[ draco X y/n ]Bán Thân Cho Thiếu Gia Mafoy
Khi sự thật về cha em lộ rõ và tình yêu trở thành thứ duy nhất đáng để chiến đấu
London, rạng sáng.Tôi ngồi trước người đàn ông lạ mặt vừa xuất hiện trước cửa nhà.
Gương mặt ông nghiêm nghị, ánh mắt sâu như đầm lầy đã chứng kiến quá nhiều máu."Tôi là Enoch Flare.
Cựu giáo sư môn Nghệ Thuật Hắc Ám của Hogwarts.
Và là người từng huấn luyện Draco Malfoy riêng trong chiến tranh."Tôi siết chặt mép áo:
"Vì sao ông tìm tôi?"Ông đặt tấm ảnh xuống bàn.
Tấm ảnh tôi nhận được hôm qua — Lucius ngồi cùng cha tôi."Vì cha cô từng là cộng sự của Lucius. Nhưng không phải một cộng sự tầm thường."
"Ông ấy... là người thiết kế hệ thống rửa tiền đen đầu tiên của Malfoy."Tôi sững người.
Cả đời tôi tưởng cha mình chỉ là một nhân viên tài chính bị vỡ nợ vì bảo lãnh. Nhưng..."Tại sao ông ấy lại biến mất?"Enoch nhìn tôi, chậm rãi thở dài:
"Vì ông từ chối ký vào một văn kiện cuối cùng — văn kiện dùng tiền máu để đổi lấy quyền lực chính trị.
Lucius ra lệnh xử ông. Nhưng... có ai đó đã giúp ông trốn thoát. Rồi... ông chết trong một tai nạn 'tình cờ'."Tôi run rẩy. Giọng nghẹn lại:
"Và giờ... tất cả lại đổ lên tôi?""Không."
"Nó bắt đầu từ cô."
"Cô chính là người thừa kế ký ức cuối cùng của ông ấy. Và Malfoy cần cô im lặng."Trong lúc đó — Wiltshire.Draco bước vào căn phòng hội đồng gia tộc.
Lucius đã ngồi đó, cùng bốn trưởng lão.
Không còn rượu. Không còn cười.
Chỉ còn chiến sự im lặng."Tôi không đến để thương lượng," Draco nói, giọng lạnh hơn bao giờ hết.
"Tôi đến để tuyên chiến."Lucius khoanh tay:
"Con sẽ sụp đổ vì một người đàn bà. Một lần nữa."Draco cười nhạt:"Lần đầu anh yêu em là sai."
"Lần này anh sẽ yêu em bằng cách đốt sạch quá khứ."Anh ném bản ghi âm giọng Lucius lên bàn.
"Cha nói nếu con cứng đầu, cha sẽ để con chết."
"Con hy vọng Hội đồng thích món quà đầu năm mới này."Draco bước ra.
Phía sau, ba trưởng lão bắt đầu chia rẽ.
Còn Lucius — ánh mắt ông không còn là của một người cha.
Mà là sói hoang bị dồn đến chân tường."Hủy nó đi." Lucius nói nhỏ với trợ lý.
"Nếu cần... xử lý cả con bé."Cùng lúc đó, tại London.Tôi nhận được một bức thư tay, viết bằng nét chữ quen thuộc đến nghẹt thở:"Anh đã bắt đầu. Và họ đang bắt đầu phản đòn.
Nếu em còn giữ được mảnh dây chuyền cha để lại, đừng tháo ra.
Đó không phải chỉ là kỷ vật.
Nó là chìa khóa dẫn đến hồ sơ đen cuối cùng."Tôi run lên.
Dây chuyền?
Mảnh dây chuyền bạc tôi luôn mang theo cổ — từng nghĩ chỉ là món trang sức cũ.Tôi vội vàng tháo ra.
Dưới mặt dây, sau lớp kim loại mòn là... một viên ngọc đen cực nhỏ.
Và trong đó — một bản ký ức tinh thể, kiểu cổ đại nhất của thời chiến.
Thứ chỉ có thể mở được bằng máu của người thừa kế.Tôi.Tối hôm đó.
Tôi và Enoch đi tới một nơi gọi là Tháp Tro Tàn, khu nghiên cứu cũ bỏ hoang từ thời Voldemort.
Nơi duy nhất còn thiết bị giải ký ức cổ.Trong căn phòng đá lạnh, tôi đặt dây chuyền vào ổ đọc.
Cỗ máy phát ra ánh sáng màu lam.
Và trước mắt tôi... hiện ra một đoạn ký ức.Cha tôi — trẻ hơn, ánh mắt như tôi.
Lucius — đứng bên, lạnh như băng."Nếu tôi ký, bao nhiêu người sẽ chết?" cha tôi hỏi.
"Nếu ông không ký, gia đình ông sẽ chết," Lucius đáp.Cha tôi nhìn vào máy ghi."Tôi chọn dừng lại. Và nếu tôi chết... hãy để con gái tôi biết: cha từng cố làm đúng."Ký ức tắt.
Tôi bật khóc."Giờ tôi hiểu rồi.
Tôi không phải món nợ.
Tôi là mảnh ký ức ông ấy muốn giữ lại."Enoch gật đầu.
"Và bây giờ... cô phải chọn:
Sống trốn mãi.
Hay trở lại.
Để chiến cùng Draco — và kết thúc chuyện này."Tôi đứng dậy. Lau nước mắt. Gật đầu."Chuẩn bị xe."
"Tôi sẽ trở về Wiltshire."Còn ở Malfoy Manor — Draco bước vào căn phòng cấm cuối cùng.
Nơi chứa hồ sơ tuyệt mật từ 50 năm trước.
Nơi chỉ người thừa kế tối cao được bước vào.Anh cầm thanh kiếm bạc, đặt lên bàn.
Và thì thầm:"Vì em đã bước ra khỏi tất cả... anh sẽ bước vào địa ngục."
"Để một ngày nào đó, khi anh chạm vào tay em lần nữa...
...nó sẽ là tay của một người tự do.
Gương mặt ông nghiêm nghị, ánh mắt sâu như đầm lầy đã chứng kiến quá nhiều máu."Tôi là Enoch Flare.
Cựu giáo sư môn Nghệ Thuật Hắc Ám của Hogwarts.
Và là người từng huấn luyện Draco Malfoy riêng trong chiến tranh."Tôi siết chặt mép áo:
"Vì sao ông tìm tôi?"Ông đặt tấm ảnh xuống bàn.
Tấm ảnh tôi nhận được hôm qua — Lucius ngồi cùng cha tôi."Vì cha cô từng là cộng sự của Lucius. Nhưng không phải một cộng sự tầm thường."
"Ông ấy... là người thiết kế hệ thống rửa tiền đen đầu tiên của Malfoy."Tôi sững người.
Cả đời tôi tưởng cha mình chỉ là một nhân viên tài chính bị vỡ nợ vì bảo lãnh. Nhưng..."Tại sao ông ấy lại biến mất?"Enoch nhìn tôi, chậm rãi thở dài:
"Vì ông từ chối ký vào một văn kiện cuối cùng — văn kiện dùng tiền máu để đổi lấy quyền lực chính trị.
Lucius ra lệnh xử ông. Nhưng... có ai đó đã giúp ông trốn thoát. Rồi... ông chết trong một tai nạn 'tình cờ'."Tôi run rẩy. Giọng nghẹn lại:
"Và giờ... tất cả lại đổ lên tôi?""Không."
"Nó bắt đầu từ cô."
"Cô chính là người thừa kế ký ức cuối cùng của ông ấy. Và Malfoy cần cô im lặng."Trong lúc đó — Wiltshire.Draco bước vào căn phòng hội đồng gia tộc.
Lucius đã ngồi đó, cùng bốn trưởng lão.
Không còn rượu. Không còn cười.
Chỉ còn chiến sự im lặng."Tôi không đến để thương lượng," Draco nói, giọng lạnh hơn bao giờ hết.
"Tôi đến để tuyên chiến."Lucius khoanh tay:
"Con sẽ sụp đổ vì một người đàn bà. Một lần nữa."Draco cười nhạt:"Lần đầu anh yêu em là sai."
"Lần này anh sẽ yêu em bằng cách đốt sạch quá khứ."Anh ném bản ghi âm giọng Lucius lên bàn.
"Cha nói nếu con cứng đầu, cha sẽ để con chết."
"Con hy vọng Hội đồng thích món quà đầu năm mới này."Draco bước ra.
Phía sau, ba trưởng lão bắt đầu chia rẽ.
Còn Lucius — ánh mắt ông không còn là của một người cha.
Mà là sói hoang bị dồn đến chân tường."Hủy nó đi." Lucius nói nhỏ với trợ lý.
"Nếu cần... xử lý cả con bé."Cùng lúc đó, tại London.Tôi nhận được một bức thư tay, viết bằng nét chữ quen thuộc đến nghẹt thở:"Anh đã bắt đầu. Và họ đang bắt đầu phản đòn.
Nếu em còn giữ được mảnh dây chuyền cha để lại, đừng tháo ra.
Đó không phải chỉ là kỷ vật.
Nó là chìa khóa dẫn đến hồ sơ đen cuối cùng."Tôi run lên.
Dây chuyền?
Mảnh dây chuyền bạc tôi luôn mang theo cổ — từng nghĩ chỉ là món trang sức cũ.Tôi vội vàng tháo ra.
Dưới mặt dây, sau lớp kim loại mòn là... một viên ngọc đen cực nhỏ.
Và trong đó — một bản ký ức tinh thể, kiểu cổ đại nhất của thời chiến.
Thứ chỉ có thể mở được bằng máu của người thừa kế.Tôi.Tối hôm đó.
Tôi và Enoch đi tới một nơi gọi là Tháp Tro Tàn, khu nghiên cứu cũ bỏ hoang từ thời Voldemort.
Nơi duy nhất còn thiết bị giải ký ức cổ.Trong căn phòng đá lạnh, tôi đặt dây chuyền vào ổ đọc.
Cỗ máy phát ra ánh sáng màu lam.
Và trước mắt tôi... hiện ra một đoạn ký ức.Cha tôi — trẻ hơn, ánh mắt như tôi.
Lucius — đứng bên, lạnh như băng."Nếu tôi ký, bao nhiêu người sẽ chết?" cha tôi hỏi.
"Nếu ông không ký, gia đình ông sẽ chết," Lucius đáp.Cha tôi nhìn vào máy ghi."Tôi chọn dừng lại. Và nếu tôi chết... hãy để con gái tôi biết: cha từng cố làm đúng."Ký ức tắt.
Tôi bật khóc."Giờ tôi hiểu rồi.
Tôi không phải món nợ.
Tôi là mảnh ký ức ông ấy muốn giữ lại."Enoch gật đầu.
"Và bây giờ... cô phải chọn:
Sống trốn mãi.
Hay trở lại.
Để chiến cùng Draco — và kết thúc chuyện này."Tôi đứng dậy. Lau nước mắt. Gật đầu."Chuẩn bị xe."
"Tôi sẽ trở về Wiltshire."Còn ở Malfoy Manor — Draco bước vào căn phòng cấm cuối cùng.
Nơi chứa hồ sơ tuyệt mật từ 50 năm trước.
Nơi chỉ người thừa kế tối cao được bước vào.Anh cầm thanh kiếm bạc, đặt lên bàn.
Và thì thầm:"Vì em đã bước ra khỏi tất cả... anh sẽ bước vào địa ngục."
"Để một ngày nào đó, khi anh chạm vào tay em lần nữa...
...nó sẽ là tay của một người tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me