Draco X Y N Ban Than Cho Thieu Gia Mafoy
Tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa kính như muốn xé toạc không gian yên ắng trong căn phòng khách cũ kỹ. Chiếc đồng hồ treo tường kêu từng tiếng tích tắc đều đều, như đang đếm ngược cho sự sụp đổ của gia đình tôi.Người cha tiều tụy ngồi bất lực trên ghế, mẹ cô thì đã khóc cạn nước mắt từ lâu. Còn tôi, chỉ lặng lẽ đứng lặng bên khung cửa sổ, đôi mắt trống rỗng nhìn ra màn đêm lạnh lẽo.Hôm nay là hạn cuối cùng. Gia đình tôi đã bị đẩy đến bước đường cùng.Số nợ khổng lồ mà cha mẹ tôi vay để cứu lấy công ty nhỏ của gia đình đã không thể trả nổi. Chủ nợ không ai khác chính là gia tộc Malfoy - cái tên mà chỉ cần nhắc đến cũng khiến người ta rùng mình.Và rồi, tiếng chuông cửa vang lên, chói tai như tiếng gọi của quỷ dữ vậy.Cánh cửa vừa mở ra, người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề bước vào, ánh mắt sắc lạnh đảo qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người tôi. Phía sau hắn, một chiếc xe Maybach đen tuyền đậu sẵn ngoài cổng, như thể chờ sẵn con mồi tự nguyện bước vào bẫy."Cậu Draco muốn gặp cô Y/n," người đàn ông cất giọng, không để lộ chút cảm xúc nào.Không cần hỏi thêm, Y/n hiểu rất rõ điều đó có nghĩa gì rồi.Biệt thự Malfoy nằm giữa một khu đất rộng lớn, được bao quanh bởi những hàng rào cao ngất, những cây cổ thụ rợp bóng và sự im lặng chết chóc.Bước vào trong, mọi thứ đều toát lên sự xa hoa lạnh lẽo. Đèn chùm pha lê lấp lánh trên trần nhà cao vút, sàn đá cẩm thạch bóng loáng dưới chân, những bức tường trắng ngà được trang trí bằng tranh sơn dầu đắt giá.Nhưng tất cả đều không thể che giấu được sự u ám ẩn sâu bên trong nơi này.Draco Malfoy ngồi tựa lưng trên ghế sofa lớn, bộ vest màu xám ôm gọn lấy thân hình cao ráo, gương mặt anh ta rất đẹp nhưng lạnh như băng vậy. Ánh mắt xám bạc của hắn quét qua tôi, ánh nhìn ấy không phải của con người nhìn người, mà như kẻ săn mồi đánh giá con mồi của mình."Cô chính là Y/n?" Draco cất giọng, trầm thấp và đầy nguy hiểm.Tôi siết chặt tay, cố gắng giữ cho giọng nói không run: "Phải là tôi."Hắn nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai: "Gia đình cô... thú vị thật đấy. Nợ tôi một số tiền lớn như vậy, mà còn dám kéo dài thời gian." Tôi cắn môi, đáp thẳng thắn: "Tôi biết... Gia đình tôi không còn khả năng trả nợ. Tôi đến đây... để nghe điều kiện của anh."Cả căn phòng im lặng trong giây lát. Draco chống khuỷu tay lên thành ghế, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp trên bàn."Rất thẳng thắn, tôi thích vậy." Ánh mắt hắn tối lại, mang theo sự thích thú pha chút tàn nhẫn. "Vậy nghe cho rõ đây, tiểu thư. Hoặc cô trả hết số tiền đó... hoặc..."Hắn đứng dậy, từng bước tiến về phía tôi, khoảng cách giữa hai chúng tôi dần thu hẹp. Đến khi chỉ còn chưa đầy một gang tay, anh ta cúi người xuống, ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp vang lên đầy nguy hiểm:"Cô sẽ thuộc về tôi. Là người của tôi. Làm bất cứ điều gì tôi muốn... cho đến khi tôi chán."Tôi đứng đó chết lặng. Tôi từ trước đã đoán trước mọi khả năng, nhưng vẫn không nghĩ hắn có thể nói ra điều đó một cách bình thản và trơ tráo đến vậy."Anh nghĩ... tôi sẽ đồng ý à?"tôi cố giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt hắn.Hắn ta bật cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng: "Cô không có quyền từ chối."Hắn ném tập hồ sơ xuống bàn, trên đó là toàn bộ giấy nợ, con dấu pháp lý rõ ràng. Nếu gia đình cô không trả nổi, họ sẽ mất tất cả... thậm chí có thể phải ra đường.Tôi siết chặt tay, móng tay in hằn vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng cô không thể để bản thân gục ngã."... Tôi đồng ý,"tôi nói, từng chữ rơi ra nặng nề như những nhát dao.Draco nhếch môi, ánh mắt đầy thỏa mãn nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo."Rất thông minh, tiểu thư Y/n," hắn nói, rồi quay lưng bước đi. "Từ hôm nay, cô chính là tài sản của tôi."Tôi siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi. Tôi biết, từ giây phút này, số phận tôi đã bị ràng buộc vào một con người tàn nhẫn và lạnh lùng như Draco Malfoy. Nhưng tôi cũng thầm nhủ... sẽ không bao giờ để bản thân bị chà đạp dễ dàng.Nếu đây là một cuộc chơi... thì tôi sẽ chơi đến cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me