầm khàn:"Blaise đã bắt đầu. Biệt thự này không còn an toàn."Nửa tiếng sau, tại gara ngầmChiếc xe đen lao vút đi trong màn mưa lất phất.Tôi ngồi trên ghế, mắt nhìn ra ngoài, lòng bàn tay siết chặt. Draco ngồi bên cạnh, tay nắm vô lăng, ánh mắt lạnh như băng nhưng sâu trong đó là sự lo lắng không thể che giấu."Anh đưa tôi đi đâu?" Tôi hỏi."Chỗ an toàn hơn." Hắn đáp ngắn gọn.Tôi cắn môi, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo:"Còn gia đình tôi thì sao? Nếu hắn muốn nhắm vào họ..."Draco liếc nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh ánh lên tia dữ dội:"Tôi đã cho người canh giữ. Hắn sẽ không động vào họ được."Tôi im lặng vài giây, rồi khẽ hỏi:"Anh sợ sao?"Draco cười nhạt, mắt nhìn thẳng về phía trước, chất giọng trầm thấp vang lên giữa tiếng động cơ gầm rú:"Tôi không biết cảm giác đó cho đến khi gặp cô."Chiếc xe dừng lại trước một tòa lâu đài cổ bên rìa thành phố.Tường đá xám phủ đầy rêu phong, những cửa sổ kính màu ánh lên sắc lạnh dưới ánh nắng yếu ớt của buổi sớm London.Draco mở cửa xe, vòng qua kéo tôi xuống, bàn tay to lớn siết chặt lấy tay tôi, hơi ấm len lỏi vào da thịt trong cái lạnh buốt của ngày mưa."Vào trong." Hắn nói.Bên trong lâu đàiKhông gian cổ kính, những bức tường đá dày cộm, ánh đèn vàng nhạt phủ xuống những bức tranh sơn dầu cũ kỹ.Tôi bước đi, lòng bất giác run nhẹ.Draco đưa tôi lên tầng cao nhất, căn phòng nằm cuối hành lang dài phủ đầy thảm nhung đỏ."Ở đây an toàn." Hắn trầm giọng, tay mở cửa.Căn phòng rộng, cửa sổ lớn nhìn ra khu rừng phủ sương, bên trong được sắp xếp đơn giản nhưng ấm áp hơn hẳn biệt thự lạnh lẽo kia.Tôi quay lại nhìn Draco, định nói gì đó thì bất ngờ...Hắn siết lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.Tôi khựng lại, tim đập mạnh.Draco vùi mặt vào hõm cổ tôi, hơi thở nóng rực phả lên da thịt tôi, giọng nói trầm khàn vang lên, mang theo chút run rẩy khó nhận ra:"Đừng rời khỏi tôi."Tôi siết nhẹ vạt áo hắn, lòng nghẹn lại.Lần đầu tiên tôi thấy một Draco Malfoy — người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, quyền lực ấy — để lộ sự yếu đuối đến thế.Tôi khẽ đáp, giọng nghèn nghẹn:"Tôi không đi đâu cả."Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên.Draco buông tôi ra, nhấc máy, gương mặt hắn tối lại chỉ sau vài giây.Tôi đứng yên, tim thắt lại khi nghe hắn nói:"Giữ chặt họ. Tôi đến ngay."Tắt máy, hắn quay sang tôi, ánh mắt xám bạc tối sầm:"Blaise vừa bắt người."Tôi chết lặng:"Ai...?"Draco siết chặt tay, đôi mắt xám bạc lóe lên sự nguy hiểm chết chóc:"Gia đình cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me