Drop Dao Me Than
40.Cửa mở, lửa quỷ tỏa sáng trong màn đêm thành một màu xanh lam u ám, đẹp đẽ nhưng cũng đầy ma mị. Nhà Hạ Lan Vân Châu tinh thông âm dương, triệu hồi lửa quỷ nước dập không tắt chắc chắn phải trả giá bằng thọ mệnh, lửa này dính vào da thịt sẽ lập tức bén cháy, nếu không có bí thuật hoặc thuốc giải thì chỉ còn cách cắt thịt, chặt xương mới có thể ngăn nó lan rộng. Một vùng trời phủ đầy lửa quỷ thế này không biết đã hao tổn bao nhiêu tu vi và thọ mệnh.Thanh Nhai nhìn đến ngây người: "Nhà Hạ Lan muốn liều chết với họ Quan sao?"Lý Hành giải thích: "Trước đây có một đệ tử Hạ Lan đến dưỡng linh căn rồi mất tích, họ Quan cứ viện cớ lấp liếm thậm chí còn bịa chuyện dối trá truyền đi, đây là đứa trẻ được gia chủ Hạ Lan nhìn trúng, hôm nay dù có liều chết cũng phải đòi lại công bằng."Bạch Hạc Miên xen vào: "Thanh cô nương, túi hương ta tặng cô trước đây vẫn còn chứ? Đeo nó vào, lửa quỷ sẽ không bén tới."Thanh Nhai lẩm bẩm: "Lâu rồi không ra ngoài, ta cũng không ngờ... thế cục bên ngoài đã thay đổi thế này."Thanh Nhai thả con bướm Bạch Tụ để lại ra để nó dẫn đường. Loài bướm độc này có màu xanh nhạt, tương truyền ấu trùng của chúng có thể nhả tơ xanh, hai cánh mỗi bên có một hoa văn tròn, khi khép lại trông như một khuôn mặt người dữ tợn. Đám bướm linh bay ra như một dải lụa mềm mại màu xanh, vài con vô tình chạm vào lửa quỷ liền cháy thành tro, nhưng số còn lại vẫn không chút do dự lao về phía trước. Thanh Nhai nhìn thấy mà xót xa, cố gắng bước nhanh lên phía trước để che chắn cho chúng.Lý Hành vừa đi vừa kể cho Thanh Nhai nghe kế hoạch của các tông môn và thế gia lần này, khi nào thì người bên ngoài tiếp ứng, làm sao để họ thoát ra, từng bước đều đã được sắp xếp kỹ càng. Hôm nay hành động bất ngờ chính là để giành thế chủ động.Đám bướm dẫn đường bay về phía địa cung. Khi đến cửa, bọn họ bắt gặp hai người họ Kỷ mà trước đây các gia tộc khác vẫn gọi là "chó của nhà họ Quan", lúc nào cũng khúm núm trước quan gia, nay lại đang giết đến đỏ cả mắt. Nhìn thấy nhóm người bọn họ, Kỷ Anh ném một mảnh linh thạch qua từ xa: "Lý cô nương! Chìa khóa!"Thanh Nhai sững sờ: "... Nhà hắn phản rồi à? Hay trước nay nhà họ Kỷ làm trâu làm ngựa cho quan gia chỉ là giả vờ thôi?" Diễn giỏi quá, nên đi nhập hội với Tạ Thuần Quân diễn kịch á!Bạch Hạc Miên: "Toan tính đã lâu, chỉ vì ngày hôm nay."Lý Hành tung người lên bắt lấy linh thạch cắm vào ổ khóa trên cánh cửa huyền thiết, cửa lớn từ từ mở ra, ba người và đám bướm tiếp tục tiến vào tầng thứ hai của địa cung nhà họ Quan. Không lâu sau, bướm của Bạch cô nương dừng lại, ra hiệu đào yêu bị bắt trước đó đang ở ngay chỗ này.Thanh Nhai chậm rãi bước đến gần đại trận, trước mắt là vô số thi thể yêu ma, tất cả đều bị những sợi xích sắt khắc đầy phù chú khóa chặt xuống đất.Bạch Hạc Miên sợ hãi thán phục: "Trước đó đá Linh Tê cảm nhận được Trung Châu có dị biến, còn trực tiếp nứt ra một khe nhỏ, ta đã thắc mắc không biết nhà họ Quan đang giở trò gì, hóa ra là địa tế! Bọn họ dùng Phệ Hồn trận luyện hóa bốn mươi chín loại tinh phách yêu ma, biến địa khí Trung Châu thành âm sát, trận pháp thật độc ác! Nhưng trận này cần Ma Tử mệnh sát làm mắt trận, nhà họ Quan lấy đâu ra người như vậy?Thanh Nhai đá mấy phát vào trận pháp, phát hiện không thể vào trong bèn ngẩng đầu quát lên với người canh trận trên không trung: "Xuống đây quyết đấu một trận!"Người áo trắng giữa không trung từ từ hạ xuống, khiến tất cả đều sững sờ.Lý Hành nhìn Thanh Nhai rồi lại nhìn người kia, khó tin thốt lên: "Sư huynh?"Bạch Hạc Miên: "Yến... Yến Thái Sơ?"Thanh Nhai: "..."Hắn là Yến Thái Sơ, vậy ta là ai?"Yến Thái Sơ" khẽ cười với Lý Hành: "Sư muội, Thiên Tâm kính khiến muội khó chịu lắm sao? Sao lại xông đến Quỷ Môn Quan này.""Cái thằng cha nhà mi! Đó không phải là ông!" Thanh Nhai cảm thấy da đầu như sắp nổ tung, nắm lấy vai Lý Hành bên cạnh: "Tiểu Hành, mau ra ngoài gọi người! Bọn em không đối phó được với gã, sư phụ đã đến chưa? Lập tức ra ngoài..." Lời còn chưa dứt, "Yến Thái Sơ" trong trận đã vươn tay xuyên qua màn chắn bảo vệ, nhẹ nhàng kéo Thanh Nhai vào trong.Lý Hành nhìn "sư huynh" và "Thanh Nhai" vừa lướt qua, không do dự nữa mà lập tức quay đầu chạy cùng Bạch Hạc Miên đi tìm cứu viện."Chờ em lâu rồi.", "Yến Thái Sơ" nắm lấy hắn dẫn lên trên đại trận, "Tiểu mỹ nhân."Không biết kẻ này đã dùng gương mặt của hắn đi gây bao nhiêu chuyện tày trời đổ oan cho mình. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt mình kia, cảm giác đầu tiên dâng lên trong lòng Yến Thái Sơ không phải phẫn nộ, mà là một nỗi bất lực thấu tận tâm can."Đội lốt của ta làm xằng làm bậy, vui lắm sao?"Ân Vô Xá nhìn hắn cười điên cuồng: "Đương nhiên là vui rồi, ngươi cũng biết ta rất thích khuôn mặt này của ngươi. Sao chỉ nói mỗi ta, chẳng phải ngươi cũng đã dùng đan Huyễn Hình rồi đấy sao? Trước đây còn khinh thường nó vậy mà giờ lại dùng rất thành thạo đấy thôi, ha ha ha!"Yến Thái Sơ uống thuốc giải đan Huyễn Hình, cảm giác khí hải đang tắc nghẽn dần dần lưu thông, do tác dụng của thuốc, cơ thể hắn từ từ trở lại hình dạng ban đầu, cơn đau lan tràn khắp toàn thân, bàn tay run run không rõ là vì đau hay vì tức giận.Ân Vô Xá cười phá lên: "Vừa nãy ta còn dùng gương mặt của ngươi để giết mấy đệ tử của thành Kính đấy, lúc bọn chúng chết vẫn còn gọi ta là "Yến sư huynh" với vẻ mặt không thể tin nổi, thật sự là một cảnh tượng đặc sắc! Ngươi không thấy được quả là đáng tiếc! Ta giả làm ngươi chỉ giống ba phần, nhưng mỗi lần làm vậy ta lại vui đến mười phần!"Yến Thái Sơ vung tay gọi kiếm, Khi Sương ngự không mà đến, cơn giận làm cho kiếm khí tăng vọt, chỉ một cái chớp mắt đã phá nát màn chắn bên ngoài đại trận.Ân Vô Xá cười nói: "Mới vừa đột phá đã giận vậy rồi? Cẩn thận phản phệ xuống cấp đó.""Sao ngươi biết ta mới đột phá?""Sao ta lại không biết? Nếu không có ta, ngươi vẫn chưa phá được cảnh giới Đạp Tiên đâu. Đúng rồi, ta còn thứ này muốn cho ngươi xem, nhìn xem đó là ai?"Yến Thái Sơ nhìn theo hướng hắn chỉ, vừa thấy rõ cảnh tượng trước mắt suýt nữa đã nghẹn thở.Song Song? Tiểu Hắc?Hai người đang hôn mê nằm trong trận pháp không rõ sống chết. Ân Vô Xá lại chỉ về một góc khác, ở đó đào yêu đang co giật đau đớn bị rút hồn phách từng chút một."Ngươi..." Một lúc lâu sau Yến Thái Sơ mới tìm lại được giọng mình, "Ngươi đưa bọn họ ra khỏi đó chẳng khác nào đoạt đi nửa cái mạng của họ! Ngươi không phải còn cần Song Song sao? Kẻ vô dụng rồi thì giữ lại làm gì?"Ân Vô Xá vẫn cười: "Tế trận chứ làm gì, lần này tình thế khác trước, sắp chết cũng có thể dùng được. Bọn họ không chịu theo ta, vậy chỉ có thể mang về theo cách này. Tiểu mỹ nhân, chuyện này nói cho cùng vẫn là lỗi của ngươi, có đôi khi ngươi tưởng mình đang làm điều tốt nhưng không ngờ lại hại chết họ. Đây chính là ác quả từ thiện nhân của ngươi. Ngươi cứ thích lo chuyện bao đồng, kết quả thì sao?"Kết quả?Hắn cứu được Tạ Thuần Quân, kết quả người đó lại nói trêu đùa hắn thật vui. Hắn muốn cứu Song Song, Tiểu Hắc, nhưng cuối cùng lại hại họ trở thành vật tế trận. Hắn muốn giúp thành Bàn Lan đến dưỡng linh căn nhưng thực ra bọn họ đã nắm rõ từng đường đi nước bước từ lâu, kết quả rất có thể...Tất cả đều sai lầm sao?Càng nghĩ tâm trí càng hỗn loạn, Yến Thái Sơ cảm thấy một luồng khí nghẹn ứ trong cổ họng, bị hắn gắng sức nuốt xuống."Ngươi lúc nào cũng vậy. Trải qua bao nhiêu chuyện ngươi vẫn chưa nhìn rõ vì sao lại rơi vào tình cảnh này sao? Tiểu mỹ nhân, thật ra ngươi biết rất rõ, kẻ đuổi ngươi ra khỏi Thiên Tâm không phải nhà họ Quan cũng không phải ta, mà chính là những đồng môn ghen ghét ngươi, là những sư trưởng luôn nghi ngờ ngươi, là cả giới huyền môn suốt ngày đấu đá tranh đoạt, hoàn toàn trái ngược với bản tính của ngươi! Ngươi luôn làm những chuyện ngốc nghếch không cần thiết, thực sự quá ngây thơ, ta đã nói rồi, thế gian này không dung được một kẻ khờ như ngươi."Tâm thần Yến Thái Sơ dao động kịch liệt, cỗ huyết khí vốn bị Tạ Thuần Quân ép ra giờ đây bị Ân Vô Xá kích động, cuối cùng cũng phun trào, hắn lập tức phun một ngụm máu."Ngươi dám nói là ngươi chưa từng trách móc, chưa từng hận những kẻ đã phản bội ngươi không?" Ân Vô Xá càng nói càng hưng phấn, "Ngươi đối xử với sư đệ rất tốt, nhưng hắn lại ghen tị với ngươi, liên kết với Quan Nghiêu để hãm hại ngươi. Ngươi kính trọng sư phụ đến thế, nhưng Lý Khinh Vũ lại..."Yến Thái Sơ nghe vậy lòng đau đớn tột cùng, trước mắt dần trở nên mơ hồ, hắn cảm thấy cả cơ thể lẫn ý thức đều như rơi vào vực sâu hỗn loạn, nhưng ngay lúc đó, tay hắn đột nhiên được nâng lên một chút, gắng sức mở mắt, hắn phát hiện đó chính là đàn bướm linh của Bạch Tụ cô nương.Chúng đang cố hết sức kéo lấy cánh tay gần như không thể nắm vững kiếm của hắn, ra sức đỡ tay muốn giúp hắn nâng nó lên.Chỉ trong chớp mắt, cõi lòng rung chuyển như đất trời nghiêng ngả bỗng chốc được những sinh linh bé nhỏ nhẹ nhàng đỡ lấy.Viền mắt hắn nóng lên, thuận theo lực nâng tay lên, vung tay áo tạo thành một luồng gió nhẹ đưa những con bướm linh này rời đi, trong lòng thầm gửi một lời cảm tạ.Khi ngẩng đầu, Yến Thái Sơ định thần lại. Hắn siết chặt thanh Khi Sương, nhìn khuôn mặt trước mặt đang cười vừa quỷ dị vừa phấn khích, đột nhiên ngắt lời: "Nói đủ chưa?"Nụ cười Ân Vô Xá khựng lại, nhìn hắn: "Gì cơ?"Vì đối phương vẫn đang dùng khuôn mặt của hắn nên khi Yến Thái Sơ nhìn gã cứ có cảm giác như đang đối diện với một bản sao điên cuồng của chính mình.Hắn nhếch môi cười nhạt: "Ta biết ngươi muốn gì. Ngươi muốn ta hận, muốn ta oán trời trách đất, muốn ta bị những lời đồn đoán nghiền nát, muốn ta bị vạn người chỉ trích đến mức không còn sức để đứng lên phản kháng. Ngươi cố ý chờ ta vừa đột phá để giở trò này chính là để làm loạn tâm thần ta, khiến cảnh giới của ta sụp đổ. Ngươi muốn nhìn thấy ta rơi xuống đáy vực, biến thành một kẻ suốt ngày than thân trách phận, vô dụng đến đáng thương."Một luồng kiếm hồn vô hình tỏa ánh kim quang bay ra từ mi tâm của hắn, chậm rãi dung nhập vào Khi Sương trong tay.Ân Vô Xá thấy hắn tế kiếm hồn bản mệnh thì sắc mặt đại biến: "Ngươi làm gì vậy, vừa đột phá linh lực còn chưa ổn định, ngươi muốn chết sao?""Đừng có mơ." Yến Thái Sơ nâng kiếm chỉ thẳng vào gã, "Cho dù ta có rớt cảnh giới, kiếm hủy người vong chết ngay tại đây thì cũng không bao giờ biến thành thứ rác rưởi đó! Vĩnh – viễn—không—bao—giờ!"Một kiếm phá không thế như dời non lấp biển, đây không chỉ là kiếm chiêu của cảnh Đạp Tiên mà còn tăng thêm kiếm hồn bản mệnh được cưỡng ép triệu hồi, hiện tại Yến Thái Sơ đã mạnh ngang một kiếm tiên cấp chín.Ân Vô Xá vốn đang dùng khuôn mặt của Yến Thái Sơ lập tức biến trở lại diện mạo thật, nhanh chóng mở quạt U Minh ném ra trước mặt, chiếc quạt xương lập tức dựng thành một bức tường chắn nhưng vừa chạm vào kiếm khí dũng mãnh đã nứt toác, các mảnh xương quạt rơi xuống đất rồi lại vang lên từng tiếng "tách tách" chạy tìm về chủ nhân, nhanh chóng tái hợp thành một chiếc roi xương dài.Yến Thái Sơ vung kiếm lần nữa, Ân Vô Xá quất roi quấn lấy Khi Sương, nửa chiếc mặt nạ luôn đeo trên mặt gã bị kiếm khí cắt rách rơi xuống đất, mặt gã tràn một đường huyết văn."Muốn chết! Ngươi muốn chết mà!" Ân Vô Xá cười lạnh, "Linh lực chưa ổn định còn cưỡng ép rút kiếm hồn chỉ để nhất thời thắng thế? Đánh xong trận này ngươi cứ chờ rớt cảnh giới rồi bị phản phệ đi!"Ân Vô Xá không đối phó được Yến Thái Sơ cưỡng ép tăng lên cấp chín, chỉ sau vài chiêu, địa cung đã gần như sụp đổ. Ân Vô Xá nhìn thấy roi xương của mình đã xuất hiện vài vết nứt, lập tức thức thời xoay người bỏ chạy. Hai người một truy một đuổi, roi quét kiếm chém, kịch chiến suốt dọc đường từ tầng hai địa cung đánh thẳng ra ngoài.Ân Vô Xá chạy trốn mà miệng vẫn không quên châm chọc: "Ngươi muốn phá trận? Vô ích thôi! Yêu ma bị rút hết tinh phách chỉ còn thiếu một kẻ mạnh nữa là có thể tế trận, ngươi đến chậm rồi, tất cả không kịp nữa rồi!"Lúc này Lý Hành đang dẫn theo một nhóm viện binh từ các gia tộc khác đến, vừa đến nơi đã thấy Yến Thái Sơ và Ân Vô Xá đang giao chiến kịch liệt khiến xung quanh tan hoang thành một mớ hỗn độn. Cả hai vừa đánh vừa di chuyển, cuối cùng đánh đến tận tầng cao nhất Phụng Thiên Các của nhà họ Quan.Bên ngoài vẫn đang hỗn chiến ác liệt, nhưng khi mọi người vô thức nhìn lên thấy cao thủ giao đấu trên đỉnh thì không ít người trong lúc bận rộn cũng không nhịn được ngẩng đầu quan sát. Trận tập kích họ Quan lần này đã khiến gần như toàn bộ lực lượng của thành Kính, Linh Tê các và nhà Hạ Lan xuất động. Người có mặt ở đây không ai không biết Yến Thái Sơ, giờ phút này trông thấy kiếm khí của hắn như có thể san bằng cả một tòa thành, Lý Hành không giấu nổi kinh ngạc, quay sang hỏi cha mình bên cạnh: "Sư huynh... đã đạt đến cấp chín rồi sao?"Lý Khinh Vũ đánh lùi mấy đệ tử họ Quan, lại ngước lên quan sát từng chiêu từng thức của Yến Thái Sơ, nhíu mày lắc đầu: "Như là cưỡng ép đẩy lên cấp chín, hiện tại linh lực nó rò rỉ, tâm thần không ổn định, đến khi qua được trận này nhất định sẽ tổn hại nguyên khí, tổn hại căn cơ."Lý Hành sốt ruột muốn chết: "Vậy chúng ta mau giúp sư huynh đi!"Lý Khinh Vũ cả giận: "Yến Thái Sơ đã bị trục xuất khỏi sư môn, đừng gọi nó là sư huynh nữa!"Bạch Hạc Miên thấy Lý Hành bị mắng liền lên tiếng an ủi: "Lý cô nương, lực lượng của cấp chín không phải chuyện đùa, chúng ta xông vào chỉ tổ thêm phiền phức."Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên từ địa cung có một bóng trắng quấn đầy hắc khí phá không bay ra. Mọi người chăm chú nhìn chỉ thấy tay người đó cầm trường kiếm, chân đạp lửa quỷ, nơi xương bả vai bị đóng xiềng xích gãy đầy phù chú, sau lưng là Quốc sư Trạch Hoa đeo mặt nạ vàng cầm ấn Sơn Hà Thiên Sư đuổi sát theo. Người áo trắng chợt trở tay đánh một chưởng đẩy lui Quốc sư mấy bước, sau đó chẳng chút do dự lao thẳng lên Phụng Thiên Các. Chưa để ai kịp phản ứng y đã tiện tay túm lấy Ân Vô Xá đang bị Yến Thái Sơ đánh thê thảm quẳng xuống dưới như ném một bao tải.Yến Thái Sơ vốn đã xuất kiếm không kịp thu lại, bị bóng trắng đầy máu ấy dùng kiếm đỡ lấy. Hắn ngẩng đầu lên nhìn suýt nữa thì trượt chân ngã khỏi Phụng Thiên Các.Trước mặt hắn, Tạ Thuần Quân toàn thân đẫm máu, ma khí ngập tràn, một con mắt đã bị nhuốm bẩn đến mức đầy rẫy ma văn. Khi tránh được một kiếm "Kính Hoa Thủy Nguyệt", Tạ Thuần Quân lập tức vung "Tái Tuyết" không cam lòng nhận chủ muốn vùng thoát phản kích lại bằng một chiêu "Toàn Cơ Toái Ảnh".Hai thanh bảo kiếm vốn là một cặp, giờ phút này chạm nhau, trong bóng kiếm phản chiếu hai gương mặt với hai biểu cảm trái ngược, một kinh ngạc, một bình thản."Tạ Thuần Quân!! Ngươi bị làm sao vậy?" Yến Thái Sơ mở to mắt, gần như gầm lên chất vấn: "Ma khí trên người ngươi từ đâu mà ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me