Drop Ryeji Doi Cuc Hoa Mi
"Em có kể không?"Joanne nhìn Janvier, đôi mắt tràn ngập mệt mỏi và khó xử, hệt như Lucy vài phút trước. Em đã nghĩ tới chuyện này từ rất lâu, lỡ Lucy phát hiện thì sao, lỡ mọi thứ vỡ lỡ, em sẽ phải giải thích thế nào, bắt đầu và dừng lại ở đâu, giấu dẹm đi hay cứ thành thật? Em đã dành hàng đêm suy nghĩ, lên kế hoạch để rồi vẫn làm mọi thứ rối bung rối nhùi."Có.""Mọi thứ?"Joanne dùng hai tay bưng lấy mặt, thở dài. Cổ họng em nghẹn lại khi nghĩ về những điều em đã kể, dù trong buổi trà ban trưa, Janvier và em đã thống nhất, tùy vào tình huống để phán đoán nhưng ưu tiên sự thật."Gần như vậy."Janvier ôm lấy Joanne, để con bé tựa đầu lên vai mình rồi dịu dàng vỗ về. Cô có thể cảm nhận sự run rẩy và hoảng sợ, Joanne sợ Lucy sẽ không chấp nhận nổi, khi bị lừa dối nhiều đến như vậy. Nếu như là trước đây, Joanne hoàn toàn có thể từ chối nói ra, lơ nó hoặc thậm chí là xoá trí nhớ, nhưng giờ thời thế thay đổi rồi. Em, và cả cô không thể bao bọc, bảo vệ Lucy kĩ càng như trước. Đến một lúc nào đó, con bé phải tự đấu tranh cho mạng sống của mình, con bé cần được dạy và được biết về sức mạnh của mình. Có như vậy, lỡ hai người có vong mạng, Lucy vẫn có thể tồn tại. Đây là cách duy nhất để họ đáp trả phần ân huệ còn dang dở với Roseanne."Con bé đang làm gì trong đó?""Xem kí ức của em.", Joanne hích mũi, "nó muốn thấy Rosie."Janvier vuốt ve mái tóc dài óng ánh của Joanne, ngày xưa Rosie thích nó biết bao, nàng hay chải tóc, tết tóc cho em ấy, rồi cài lên đó những bông cúc hoạ mi xinh xắn. Thế nên Joanne chẳng bao giờ cắt tóc. "Sẽ ổn thôi.".
.Lucy đứng tựa lưng vào cửa phòng, đầu nàng cúi gằm nhìn chăm chăm vào những viên gạch lát sàn. Nàng đã phải thu hết can đảm để có thể bước ra đây, thoát khỏi lớp chăn dày cộm như mớ hỗn độn trong tâm trí nàng để bước tới mở cánh cửa đó. Dù nàng là người van xin Joanne kể cho nàng nghe.Giọng Joanne nhẹ như gió, run rẩy và đứt quãng. Joanne kể rất nhiều, từ xưa đến tận bây giờ, đủ để nàng biết mình thật sự là ai: cha mẹ, gia tộc, mối nguy..., Joanne là Avril với nhân dạng như nàng đã vô tình chứng kiến, Renie và chuỗi ngày săn đuổi... Suốt quá trình đó, Joanne cứ đan chặt lấy tay nàng không buông, chặt đến nỗi những ngón tay dần chuyển sang màu trắng bệch và khớp xương ân ẩn đau.Nàng bước chân trần trên thảm và bắt gặp Janvier ở phòng khách. Thần rừng và đất mẹ, theo lời kể của Joanne. Xinh đẹp như một đoá hoa, tràn đầy nhựa sống, kiên định và vững vàng."Joanne ở bên kia.""Cam... cảm ơn." Lucy lắp bắp.Janvier cười, ra hiệu không có gì rồi lại cúi đầu đọc sách. Chợt nàng ta nghĩ ra gì đó, những ngón tay thon dài trắng muốt vẽ loạn vào không khí, bụi tiên lấp lánh như dát vàng, bay về phía Lucy. Một đôi giày vừa vặn ôm lấy chân nàng."Đừng để bị cảm." Lucy lại cúi đầu và giữ nguyên tư thế đó đi thụt lùi mãi đến khi ra khỏi phòng khách. Nàng có thể nghe tiếng Janvier khúc khích, chắc là đang cười nàng rồi. Phía cuối hành lang là một căn phòng nhỏ, có lò sưởi, một bộ bàn ghế và một tủ sách kê sát tường. Hoa và cây, rất nhiều, khắp mọi nơi, đủ loại màu sắc. Đàn dương cầm nằm bên cạnh cửa sổ lớn, bóng loáng dưới nắng vàng, nhuốm màu u buồn của chiều muộn. Joanne ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế, đầu tựa lên tay đặt trên nắp đàn đóng kín, mắt nhắm nghiền. Những lọn tóc vàng rơi loã xoã, bị gió mơn man chạm vào rồi khẽ lay động.Tay còn lại của Joanne đặt lên những phím đàn, những ngón tay nhảy múa, giai điệu du dương như vọng về từ ngày xưa cũ, từ khoảnh kí ức mơ màng với giọng hát ngọt ngào của ai đó. Từ những nốt son lạc lõng được Joanne chơi ngẫu hứng, mẹ nàng đã vẽ thành một giai điệu.Bài hát ru của Roseanne."Đồi cúc hoạ mi.""Hả?""Tên bài hát là đồi cúc hoạ mi."
--------------------------------------------------------------
Guess who?
Big case.
[220321]
Mạch
.Lucy đứng tựa lưng vào cửa phòng, đầu nàng cúi gằm nhìn chăm chăm vào những viên gạch lát sàn. Nàng đã phải thu hết can đảm để có thể bước ra đây, thoát khỏi lớp chăn dày cộm như mớ hỗn độn trong tâm trí nàng để bước tới mở cánh cửa đó. Dù nàng là người van xin Joanne kể cho nàng nghe.Giọng Joanne nhẹ như gió, run rẩy và đứt quãng. Joanne kể rất nhiều, từ xưa đến tận bây giờ, đủ để nàng biết mình thật sự là ai: cha mẹ, gia tộc, mối nguy..., Joanne là Avril với nhân dạng như nàng đã vô tình chứng kiến, Renie và chuỗi ngày săn đuổi... Suốt quá trình đó, Joanne cứ đan chặt lấy tay nàng không buông, chặt đến nỗi những ngón tay dần chuyển sang màu trắng bệch và khớp xương ân ẩn đau.Nàng bước chân trần trên thảm và bắt gặp Janvier ở phòng khách. Thần rừng và đất mẹ, theo lời kể của Joanne. Xinh đẹp như một đoá hoa, tràn đầy nhựa sống, kiên định và vững vàng."Joanne ở bên kia.""Cam... cảm ơn." Lucy lắp bắp.Janvier cười, ra hiệu không có gì rồi lại cúi đầu đọc sách. Chợt nàng ta nghĩ ra gì đó, những ngón tay thon dài trắng muốt vẽ loạn vào không khí, bụi tiên lấp lánh như dát vàng, bay về phía Lucy. Một đôi giày vừa vặn ôm lấy chân nàng."Đừng để bị cảm." Lucy lại cúi đầu và giữ nguyên tư thế đó đi thụt lùi mãi đến khi ra khỏi phòng khách. Nàng có thể nghe tiếng Janvier khúc khích, chắc là đang cười nàng rồi. Phía cuối hành lang là một căn phòng nhỏ, có lò sưởi, một bộ bàn ghế và một tủ sách kê sát tường. Hoa và cây, rất nhiều, khắp mọi nơi, đủ loại màu sắc. Đàn dương cầm nằm bên cạnh cửa sổ lớn, bóng loáng dưới nắng vàng, nhuốm màu u buồn của chiều muộn. Joanne ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế, đầu tựa lên tay đặt trên nắp đàn đóng kín, mắt nhắm nghiền. Những lọn tóc vàng rơi loã xoã, bị gió mơn man chạm vào rồi khẽ lay động.Tay còn lại của Joanne đặt lên những phím đàn, những ngón tay nhảy múa, giai điệu du dương như vọng về từ ngày xưa cũ, từ khoảnh kí ức mơ màng với giọng hát ngọt ngào của ai đó. Từ những nốt son lạc lõng được Joanne chơi ngẫu hứng, mẹ nàng đã vẽ thành một giai điệu.Bài hát ru của Roseanne."Đồi cúc hoạ mi.""Hả?""Tên bài hát là đồi cúc hoạ mi."
--------------------------------------------------------------
Guess who?
Big case.
[220321]
Mạch
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me