Drop Double L In Love
𑁍𑁍𑁍
Flashback 4 hour ago...- Anh Hải, điện thoại kêu! - Thảo Linh nói, thảy cái máy sang chỗ Hải. Anh mà không bắt kịp chắc đất mẹ bao la sẽ "dịu dàng" đón nó luôn quá.- Đừng có ném điện thoại như thế.Hải ném điếu thuốc lá dở trên tay xuống đất, lừ mắt với Linh một cái. Nhưng cô chỉ nhún nhún vai, còn lè lưỡi làm mặt quỷ với anh. Đằng nào cũng không phải điện thoại của Linh, mà kể cả có rớt thật thì nó cũng không chết được. Điện thoại của dân hắc bang làm sao dễ hỏng thế được? Nếu mà "mỏng manh" quá thì ném quách điện thoại đi cho nhanh.- Alo?[…]- Sao lại không được? Đông vậy sao?[…]- Chết tiệt thật! Có cách nào nữa không?[…]- Được, bọn này sẽ cố. Việc của tụi bay là giữ cho lối lên an toàn.Sau khi cúp máy, Hải tập trung tất cả mọi người lại rồi nói:- Hoàng Duy mang cứu viện tới rồi, nhưng không thể tấn công trực diện được. Việc của chúng ta bây giờ là tìm lối thoát ra ngoài, sau đó phản kích bất ngờ.- Nhưng mà đâu có lối nào ra được đâu... - Đình Dương thắc mắc.Thay cho câu trả lời, Hải dẫn mọi người đến phía góc nhà đối diện rừng, đá lớp cát bẩn trên đất sang một bên, để lộ ra một cái nắp hầm.- Đây là lối mà Hoàng Duy vừa nói cho anh biết, nó thông thẳng ra chỗ cứu viện của chúng ta mai phục ở khu này. Nhưng rất khó đi, khả năng bị địch phát hiện là khá cao.- Toàn tinh anh ở đây, thoát dễ thôi mà anh. Quan trọng là phải có gan làm. - Tuấn Huy vỗ vai anh.- Được rồi.. Thu dọn đồ dần đi rồi di chuyển. Nhớ nhẹ tay, cẩn thận không bọn ngoài kia phát hiện.End flashback.𑁍𑁍𑁍
Khó khăn nhất có lẽ là Linh. Tuy không phải mang theo đồ đạc gì, nhưng cánh tay trái khiến cô di chuyển rất cực dù đã được Thái Nam bọc một lớp băng khá dày. Chỉ mới đi được một chút, mồ hôi lại tuôn đầy đầu Linh.- Linh? Ổn chứ? - Thái Nam thấy cô ngừng di chuyển thì thận trọng hỏi nhỏ.- Hình như vết thương bị vỡ ra rồi.. - Linh cắn răng đáp, một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên chóp mũi. Cô đã có thể thấy vết máu lờ mờ xuất hiện trên lớp băng trắng. Nhưng không thể ngừng di chuyển được, vì nếu ngừng trệ ở đây càng lâu, khả năng họ bị phát hiện càng lớn.- Linh, em để tay trái lên người Long đi. Còn Long, cố gắng di chuyển nhẹ, đừng để vết thương trên tay Linh rách ra. - Hải thấp giọng chỉ huy.Dù tốn một chút thời gian để Linh đặt được cánh tay mình lên Long, nhưng rõ ràng là hiệu quả rất tốt. Linh có thể di chuyển dễ dàng hơn, hơn nữa.. cô còn có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể và mùi hương trên người gã.Cảm giác thật an toàn. Toàn thân rất ấm áp dễ chịu, tuy rằng đang ở trong hầm toàn mùi ngai ngái của đất cát ẩm nhưng Linh vẫn ngửi được mùi cafe rất nhẹ quẩn quanh gã. "Cái tên nhìn hổ báo cáo chồn thế này cũng thích dùng cafe cơ à?"Còn Long? Bình thường gã không có thói quen chậm rãi, nhưng lúc này gã chỉ hận mình không thể hóa thành bịch bông nhẹ bẫng. Mỗi lần di chuyển, gã lại lén liếc sang Linh, đảm bảo nét mặt cô không có biểu hiện gì khác thường mới đi tiếpCứ thế, dù hơi chậm nhưng bọn họ đã thuận lợi tới được chỗ cứu viện. Hoàng Duy đã đợi sẵn họ ở lối lên, lần lượt đưa từng người lên. Nhưng khi Duy giữ cánh tay Long kéo lên, Linh thấy chân mày của gã hơi nhíu lại.Não cô lập tức nhảy số. Không lẽ gã bị thương?Và trước khi não kịp có thêm bấy kỳ suy nghĩ nào khác, Linh đã bước lại chỗ Long, thô bạo lật ống tay áo của gã lên làm gã khẽ nhíu mày. Cảnh tượng sau đó khiến cô sững cả người.Những vết sẹo bỏng và vết chém dài rướm máu loang lổ trên cánh tay, có một vài chỗ đã đóng vảy và căng phồng lên, nhìn vô cùng dọa người. Nếu so tay của Linh với cái này, chắc chắn chỉ là muỗi đốt inox.- Cái gì thế này? Sao mày bị thương nặng thế? - Thái Nam là người phản ứng đầu tiên, anh kéo tay Long lại gần tầm mắt mình nhưng gã lập tức phản ứng lại, mặt nhăn nhúm như rau cải xoăn:- Đau..- Vẫn còn biết đau cơ đấy! Ai cho mày giấu vết thương hả?! May mà chưa nhiễm trùng đấy, không thì bọn tao cũng chỉ biết mua sẵn hòm chôn cho mày!- Nam, nhỏ miệng thôi. Cẩn thận bị lộ vị trí. - Hoàng Duy nhẹ nhàng nhắc nhở.Thái Nam hậm hực im lặng, ấn Long ngồi xuống, cau có rửa vết thương cho gã. Toàn cái bọn không biết giữ thân mình!- Linh, thay băng đi. Băng bẩn rồi, cẩn thận nhiễm trùng. - Giọng của Hải làm Linh giật mình. Cô hoàn toàn không nhận ra mình vừa ngẩn người.Cô cúi đầu nhìn tay mình. Những vết nâu đỏ đan xen của máu và đất bám trên băng vải trắng trông rất khiếp, trông không sạch sẽ chút nào.Linh buông thõng tay xuống, hướng mắt về phía Long. Trùng hợp thay, gã cũng vừa nhìn sang cô.Hai ánh mắt chạm nhau. Thời gian bỗng chốc như bị nhấn nút tạm dừng.𑁍𑁍𑁍
Quốc Đạt nằm viện được 3 ngày rồi, và vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Trong 3 ngày đó, Ngọc Anh chỉ lăng xăng ở cạnh anh bất chấp cái chân vẫn chưa lành hẳn của mình. Bác sĩ chủ trị không khuyên nó được, chỉ biết nhắc nó cố gắng không di chuyển nhiều và đứng lâu một chỗ.Hôm nay là ngày thứ 4. Sau khi giúp mấy chị y tá thay bình truyền dịch và xoa bóp cho anh khỏi bị teo cơ, Ngọc Anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, tay chống cằm nhìn anh.Bao nhiêu cảm giác mà anh chàng này mang lại cho nó giờ bay sạch bách. Anh nằm đó, yên lặng và nhìn yếu ớt vô cùng, hoàn toàn chẳng nhìn ra hình dạng vui vẻ dịu dàng trước đây nữa."Mà sao mình phải bận tâm người ta nhiều thế?"Một câu hỏi bất ngờ bật ra trong đầu Ngọc Anh. Anh với nó trước đây vốn chưa từng quen biết, quen nhau qua đúng một lần gặp, sau đó là rơi vào một trạng thái rất khó nói. Anh rất quan tâm nó, nhưng giữa hai người xa lạ chẳng chạm mặt nhau một lần nào trong đời thì cần gì phải như vậy?Không lẽ anh ta có âm mưu gì à?Nghĩ hoài nghĩ mãi, rốt cuộc Ngọc Anh lại tự làm mình thiếp đi.𑁍𑁍𑁍
Quốc Đạt chậm rãi mở mắt, nhưng ánh sáng đột ngột ùa vào đã khiến mắt cậu phải nheo lại đầy khó chịu. Cậu cố gắng ngó nghiêng xung quanh một lượt, lại vô tình đụng người vào Ngọc Anh.Đạt giật thót người, cậu suýt nữa đã ngã ra khỏi giường. May mà Ngọc Anh chỉ hơi ngẩng mặt lên, chép chép miệng mấy cái rồi lại gục đầu xuống ngủ tiếp chứ không làm gì cả.Nhìn cô gái nhỏ ngủ gật bên giường, cổ họng Đạt bỗng dưng truyền đến cảm giác khô khốc đắng ngắt.Cậu hoảng loạn lắc mạnh đầu, cố gắng xua suy nghĩ ấy đi. Làm tổn thương tiểu thiên sứ thuần khiết này, cái giá phải trả.. hơi đắt. Nghĩ đến đây, sống lưng đang đau bỗng dưng buốt nhói lên, làm Đạt xây xẩm mặt mày.Tuyệt lắm cái thứ hình pháp này..!....Hờ, mệt :)))Xin đừng hối thêm deadline, tôi chết lâm sàng rồi :))Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me