TruyenFull.Me

Draco X Y N Ban Than Cho Thieu Gia Mafoy

Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng đánh thức tôi khỏi giấc ngủ dài sau bao tháng ngày ngột ngạt trong bóng tối của món nợ và những cơn đau không tên.

Căn phòng nhỏ ấy không xa hoa, không rực rỡ như những căn phòng từng được tôi biết trước đây. Nhưng nó đầy ắp một cảm giác bình yên lạ lùng — nơi mà tôi được phép thở, được phép mơ ước.

Cánh cửa mở ra, và tôi thấy anh — Draco — đứng đó, nét mặt pha trộn giữa niềm vui và chút lo lắng khi nhìn thấy tôi.

"Em đã về rồi," anh nói, giọng trầm ấm, như một lời cam kết không lời.

Tôi bước về phía anh, cảm nhận rõ hơi ấm truyền qua từng bước chân. Anh đặt nhẹ bàn tay lên vai tôi, ánh mắt dõi theo từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt tôi.

Cuộc sống mới bắt đầu không hề dễ dàng.

Mỗi buổi sáng tôi tự học cách yêu thương bản thân, không còn là một món nợ, không còn là một vật thể bị áp đặt. Tôi học nấu ăn, từng món đơn giản như súp rau củ, bánh mì nướng, nhưng mỗi lần thành công đều khiến tôi cảm thấy mình đang sống thật sự.

Draco luôn ở bên, không phải như một ông chủ hay người kiểm soát, mà là người đồng hành kiên nhẫn và dịu dàng.

Có những chiều mùa thu, chúng tôi cùng nhau ra vườn trồng hoa. Tôi thích những bông hồng đỏ thắm, còn anh chăm sóc cho những cây oải hương tím biếc.

Một lần, khi tay tôi dính đất, anh nhẹ nhàng lau sạch, nhìn tôi cười bảo:
"Em không còn phải bận tâm về quá khứ nữa. Anh sẽ giữ em khỏi mọi đau thương."

Tôi cảm thấy ngực mình ấm lên, khóe mắt cay cay.

Nhưng quá khứ vẫn không buông tha.

Có những lúc những bóng đen từ quá khứ kéo đến — những kẻ thù cũ vẫn còn nhòm ngó, những âm mưu vẫn còn vây quanh. Một đêm, khi tôi nghe thấy tiếng động lạ ngoài cửa, trái tim như chết lặng.

Draco đã kịp thời xuất hiện, tay cầm đũa phép, ánh mắt sắc bén như kiếm lạnh:
"Không ai được phép đụng đến em nữa."

Tôi nhìn vào mắt anh, thấy cả một thế giới yêu thương và quyết tâm không thể lay chuyển.

"Dù cho thế giới có quay lưng, anh cũng sẽ là bến bờ để em trở về," Draco thì thầm bên tai tôi một chiều thu đầy lá vàng rơi ngoài cửa sổ.

Tôi cầm lấy tay anh, khẽ đáp:
"Và em sẽ không bao giờ rời xa anh."

Giờ đây, tôi biết rằng đây không chỉ là khởi đầu của một cuộc sống mới, mà còn là khởi đầu của một tình yêu thật sự — vượt qua mọi ràng buộc, vượt qua mọi thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me