Drop Cuc Quang Chi Nguyen Be Thang Thanh Cong Ngot Sung Nien Ha He
Cố Minh Tiêu chăm chú quan sát người trước mặt, rất nhanh lại hiểu ra thêm một chút, Đường Lễ Âm đang không nói những lời thật lòng.
Anh thể hiện ra rằng bản thân không để ý, thế nhưng khi nói chuyện đôi mắt sẽ không tự chủ được mà nhìn lệch sang một bên, không thẳng thắn đối diện với hắn.
"Có thể anh thật sự không thèm để ý đến những lời cô ấy đã nói, nhưng tôi thì khác. Tôi cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn bè của nhau, cho nên không muốn thông qua người khác để hiểu rõ về anh." Cố Minh Tiêu nói.
Nụ cười của Đường Lễ Âm đọng lại, anh khẽ ngạc nhiên nhìn hắn, tựa như những lời người này nói ra rất khó lý giải: "Bạn bè?"
Cố Minh Tiêu đổi một tư thế khác, để cơ thể mình thả lỏng dựa vào lan can: "Phải đó, bạn bè, không được sao?"
Đường Lễ Âm trầm mặc. Một lúc lâu sau, Cố Minh Tiêu mới nghe thấy tiếng anh hỏi mình: "Có phải là tại cậu cảm thấy người như tôi rất hiếm gặp đúng không?"
"Hiếm gặp cái gì?" Cố Minh Tiêu không hiểu hỏi lại, khi hắn quay sang mới phát hiện ra trong đôi mắt đẹp đẽ kia có chút tức giận.
"Bởi vì tôi là đồng tính, nên mới hiếm thấy trong cuộc sống của cậu." Gương mặt của Đường Lễ Âm không cảm xúc nói, đến cả cơn gió thổi bay những lọn tóc cũng phủ lên gương mặt anh.
Cố Minh Tiêu không thấy rõ vẻ mặt của người này, nhưng lại có thể cảm nhận được cảm xúc giữa những câu chữ đó. Biết được Đường Lễ Âm lại dùng ác ý phỏng đoán con người mình, hắn cảm thấy bất đắc dĩ đồng thời cùng với cách thức giết nhầm còn hơn bỏ sót này của anh, không biết nên đánh giá thế nào cho đúng.
Hắn thở dài, dứt khoát nói thẳng: "Khi mới nghe thấy chuyện đó tôi quả thật cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu ra rất nhanh. Vì sao mà ở lần đầu tiên nhìn thấy anh, trong lòng tôi lại dấy lên nhiều cảm xúc không giải thích nổi đến thế, hoá ra vì chúng ta không giống nhau. Sau khi biết rõ được điều đó, tôi còn thấy rất cảm ơn cô ấy."
Đường Lễ Âm nhíu chặt lông mày lại, anh đang nghe không hiểu Cố Minh Tiêu nói cái gì.
Hắn cũng biết anh nghe không hiểu, liền tiếp tục nói: "Tôi chưa từng tiếp xúc với những người giống như anh, nhưng không phải là bởi vì xu hướng tình dục bất đồng đâu nhé! Dù sao trước khi Đường Vi nói ra tôi căn bản là không biết gì, chỉ cảm thấy mỗi lần gặp lại anh cảm giác đều rất khác với lần trước đó, điều ấy khó lòng khiến tôi không thể không chú ý tới được."
"Cảm giác bất đồng gì?" Thấy người kia luôn nói đến hai từ cảm giác này, khuôn mặt của Đường Lễ Âm không khỏi trầm lại nói.
Cố Minh Tiêu nghĩ một chút rồi mới nói: "Nói như thế này đi, giống với lần đầu tiên tôi đến nhà anh, dáng vẻ anh khi đó khác biệt hoàn toàn với lúc ở nhà hàng, nên đã để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc.
Sau đó mỗi lần gặp nhau, anh lại khiến tôi nhìn thấy những điểm bất đồng khác, tôi không biết nói thế này anh có hiểu hay không, nhưng thật ra việc anh thích đàn ông hay là phụ nữ, đã từng có quá khứ thế nào đối với tôi cũng không quan trọng.
Tôi chỉ thấy là cảm giác của mình về con người anh không tồi, có thể kết bạn được, chính là đơn giản như vậy thôi."
Đường Lễ Âm rốt cuộc cũng nghe rõ những lời người kia nói, nhưng như thế này lại khiến anh càng không hiểu nổi. Bọn họ căn bản là không thân thiết, mấy lần gặp mặt đó cũng chỉ là quan hệ xã giao, vậy mà Cố Minh Tiêu đã cảm thấy anh thích hợp làm bạn bè với mình ư?
Anh trước sau như một vẫn cho rằng, việc người này đột nhiên chạy đến đây nói những lời đó không tránh khỏi có liên quan đến Đường Vi.
Dù cho Đường Lễ Âm đã buộc mình không được để ý đến, nhưng cũng có chút không kiềm được nữa.
"Đường Vi đã nói những gì với cậu, nếu như không ngại thì mong cậu hãy nói cho tôi biết, được không?" Anh hỏi.
Cố Minh Tiêu mỉm cười nhìn Đường Lễ Âm: "Anh chắc chắc là mình muốn nghe chứ?"
Biểu tình của anh nhạt nhẽo, nói: "Tôi biết tính cô ấy, chắc cũng chẳng nói được những lời tốt đẹp gì đâu, cậu cứ nói thẳng ra đi."
Cố Minh Tiêu lặng im suy nghĩ trong chốc lát, những lời Đường Vi nói quả thật rất khó nghe, nếu như hắn là người kia nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái. Vì vậy Cố Minh Tiêu quyết định cân nhắc từ ngữ, chỉ nói qua đại khái mà thôi.
Khi nghe đến đoạn Đường Vi nói mình có mối quan hệ dây dưa với một người đàn ông đã kết hôn, Đường Lễ Âm lại cười lên.
Rốt cuộc anh cũng gỡ những sợi tóc bám vào trước mắt xuống, thành thục vén ra sau tai.
"Sao anh còn cười được vậy?" Cố Minh Tiêu không hiểu nói.
Đường Lễ Âm nhìn về phía trước không lên tiếng, mãi đến khi hắn lại hỏi thêm một câu "Đang nghĩ gì vậy?" mới quay đầu lại.
Trong đôi mắt kia chất chứa ánh trăng dịu dàng, rõ ràng là đang cười nhưng không cảm nhận thấy chút nhiệt độ nào cả:
"Cô ấy nói rất đúng. Tôi không những là một tên đồng tính, còn là người thứ ba, còn bệnh đến nỗi nhận con nuôi để chặn miệng người khác.
Tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ lại đi, bản thân cậu căn bản cũng không biết rõ về tôi, mà tôi cũng không cho rằng cậu thích hợp làm bạn bè với mình."
Anh nói xong liền xoay người lại, đi đến bên cánh cửa phòng ngủ, nói: "Tiểu Cố này, hôm nay cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tôi nghĩ cậu vẫn nên về đi thôi."
Cố Minh Tiêu không hề trả lời lại, đợi đến khi Đường Lễ Âm mở cửa ra, hắn mới cất bước, nói: "Gọi Tiểu Cố nghe không hay đâu, sau này anh cứ gọi thẳng tên của tôi đi."
Đường Lễ Âm ngẩn ra trong nháy mắt, không biết lời này của hắn là có ý gì. Còn chưa kịp hỏi, đã thấy người kia đi vượt qua mặt mình, bước về phía phòng khách, nói chuyện với con bé con:
"Kỳ Kỳ ơi, chú Cố dẫn con đi ăn nhé, con muốn ăn gì nào?"
Đường Tuyết Kỳ phấn khích nhìn về phía Đường Lễ Âm, hỏi: "Daddy cũng sẽ đi sao chú?"
Cố Minh Tiêu trả lời: "Daddy của con đương nhiên là sẽ cùng đi rồi."
Đường Tuyết Kỳ lập tức ôm lấy chú chó Samoyed đang đứng dưới đất lên, nói: "Thế Đoàn Đoàn có được đi không ạ?"
Cố Minh Tiêu vuốt ve cái má ú nu của con bé, cười nói: "Nó không đi được đâu, nhưng chúng ta có thể mang đồ ăn ngon về mà."
Kỳ Kỳ có hơi thất vọng, nhưng cũng lập tức mỉm cười, véo von nói: "Vậy chú Cố đợi một lát, để Kỳ Kỳ đi thay quần áo nhé."
Trông thấy con bé nhảy nhót tưng bừng trở về phòng mình, Cố Minh Tiêu mới nhìn về phía Đường Lễ Âm.
Lúc này anh cũng đang nhìn Cố Minh Tiêu, với dáng vẻ tức giận.
"Rột cuộc là cậu muốn thế nào?"
Cố Minh Tiêu đút tay vào túi quần, nghe thấy vậy thì chỉ nhún vai một cái, đáp: "Không phải tôi đã nói rồi sao, muốn trở thành bạn bè với anh."
"Có phải cậu bị điếc rồi không? Những lời tôi đã nói, cậu nghe không hiểu hay sao?"
Cố Minh Tiêu rất phối hợp với những lời anh nói, hắn duỗi ngón tay út ra ngoáy tai mấy cái còn trả lời rất nghiêm túc: "Không, khả năng nghe của tôi vẫn bình thường mà."
Đầu ngón tay bấm vào tay cầm trên cánh cửa của Đường Lễ Âm đã trở nên trắng nhợt, nhẫn nhịn lắm mới đè nén cảm xúc xuống được: "Có lẽ cậu cảm thấy làm như thế này rất thú vị, nhưng thời gian lâu dần sẽ bắt đầu hối hận ngay thôi. Hơn nữa tính khí của tôi rất xấu, khó ở chung với người khác lắm."
"Không sao, tôi thì lại cực kỳ dễ tính." Cố Minh Tiêu tiếp tục điếc không sợ súng nói.
"Cậu!!!" Đường Lễ Âm bị hắn chọc tức đến mức không biết nên nói cái gì, nín nhịn một lúc mới gầm lên: "Cậu đúng là không biết nói lý lẽ!"
Đây là lần đầu tiên Cố Minh Tiêu nhìn thấy người này nổi giận như vậy, trông thấy khuôn mặt của anh lúc đỏ lúc trắng còn trợn mắt lên nhìn mình, nhưng hắn vẫn chẳng nhìn ra dáng vẻ kia có gì hung dữ cả, trái lại còn cảm thấy thực vui tai vui mắt.
Cố Minh Tiêu không khỏi cảm thấy buồn cười, mà lại sợ cười lên sẽ càng khiến anh giận hơn. Hắn đành phải ho khan một tiếng, giả vờ đứng đắn, nói: "Thật ra anh cũng khiến tôi không hiểu nổi, chỉ là làm bạn bè với nhau mà thôi, cũng có phải là yêu đương đâu, anh việc gì mà phải đề phòng tôi như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me