Drop Vkook Huong Quoc Hoang De Trong Sinh Doc Sung Ac Nam Hoang Hau
(*Dạ trường: Đêm dài) Tóm tắt phần trước:
Liễu Tịnh An một lần bị y giáng làm Quý nhân, gần như là thân bại danh liệt. Lại còn chủ động nhận tội có ý muư sát Hoàng Hậu, cùng Trì Xương Húc vào nhà lao. Trì Quốc công bị hắn đào lên chuyện mưu phản, đã định sẵn sẽ bị xử chém.
Còn ả, y sẽ tiễn ả đi
Đồng thời Phác Chí Mẫn và Mẫn Doãn Kỳ trong cung yến đã phát hành hiện người xuyên thư thứ 3 - Lý Thừa Ly.
____________________________Vừa tan tiệc, Phác Chí Mẫn cùng Mẫn Doãn Kỳ thực hiện phi vụ "bắt cóc" Lý Thừa Ly đến trước cửa lãnh cung. Lựa chọn cái địa điểm nó thực sự là u ám đến rụng tóc, không có người lui tới, vừa bẩn vừa.......đầy mùi cô hồn tháng bảy âm lịch.Nhưng ở đây sẽ không có lính canh đi tuần, không ai lui tới đi lại, vị trí cũng không cùng đường với cung hay điện nào. Ngon! Lý Thừa Ly nhìn xong mà sợ hãi.Không xong rồi, có người muốn giết người diệt khẩu. Trước khi mình xuyên tới có phải thân chủ đã nhìn thấy cái gì rồi không? Thế thì vứt, lão nương ngủm trước đây!!!"Cô là ai?" - Phác Chí Mẫn hỏi.Lý phi ngồi xổm xuống đất la."Oa...oaaaaaa, ta chỉ là một nhân vật phụ qua đường thôi mà. Các người phải để ta nhìn công thụ chính 'moa moa moa chụt chụt chụt' đã rồi mới giết ta chứ. Ta xem GV trên màn hình thôi cũng ấm ức lắm. Oaaaaaa" - Dù nghĩ rằng mình sắp chết, với lại người cổ đại cũng không hiểu mình nói gì, nên nàng ta phun hết những gì muốn nói ra, rồi khóc một hơi thật dài, kêu một hơi thật lớn.Đôi vợ chồng nam nam đứng nghe cô ta nói hết cũng biết cô ta cũng là người bị xuyên vào, tiếng của Lý Thừa Ly lao vào lỗ tai làm Mẫn Doãn Kỳ chưng bản mặt táo bón vạn năm không xả được, trẻ con nhìn thấy còn tưởng dì ghẻ cha dượng nhà nào."Chị im đi. Vợ em bị thao 8 hiệp một đêm chưa khóc, chị khóc khóc cái.... " - Mẫn Doãn Kỳ máu điên chạy đua với máu não, phun tào không ngừng. Chữ cuối cùng còn chưa thốt ra, Phác Chí Mẫn bịt miệng anh kịp thời, ghé vào tai nói nhỏ.Lý Thừa Ly nghe thì sướng tai lắm, nhưng mà hình như có gì đó sai sai, xưng hô có chút kì cục. Sao lại chị chị em em rồi? Chưa kịp động não, Phác Chí Mẫn hướng thẳng một câu hỏi vào mặt làm nàng ta như tỉnh mộng."Cô cũng xuyên tới đúng không?"Lý Thừa Ly bất giác gật đầu, nhưng rồi cô ngạc nhiên mà bật người dậy, tay chỉ từng người trước mặt."Các anh, chắc cũng..." - Nói rồi cô tự chỉ vào mình.Phác Chí Mẫn: Gật đầu.Mẫn Doãn Kỳ: Hất cằm về phía cậu.Ba con người vừa xui vừa khốn khổ liền ngồi xổm dưới đất lại với nhau, tâm sự trước cửa lãnh cung như ba đứa bụi đời, trông vừa....lại vừa.....Lý Thừa Ly đau khổ kể."Tôi là một nữ quản lý âm nhạc, kiêm luôn nhạc sĩ, tôi vừa phối âm bài hát mới cho người quen xong, định đến chỗ người ta bàn cách chỉnh âm lại. Ai biết được trên đường gặp tai nạn xe, vừa ngủm liền xuyên vào đây""Chị có biết chị xuyên vào đâu không?" - Mẫn Doãn Kỳ e ngại hỏi."Biết chứ! Theo tên nhân vật thì chỉ có bộ đam mỹ Sóng Luyến Cung của Christan Chim Chim thôi"Phác Chí Mẫn liền đưa tay ra, giọng nói hối lỗi cực kỳ."Chào chị quản lý, em là Chim Chim đây, kế bên, là... ha ha, là chồng em"Lý Thừa Ly nghe xông liền ngồi bịch xuống đất, nhìn cậu như một tên lừa đảo, im lặng không nói gì."Nếu không phải do bài hát lúc nãy, có lẽ em cũng không biết chị xuyên tới. Ha ha, trùng hợp ghê"Chị Lý hoảng sợ nhìn cậu, chỉ cả hai người."Sao cả gia đình lại xuyên vào đây rồi?""Tụi em lấy bản in sách của Sóng Luyến Cung, chồng em mất tay lái, gặp tai nạn nên.........xuyên thư....."Chờ đã, hình như cái chi tiết này nó khớp với cái gì ấy nhỉ? Họ xuyên do tai nạn xe, mà cô cũng xuyên do tai nạn xe....Lý Thừa Ly và Mẫn Doãn Kỳ cùng nhau đứng bật dậy. Chỉ thẳng tay vào mặt nhau hỏi. "Có phải chị lái xe hơi màu trắng, không có biển số xe đúng không? ""Có phải cậu lái con hắc mã (ferrari) màu đen chạy như thú dại trên đường cao tốc đúng không?" Nếu biết rõ vậy thì đúng rồi. Chính là xe của Mẫn Doãn Kỳ và xe của Lý Thừa Ly đâm nhau nên mới cùng nhau chui vào một quyển sách. Cậu còn kể lại cho cô nghe tất cả các tình tiết thay đổi, vừa kể vừa chửiSau đó những con người bất hạnh đồng loạt thở dài. Tự nhiên sau khi vỡ lẽ ra thì ai cũng không thèm nói tiếp. Chỉ buồn đời khua tay, ý bảo ai về nhà nấy"Về đây, có nhiệm vụ mới em sẽ nói với chị" - Phác Chí Mẫn chân đã tê, đứng dậy chậm chạp, anh đỡ cậu."Ừ, nhưng hi vọng lần sau không phải ở lãnh cung"____________________________________________________________Điền Chính Quốc sau khi rời cung yến, trên tay cầm lồng đừng thức ăn, một mình đến nhà lao.Trì Xương Húc và Liễu Tịnh An ở gần nhau quá ồn, cuối cùng để cho y thuận tiện tiễn nàng ta đi, hắn đã đổi cho gã phòng giam khác. Y sai cai ngục mở cửa giam của ả, đem chính mình vào trong. Liễu Tịnh An ở đây không biết ngoài kia mọi người đón trung thu thế nào, chỉ có thể ngồi đây tự suy diễn, tự tìm gì đó để làm.Cây nến vốn dĩ còn mới toanh lại bị ả ngồi cầm nhiễu sáp nến xuống mặt bàn, cứ từ từ, sáp nên bị nhiễu chất cao dần, cây nến cũng bị thấp đi."Đừng chơi nữa, ăn thôi" - Điền Chính Quốc lấy cây nến khỏi tay người kia, đặt lồng thức ăn lên bàn."Không phải tới tiễn ta sao? Bữa ăn cuối cùng à? Có độc không?" - Nàng nhìn y hỏi tới tấp.Hành lễ cũng không cần, sắp chết rồi thì sống thoải mái một chút, không cần ràng buộc bản thân vào khuôn khổ, phép tắc, y cũng lười để ý.Điền Chính Quốc mở lồng, tay lấy một miếng bánh trung thu đã cắt đều bỏ vào miệng, cắn từng chút một, rồi ngồi trước mặt nàng ăn hết hai miếng."Có độc đấy. Ngươi có thể không ăn" - Vừa nuốt, y liếc mắt nhìn Liễu Tịnh An, tay định bốc thêm một cái.Chưa chạm tới, miếng bánh đã tự rời vào tay ả."Có hay không cũng là bữa ăn cuối, ăn đã, chết sau" - Rồi cắn một miếng, chợt khựng lại - "Nhân hạt sen à?""Trước đây chẳng phải rất thích bánh trung thu hạt sen ư? Giờ không thích? Không thích thì thôi, trả miếng đó đây" - Điền Chính Quốc rướn người lên định cướp bánh.Liễu Tịnh An cũng né một cách nhẹ nhàng, rồi nhét hết bánh trên tay vào bụng."Ngươi trước giờ cái gì cũng tranh với ta. Liễu Hằng ca ca ngươi cũng giành, thánh sủng ngươi cũng giành, đến cả cái bánh bé tí này cũng giành với ta. Hoàng Hậu nương nương ngươi nhỏ nhen quá rồi" - Dừng một chút, ả nhìn qua cái lồng, nhanh tay kéo nó về phía mình, còn nhét thêm một miếng vào miệngLiễu Tịnh An mở ngăn lồng phía dưới, còn một dĩa há cảo, một tô chè tứ sắc lớn và một bộ chén đũa muỗng. Nàng ta hí hởi múc chè vào chén, mặc kệ y ngồi đó, nàng ta cứ múc một muỗng, gắp một miếng, miệng rất nhanh đã phồng lên.Đến khi nuốt hết, mới ngẩng đầu lên."Lâu lắm rồi mới thấy những món này?""Là ta nhờ Liễu Hằng chuẩn bị cho ngươi""Ta còn tưởng huynh ấy sẽ mặc kệ ta"Điền Chính Quốc im lặng nhìn nàng ta một hồi, không cầm lòng được gặng hỏi."Tại sao lại cư nhiên tự đến nhận tội? Liễu Tịnh An, đến cả bệ hạ còn biết người đột ngột nhận lỗi là có vấn đề, nhưng vì muốn bắt ngươi và Trì Xương Húc nhanh nhất nên người cố tình không để ý. Nói đi, vì cái gì?"Liễu thị chợt dừng động tác ăn lấy ăn để, liếc mắt lên nhìn y, miệng hết hứng ăn. Mấp máy kể lại cho y nghe chuyện Tiểu Hồng ép ả phải chạy lên chính điện tự nhận tội thay. "Nhưng mà cô ta làm sao thuyết phục ngươi?"Tự nhiên Liễu Tịnh An chẳng biết nói thế nào, cũng chẳng biết như thế nào để lảng tránh vấn đề mà mình không hề muốn đáp, thậm chí là chưa bao giờ nghĩ tới câu trả lời. Vì ả làm gì biết đáp án chứ.Y đã nghe Kim Tại Hưởng kể lại những gì Liễu Tịnh An nói với hắn ở đại lao, nghĩ lại thôi đã làm y lạnh lòng. Điền Chính Quốc đứng dậy, hứng về ả, nâng cằm ả lên, cười nhạt."Diễn nét hối hận rất tốt. Nãy giờ giả vờ rất giỏi. Trong số những chuyện ngươi nói ra, chỉ có một chuyện là thật"Trong chớp mắt, mọi sự thật như dùng ánh mắt của ả nói lên tất cả.Chuyện Liễu Hằng yêu Điền Chính Quốc là thật. Chuyện Liễu Tịnh An thương thầm anh trai mình là một cái cớ bịa đặt nhằm tạo ra hiểu lầm, tạo nên một khung tình cảm tam giác, tạo nên lòng tin của y và hắn, Tiểu Hồng là người đứng sau bọn dạ y hành cũng là một lời nói dối trắng trợn nhằm tẩy trắng, lôi kéo Trì Xương Húc để Liễu gia bớt tội cũng là lôi kéo một người chết theo và diễn cảnh hiếu thuận. Thứ mà ả muốn, chính là phủ Ngự sử nhà họ Liễu phải sụp đổ, Liễu Hằng nhất định phải chết, phải chết trước mặt Điền Chính Quốc. Chỉ có như vậy, ả mới cam lòng hả dạ cắn răng xuống âm tảo địa phủ mà không uất ức.Liễu Tịnh An biết mình có thể lừa vạn người, chỉ duy Điền Chính Quốc nàng ta qua không nổi. Bởi vì kẻ lừa người giỏi nhất không phải ả, là y mới đúng.Ả cũng khẽ cười theo."Điền Hoàng Hậu, ngươi đừng bắt nạt ta, ta vốn dĩ ngay từ đầu đã không còn gì. Còn ngươi, chẳng phải ngươi có rất nhiều kẻ chống lưng cho sao. Hoàng Thượng, Thái Hậu, Trịnh gia, Điền gia, ai cũng đứng sau làm bệ cho ngươi. Nhưng vạn lần cũng không ai nghĩ tới Liễu gia cũng âm thầm làm một trong những cây trụ chống đỡ quyền lực cho một ác hậu"Cả vương triều chắc ai nghe câu này cũng sẽ đau tim mà ngất mất. Vì làm sao tin được Liễu gia - oan gia truyền kiếp của Điền gia lại đứng sau làm trụ cho Hoàng Hậu. Đúng là oan nghiệt, làm Liễu Tịnh An hận y, hận cả Liễu gia, hận cha, hận Liễu Hằng. Chỉ vì Liễu gia dám chống lưng bí mật cho y, ả mới không có cơ hội trở mình. Khi ả bị thất sủng không một ai nói giúp, đến cả cha, cha cũng im lặng. Ai cũng mặc kệ ả. Ả thề rằng có chết cũng phải nguyền rủa cả dòng tộc đi theo. Vì thế Liễu Tịnh An nghĩ ra một cách. Chính là cho người rình rập tại Đông cung, tìm mọi cách hại Điền Chính Quốc, không cần thành công, chỉ cần thất bại. Để hắn tìm ra hung thủ, tìm không được thì ả tự đến nhận tội. Nghe được chuyện Trì Xương Húc bị vạch tội, ả tự kéo thêm tội về mình. Kết thành 2 tội: Ám sát Hoàng Hậu, ngoại tình với công thần. Liễu Tịnh An làm ra bao nhiểu chuyện, không có lý nào Liễu gia bình yên. Nội cái tội muốn giết y đã khiến hắn thốt ra bốn chữ "chu di tam tộc" rồi. Không cần để tâm nhà họ Liễu có phải gia tộc thân sinh cỉa mình hay không, chỉ cần cắt đứt một cánh tay bên Điền Chính Quốc đã khiến ả niềm nở cả ruột gan. Nếu y không đỡ cho Liễu gia, y mất đi một cái bệ, những gì Liễu gia chống lưng cho y bao thời gian qua sẽ bị ả một lần đào lên hết. Nếu y nói đỡ cho Liễu gia. Triều đình sẽ được gieo mầm mống nghi ngờ, một ác hậu bảo vệ kẻ thù của mình, không ai nghĩ rằng y lương thiện mà là dấy lên tin đồn y và nhà họ Liễu cấu kết gì đó. Kiểu gì cũng sẽ chết! Y nghe ả nói nhưng không chút bất ngờ. Cười khẽ. "Vì thế ngươi muốn Liễu gia theo ngươi bồi táng? " - Ánh mắt Điền Chính Quốc dường như đục ngầu, màu đen tối tăm xen lẫn sự vô cảm. Y buông cằm ả ra."Ngươi lại sai rồi, thay vì nói rằng Liễu gia làm bệ đỡ cho ta thì không bằng bảo rằng Liễu gia đã bị ta thao túng" Liễu Tịnh An không nói, chỉ tự tin mỉm cười hơn, nhưng không thể che dấu sự bất ngờ mà trợn mắt. Máu từ khóe miệng nàng chảy ra, khuôn mặt tái lại, trong thức ăn có độc, nhưng mọi đau đớn chạy trong cơ thể hoàn toàn không dập tắt được nụ cười cuối cùng của ả.Tại sao y cũng ăn, nhưng tại sao y còn sống? Uống thuốc giải trước có được tính là chơi xấu không?Làm sao tính là chơi xấu được. Y đã nói trước "Có độc đấy. Ngươi có thể không ăn". Nhưng ả vẫn giành mà ngấu nghiến đó thôi. Cho ngươi chọn, ngươi chọn chết, ta sao phải ngăn cản. "Ta muốn hỏi" - Điền Chính Quốc nói. Liễu Tịnh An ôm ngực thở dốc, mím môi ngước lên trả lời. "Ta thì có gì cho ngươi hỏi?" "Mang mũ phượng ta từng đội. Mặc phượng bào ta từng khoác. Cảm giác thế nào?" Liễu Tịnh An nghe xong mà sợ hãi. Y đang hỏi cái gì vậy, y bị điên rồi phải không? Điền Chính Quốc có hận cũng không thể tố ả như vậy. Ả chưa lật đổ được y đã bị giáng thành Quý nhân. Phượng bào còn chưa được mặc, phượng quan còn chưa được đội, làm sao biết được là cảm giác gì. Liễu Tịnh An phải phản bác, có chết cũng không muốn y nhét cho mình thêm một tội. Nhưng rồi giới hạn chịu đựng vẫn chiến thắng lòng người. Liễu Tịnh An ôm ngực chặt hơn, máu tươi không cầm được mà tiếp tục chảy ra khóe miệng, Liễu Tịnh An khó thở một hồi, cuối cùng im lặng hẳn.Trong phòng giam, hai thân xác, một hơi thở. Điền Chính Quốc muốn rời khỏi. Chỉ là vừa quay đầu đã thấy thân ảnh bị mình cố tình bỏ rơi ở cung yến.Liễu Hằng tới rồi.Y bước ra khỏi phòng giam, tâm trạng không chút giao động. Y nhìn Liễu Hằng, Liễu Hằng cũng đưa mắt nhìn y, nhưng rồi cũng quay qua thân thể muội muội ruột nằm im nơi vũng máu kia. Rồi lại bình tĩnh hướng về Điền Chính Quốc, chắp tay hành lễ."Tham Kiến Hoàng Hậu"Y muốn đưa tay nâng ngươi miễn lễ, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Liễu Hằng đang cúi người, y không biết biểu cảm người đối diện ra sao. Cuối cùng câu miễn lễ vẫn không ra khỏi miệng, y hỏi. "Có dám dọn không?" Liễu Hằng tự đứng thẳng, khẽ gật đầu. Điền Chính Quốc quay lưng đi. Đến khi đã đi khỏi đại lao một quãng xa, trời đêm nổi sấm, mưa rơi.Điền Chính Quốc mặt không biểu cảm, nhưng nước mắt đột nhiên xuất hiện, đọng lại trên khóe mắt từ lâu đã lạnh lẽo nhìn đời, đồng tử run rẩy. Nhưng rất nhanh sau đó, nước mắt chưa kịp chảy xuống đã không còn, cứ như ảo giác. Làm người ta không thể hiểu nổi y đang nghĩ gì.Điền Chính Quốc liệu có nghĩ tới nội tâm của Liễu Hằng thế nào khi chứng kiến cảnh em gái bị giết chết tại chỗ, ngay trước mắt chưa?Không, y không muốn nghĩ. Liễu Hằng liệu có ghét Điền Chính Quốc sau cuộc gặp gỡ đầy miễn cưỡng vừa rồi?Kim Tại Hưởng chờ lâu thấy y không quay lại, lo lắng cho người đi tìm. Mình cũng đích thân chạy khắp nơi, cuối cùng thấy y một mình ôm đầu bên sư tử đá trước cổng Hứa Thiên điện, cả người ướt nhẹp. Lập tức mặt mày hắn tái mét, tay nắm chặt cán dù, đem bảy phần lo lắng, ba phần tức giận mà vụt nhanh tới. Điền Chính Quốc cảm nhận được hơi ấm đang bao bọc lấy mình, dù là ấm áp, nhưng nổi lo lắng vừa rồi vẫn không thể ép xuống. Dẫn đến sự việc tiếp theo, y ở trong lòng Kim Tại Hưởng ho khan dữ dội.Ba phần giận dữ kia của hắn liền bị tiếng ho của y đánh bay."Ngoài này lạnh lắm, ngươi lại bệnh rồi, về thôi"Điền Chính Quốc trong lòng nở nụ cười chua chát.Đêm nay Liễu Tịnh An chết, mưa rơi không ngừng, Kim Tại Hưởng cõng y, một tay nâng mông người nọ giữ vững trên lưng, một tay cầm dù. Mi mắt Điền Chính Quốc trĩu nặng, y nhẹ nhàng nhắm mắt lên lưng hắn, tay với đến cây dù của hắn, cầm che cho hai người. Kim Tại Hưởng bị lấy mất dù, thế là một tay rảnh rỗi, cũng đưa ra sau nâng mông y giống như cái tay kia.Hai người cứ chậm rãi, cuối cùng đi càng ngày càng chậm, mưa lại càng ngày càng lớn mà vẫn chưa đến Sùng Chính cung hay Đông cung. Cuối cùng hai ngươi dừng chân ở chính điện, vào trong trú tạm. Vương Bình cùng những người khác theo lệnh hắn đi tìm y, giờ chắc còn luẩn quẩn ở đâu đó rồi.Chính điện là nơi hắn cùng quan thần thượng triều, nơi này vốn dĩ có tên. Nhưng sau khi tiên hoàng mất, tại đây đã không ai gọi tên của nó nữa. Chỉ dùng hai chữ "chính điện" để nhắc tới.Bảng tên của chính điện đã được thay đổi và được gắn trên đầu cửa, song lại được phủ một lớp vải đen. Nếu ngang nhiên không có chuyện gì mà tháo xuống, người nổi giận là Thái Hậu. Bởi thế nếu muốn chết không nhất thiết phải chọc giận Điền Chính Quốc hay Kim Tại Hưởng, chỉ cần tháo lớp vải trên tấm bảng kia xuống, ngươi cũng sẽ chết một cách đẹp mắt.Điền Chính Quốc trước khi bước vào ngước lên nhìn bảng tên đã bị che kia, rồi lại vờ như chưa hề liếc tới, đi vào trong cùng Kim Tại Hưởng______________________________________________________"Ting"Phác Chí Mẫn nghe âm thanh quên thuộc, đang nằm bên cạnh anh liền giật mình. Trong tiếng mưa to như vậy, tiếng hệ thống lớn như thế, cậu cảm giác các mạch máu dưới da co lại, nhích sát vào Mẫn Doãn Kỳ. Anh thấy người cậu lạnh ngắt, liền ôm chặt hỏi."Người em lạnh quá. Không ngủ được à?""Em mới nghe tiếng của hệ thống, tự nhiên thấy nổi hết da gà""Mở xem sao"Cậu gật đầu, tay nhấn bảng hệ thống mở ra.[Hệ thống: Thông báo nhân vật tử vong: Nữ phản diện Liễu Tịnh An. Địa điểm tử vong: Nhà giam. Người thực hiện: Điền Chính Quốc. Hệ thống xin nhắc nhớ ký chủ. Nhân vật hiện giờ cần để ý: Liễu Hằng]Phác Chí Mẫn không khỏi rầu rĩ. Tình tiết đã được cập nhật, cậu lại đắng lòng mở lên coi. Điền Chính Quốc giết Liễu Tịnh An không có gì bất ngờ. Nhưng cậu thắc mắc tại sao Liễu Hằng lại bình tĩnh như thế? Nam phụ này không còn đơn thuần như trong nguyên tác nữa. Dù có thích y đi, nhưng ai biết được...... Có cái gì đó hơi trùng hợp. Phác Chí Mẫn từng khẳng định "người" sẽ lấy lại tất cả, sẽ soán ngôi đoạt vị, giết chết Kim Tại Hưởng, trở thành tân hoàng. Liệu không phải....... Liễu Hằng con trai, không phải con đó chứ? Chứ người cha đẻ này sắp không tin tưởng con nữa rồi. Vừa hay Liễu Hằng có đủ các điều kiện để cậu đoán chính xác được hắn chính là "người" trong miệng của các nhân vật phụ trước đây. Nhưng, đoán càng dễ, cậu cứ cảm thấy càng sai. Liễu Hằng chẳng phải yêu y sao? Tức là cũng có ý chiếm đoạt y, nhưng y là Hoàng Hậu, hắn là quan thần. Chỉ khi Liễu Hằng làm vua mới có thể đem y về bên mình. Phác Chí Mẫn cảm thấy giả thiết của mình hợp lý vờ lờ. "Em nói boss cuối là Liễu Hằng anh có tin không?" "Tin" "Sao dễ tin thế?" "Bởi vì trùm cuối không nhất thiết phải là người độc ác nhất hay mạnh nhất. Nhân vật của em đến cả nhân vật chính còn có tâm tư cá nhân không thể lộ, thì Liễu Hằng là trùm cuối có là gì" "Anh đừng làm bác sĩ nữa, làm quản lý cho em đi" ________________________________Nhìn thời khóa biểu nản qua mọi người. Học riết không biết mình là ai luôn.Mà ủ chap lâu quá sợ mọi người quên ad. Lâu rồi không viết, văn phong bị fail lòi. Mik có thể check chính tả sót, các cậu tìm được bắt lỗi giúp mik với. Ngồi ở trường, vừa viết tới phân đoạn mưa ở trên kia, vãi lúa trời mưa thật các cậu ak.
Chúc những bạn nào đang trong kỳ kiểm tra và thi giữa kỳ sẽ làm bài tốt ❤️ Gửi ngàn yêu thương tới các cậu❤️Cầu VOTE! Cầu động lực! Thân!
Liễu Tịnh An một lần bị y giáng làm Quý nhân, gần như là thân bại danh liệt. Lại còn chủ động nhận tội có ý muư sát Hoàng Hậu, cùng Trì Xương Húc vào nhà lao. Trì Quốc công bị hắn đào lên chuyện mưu phản, đã định sẵn sẽ bị xử chém.
Còn ả, y sẽ tiễn ả đi
Đồng thời Phác Chí Mẫn và Mẫn Doãn Kỳ trong cung yến đã phát hành hiện người xuyên thư thứ 3 - Lý Thừa Ly.
____________________________Vừa tan tiệc, Phác Chí Mẫn cùng Mẫn Doãn Kỳ thực hiện phi vụ "bắt cóc" Lý Thừa Ly đến trước cửa lãnh cung. Lựa chọn cái địa điểm nó thực sự là u ám đến rụng tóc, không có người lui tới, vừa bẩn vừa.......đầy mùi cô hồn tháng bảy âm lịch.Nhưng ở đây sẽ không có lính canh đi tuần, không ai lui tới đi lại, vị trí cũng không cùng đường với cung hay điện nào. Ngon! Lý Thừa Ly nhìn xong mà sợ hãi.Không xong rồi, có người muốn giết người diệt khẩu. Trước khi mình xuyên tới có phải thân chủ đã nhìn thấy cái gì rồi không? Thế thì vứt, lão nương ngủm trước đây!!!"Cô là ai?" - Phác Chí Mẫn hỏi.Lý phi ngồi xổm xuống đất la."Oa...oaaaaaa, ta chỉ là một nhân vật phụ qua đường thôi mà. Các người phải để ta nhìn công thụ chính 'moa moa moa chụt chụt chụt' đã rồi mới giết ta chứ. Ta xem GV trên màn hình thôi cũng ấm ức lắm. Oaaaaaa" - Dù nghĩ rằng mình sắp chết, với lại người cổ đại cũng không hiểu mình nói gì, nên nàng ta phun hết những gì muốn nói ra, rồi khóc một hơi thật dài, kêu một hơi thật lớn.Đôi vợ chồng nam nam đứng nghe cô ta nói hết cũng biết cô ta cũng là người bị xuyên vào, tiếng của Lý Thừa Ly lao vào lỗ tai làm Mẫn Doãn Kỳ chưng bản mặt táo bón vạn năm không xả được, trẻ con nhìn thấy còn tưởng dì ghẻ cha dượng nhà nào."Chị im đi. Vợ em bị thao 8 hiệp một đêm chưa khóc, chị khóc khóc cái.... " - Mẫn Doãn Kỳ máu điên chạy đua với máu não, phun tào không ngừng. Chữ cuối cùng còn chưa thốt ra, Phác Chí Mẫn bịt miệng anh kịp thời, ghé vào tai nói nhỏ.Lý Thừa Ly nghe thì sướng tai lắm, nhưng mà hình như có gì đó sai sai, xưng hô có chút kì cục. Sao lại chị chị em em rồi? Chưa kịp động não, Phác Chí Mẫn hướng thẳng một câu hỏi vào mặt làm nàng ta như tỉnh mộng."Cô cũng xuyên tới đúng không?"Lý Thừa Ly bất giác gật đầu, nhưng rồi cô ngạc nhiên mà bật người dậy, tay chỉ từng người trước mặt."Các anh, chắc cũng..." - Nói rồi cô tự chỉ vào mình.Phác Chí Mẫn: Gật đầu.Mẫn Doãn Kỳ: Hất cằm về phía cậu.Ba con người vừa xui vừa khốn khổ liền ngồi xổm dưới đất lại với nhau, tâm sự trước cửa lãnh cung như ba đứa bụi đời, trông vừa....lại vừa.....Lý Thừa Ly đau khổ kể."Tôi là một nữ quản lý âm nhạc, kiêm luôn nhạc sĩ, tôi vừa phối âm bài hát mới cho người quen xong, định đến chỗ người ta bàn cách chỉnh âm lại. Ai biết được trên đường gặp tai nạn xe, vừa ngủm liền xuyên vào đây""Chị có biết chị xuyên vào đâu không?" - Mẫn Doãn Kỳ e ngại hỏi."Biết chứ! Theo tên nhân vật thì chỉ có bộ đam mỹ Sóng Luyến Cung của Christan Chim Chim thôi"Phác Chí Mẫn liền đưa tay ra, giọng nói hối lỗi cực kỳ."Chào chị quản lý, em là Chim Chim đây, kế bên, là... ha ha, là chồng em"Lý Thừa Ly nghe xông liền ngồi bịch xuống đất, nhìn cậu như một tên lừa đảo, im lặng không nói gì."Nếu không phải do bài hát lúc nãy, có lẽ em cũng không biết chị xuyên tới. Ha ha, trùng hợp ghê"Chị Lý hoảng sợ nhìn cậu, chỉ cả hai người."Sao cả gia đình lại xuyên vào đây rồi?""Tụi em lấy bản in sách của Sóng Luyến Cung, chồng em mất tay lái, gặp tai nạn nên.........xuyên thư....."Chờ đã, hình như cái chi tiết này nó khớp với cái gì ấy nhỉ? Họ xuyên do tai nạn xe, mà cô cũng xuyên do tai nạn xe....Lý Thừa Ly và Mẫn Doãn Kỳ cùng nhau đứng bật dậy. Chỉ thẳng tay vào mặt nhau hỏi. "Có phải chị lái xe hơi màu trắng, không có biển số xe đúng không? ""Có phải cậu lái con hắc mã (ferrari) màu đen chạy như thú dại trên đường cao tốc đúng không?" Nếu biết rõ vậy thì đúng rồi. Chính là xe của Mẫn Doãn Kỳ và xe của Lý Thừa Ly đâm nhau nên mới cùng nhau chui vào một quyển sách. Cậu còn kể lại cho cô nghe tất cả các tình tiết thay đổi, vừa kể vừa chửiSau đó những con người bất hạnh đồng loạt thở dài. Tự nhiên sau khi vỡ lẽ ra thì ai cũng không thèm nói tiếp. Chỉ buồn đời khua tay, ý bảo ai về nhà nấy"Về đây, có nhiệm vụ mới em sẽ nói với chị" - Phác Chí Mẫn chân đã tê, đứng dậy chậm chạp, anh đỡ cậu."Ừ, nhưng hi vọng lần sau không phải ở lãnh cung"____________________________________________________________Điền Chính Quốc sau khi rời cung yến, trên tay cầm lồng đừng thức ăn, một mình đến nhà lao.Trì Xương Húc và Liễu Tịnh An ở gần nhau quá ồn, cuối cùng để cho y thuận tiện tiễn nàng ta đi, hắn đã đổi cho gã phòng giam khác. Y sai cai ngục mở cửa giam của ả, đem chính mình vào trong. Liễu Tịnh An ở đây không biết ngoài kia mọi người đón trung thu thế nào, chỉ có thể ngồi đây tự suy diễn, tự tìm gì đó để làm.Cây nến vốn dĩ còn mới toanh lại bị ả ngồi cầm nhiễu sáp nến xuống mặt bàn, cứ từ từ, sáp nên bị nhiễu chất cao dần, cây nến cũng bị thấp đi."Đừng chơi nữa, ăn thôi" - Điền Chính Quốc lấy cây nến khỏi tay người kia, đặt lồng thức ăn lên bàn."Không phải tới tiễn ta sao? Bữa ăn cuối cùng à? Có độc không?" - Nàng nhìn y hỏi tới tấp.Hành lễ cũng không cần, sắp chết rồi thì sống thoải mái một chút, không cần ràng buộc bản thân vào khuôn khổ, phép tắc, y cũng lười để ý.Điền Chính Quốc mở lồng, tay lấy một miếng bánh trung thu đã cắt đều bỏ vào miệng, cắn từng chút một, rồi ngồi trước mặt nàng ăn hết hai miếng."Có độc đấy. Ngươi có thể không ăn" - Vừa nuốt, y liếc mắt nhìn Liễu Tịnh An, tay định bốc thêm một cái.Chưa chạm tới, miếng bánh đã tự rời vào tay ả."Có hay không cũng là bữa ăn cuối, ăn đã, chết sau" - Rồi cắn một miếng, chợt khựng lại - "Nhân hạt sen à?""Trước đây chẳng phải rất thích bánh trung thu hạt sen ư? Giờ không thích? Không thích thì thôi, trả miếng đó đây" - Điền Chính Quốc rướn người lên định cướp bánh.Liễu Tịnh An cũng né một cách nhẹ nhàng, rồi nhét hết bánh trên tay vào bụng."Ngươi trước giờ cái gì cũng tranh với ta. Liễu Hằng ca ca ngươi cũng giành, thánh sủng ngươi cũng giành, đến cả cái bánh bé tí này cũng giành với ta. Hoàng Hậu nương nương ngươi nhỏ nhen quá rồi" - Dừng một chút, ả nhìn qua cái lồng, nhanh tay kéo nó về phía mình, còn nhét thêm một miếng vào miệngLiễu Tịnh An mở ngăn lồng phía dưới, còn một dĩa há cảo, một tô chè tứ sắc lớn và một bộ chén đũa muỗng. Nàng ta hí hởi múc chè vào chén, mặc kệ y ngồi đó, nàng ta cứ múc một muỗng, gắp một miếng, miệng rất nhanh đã phồng lên.Đến khi nuốt hết, mới ngẩng đầu lên."Lâu lắm rồi mới thấy những món này?""Là ta nhờ Liễu Hằng chuẩn bị cho ngươi""Ta còn tưởng huynh ấy sẽ mặc kệ ta"Điền Chính Quốc im lặng nhìn nàng ta một hồi, không cầm lòng được gặng hỏi."Tại sao lại cư nhiên tự đến nhận tội? Liễu Tịnh An, đến cả bệ hạ còn biết người đột ngột nhận lỗi là có vấn đề, nhưng vì muốn bắt ngươi và Trì Xương Húc nhanh nhất nên người cố tình không để ý. Nói đi, vì cái gì?"Liễu thị chợt dừng động tác ăn lấy ăn để, liếc mắt lên nhìn y, miệng hết hứng ăn. Mấp máy kể lại cho y nghe chuyện Tiểu Hồng ép ả phải chạy lên chính điện tự nhận tội thay. "Nhưng mà cô ta làm sao thuyết phục ngươi?"Tự nhiên Liễu Tịnh An chẳng biết nói thế nào, cũng chẳng biết như thế nào để lảng tránh vấn đề mà mình không hề muốn đáp, thậm chí là chưa bao giờ nghĩ tới câu trả lời. Vì ả làm gì biết đáp án chứ.Y đã nghe Kim Tại Hưởng kể lại những gì Liễu Tịnh An nói với hắn ở đại lao, nghĩ lại thôi đã làm y lạnh lòng. Điền Chính Quốc đứng dậy, hứng về ả, nâng cằm ả lên, cười nhạt."Diễn nét hối hận rất tốt. Nãy giờ giả vờ rất giỏi. Trong số những chuyện ngươi nói ra, chỉ có một chuyện là thật"Trong chớp mắt, mọi sự thật như dùng ánh mắt của ả nói lên tất cả.Chuyện Liễu Hằng yêu Điền Chính Quốc là thật. Chuyện Liễu Tịnh An thương thầm anh trai mình là một cái cớ bịa đặt nhằm tạo ra hiểu lầm, tạo nên một khung tình cảm tam giác, tạo nên lòng tin của y và hắn, Tiểu Hồng là người đứng sau bọn dạ y hành cũng là một lời nói dối trắng trợn nhằm tẩy trắng, lôi kéo Trì Xương Húc để Liễu gia bớt tội cũng là lôi kéo một người chết theo và diễn cảnh hiếu thuận. Thứ mà ả muốn, chính là phủ Ngự sử nhà họ Liễu phải sụp đổ, Liễu Hằng nhất định phải chết, phải chết trước mặt Điền Chính Quốc. Chỉ có như vậy, ả mới cam lòng hả dạ cắn răng xuống âm tảo địa phủ mà không uất ức.Liễu Tịnh An biết mình có thể lừa vạn người, chỉ duy Điền Chính Quốc nàng ta qua không nổi. Bởi vì kẻ lừa người giỏi nhất không phải ả, là y mới đúng.Ả cũng khẽ cười theo."Điền Hoàng Hậu, ngươi đừng bắt nạt ta, ta vốn dĩ ngay từ đầu đã không còn gì. Còn ngươi, chẳng phải ngươi có rất nhiều kẻ chống lưng cho sao. Hoàng Thượng, Thái Hậu, Trịnh gia, Điền gia, ai cũng đứng sau làm bệ cho ngươi. Nhưng vạn lần cũng không ai nghĩ tới Liễu gia cũng âm thầm làm một trong những cây trụ chống đỡ quyền lực cho một ác hậu"Cả vương triều chắc ai nghe câu này cũng sẽ đau tim mà ngất mất. Vì làm sao tin được Liễu gia - oan gia truyền kiếp của Điền gia lại đứng sau làm trụ cho Hoàng Hậu. Đúng là oan nghiệt, làm Liễu Tịnh An hận y, hận cả Liễu gia, hận cha, hận Liễu Hằng. Chỉ vì Liễu gia dám chống lưng bí mật cho y, ả mới không có cơ hội trở mình. Khi ả bị thất sủng không một ai nói giúp, đến cả cha, cha cũng im lặng. Ai cũng mặc kệ ả. Ả thề rằng có chết cũng phải nguyền rủa cả dòng tộc đi theo. Vì thế Liễu Tịnh An nghĩ ra một cách. Chính là cho người rình rập tại Đông cung, tìm mọi cách hại Điền Chính Quốc, không cần thành công, chỉ cần thất bại. Để hắn tìm ra hung thủ, tìm không được thì ả tự đến nhận tội. Nghe được chuyện Trì Xương Húc bị vạch tội, ả tự kéo thêm tội về mình. Kết thành 2 tội: Ám sát Hoàng Hậu, ngoại tình với công thần. Liễu Tịnh An làm ra bao nhiểu chuyện, không có lý nào Liễu gia bình yên. Nội cái tội muốn giết y đã khiến hắn thốt ra bốn chữ "chu di tam tộc" rồi. Không cần để tâm nhà họ Liễu có phải gia tộc thân sinh cỉa mình hay không, chỉ cần cắt đứt một cánh tay bên Điền Chính Quốc đã khiến ả niềm nở cả ruột gan. Nếu y không đỡ cho Liễu gia, y mất đi một cái bệ, những gì Liễu gia chống lưng cho y bao thời gian qua sẽ bị ả một lần đào lên hết. Nếu y nói đỡ cho Liễu gia. Triều đình sẽ được gieo mầm mống nghi ngờ, một ác hậu bảo vệ kẻ thù của mình, không ai nghĩ rằng y lương thiện mà là dấy lên tin đồn y và nhà họ Liễu cấu kết gì đó. Kiểu gì cũng sẽ chết! Y nghe ả nói nhưng không chút bất ngờ. Cười khẽ. "Vì thế ngươi muốn Liễu gia theo ngươi bồi táng? " - Ánh mắt Điền Chính Quốc dường như đục ngầu, màu đen tối tăm xen lẫn sự vô cảm. Y buông cằm ả ra."Ngươi lại sai rồi, thay vì nói rằng Liễu gia làm bệ đỡ cho ta thì không bằng bảo rằng Liễu gia đã bị ta thao túng" Liễu Tịnh An không nói, chỉ tự tin mỉm cười hơn, nhưng không thể che dấu sự bất ngờ mà trợn mắt. Máu từ khóe miệng nàng chảy ra, khuôn mặt tái lại, trong thức ăn có độc, nhưng mọi đau đớn chạy trong cơ thể hoàn toàn không dập tắt được nụ cười cuối cùng của ả.Tại sao y cũng ăn, nhưng tại sao y còn sống? Uống thuốc giải trước có được tính là chơi xấu không?Làm sao tính là chơi xấu được. Y đã nói trước "Có độc đấy. Ngươi có thể không ăn". Nhưng ả vẫn giành mà ngấu nghiến đó thôi. Cho ngươi chọn, ngươi chọn chết, ta sao phải ngăn cản. "Ta muốn hỏi" - Điền Chính Quốc nói. Liễu Tịnh An ôm ngực thở dốc, mím môi ngước lên trả lời. "Ta thì có gì cho ngươi hỏi?" "Mang mũ phượng ta từng đội. Mặc phượng bào ta từng khoác. Cảm giác thế nào?" Liễu Tịnh An nghe xong mà sợ hãi. Y đang hỏi cái gì vậy, y bị điên rồi phải không? Điền Chính Quốc có hận cũng không thể tố ả như vậy. Ả chưa lật đổ được y đã bị giáng thành Quý nhân. Phượng bào còn chưa được mặc, phượng quan còn chưa được đội, làm sao biết được là cảm giác gì. Liễu Tịnh An phải phản bác, có chết cũng không muốn y nhét cho mình thêm một tội. Nhưng rồi giới hạn chịu đựng vẫn chiến thắng lòng người. Liễu Tịnh An ôm ngực chặt hơn, máu tươi không cầm được mà tiếp tục chảy ra khóe miệng, Liễu Tịnh An khó thở một hồi, cuối cùng im lặng hẳn.Trong phòng giam, hai thân xác, một hơi thở. Điền Chính Quốc muốn rời khỏi. Chỉ là vừa quay đầu đã thấy thân ảnh bị mình cố tình bỏ rơi ở cung yến.Liễu Hằng tới rồi.Y bước ra khỏi phòng giam, tâm trạng không chút giao động. Y nhìn Liễu Hằng, Liễu Hằng cũng đưa mắt nhìn y, nhưng rồi cũng quay qua thân thể muội muội ruột nằm im nơi vũng máu kia. Rồi lại bình tĩnh hướng về Điền Chính Quốc, chắp tay hành lễ."Tham Kiến Hoàng Hậu"Y muốn đưa tay nâng ngươi miễn lễ, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Liễu Hằng đang cúi người, y không biết biểu cảm người đối diện ra sao. Cuối cùng câu miễn lễ vẫn không ra khỏi miệng, y hỏi. "Có dám dọn không?" Liễu Hằng tự đứng thẳng, khẽ gật đầu. Điền Chính Quốc quay lưng đi. Đến khi đã đi khỏi đại lao một quãng xa, trời đêm nổi sấm, mưa rơi.Điền Chính Quốc mặt không biểu cảm, nhưng nước mắt đột nhiên xuất hiện, đọng lại trên khóe mắt từ lâu đã lạnh lẽo nhìn đời, đồng tử run rẩy. Nhưng rất nhanh sau đó, nước mắt chưa kịp chảy xuống đã không còn, cứ như ảo giác. Làm người ta không thể hiểu nổi y đang nghĩ gì.Điền Chính Quốc liệu có nghĩ tới nội tâm của Liễu Hằng thế nào khi chứng kiến cảnh em gái bị giết chết tại chỗ, ngay trước mắt chưa?Không, y không muốn nghĩ. Liễu Hằng liệu có ghét Điền Chính Quốc sau cuộc gặp gỡ đầy miễn cưỡng vừa rồi?Kim Tại Hưởng chờ lâu thấy y không quay lại, lo lắng cho người đi tìm. Mình cũng đích thân chạy khắp nơi, cuối cùng thấy y một mình ôm đầu bên sư tử đá trước cổng Hứa Thiên điện, cả người ướt nhẹp. Lập tức mặt mày hắn tái mét, tay nắm chặt cán dù, đem bảy phần lo lắng, ba phần tức giận mà vụt nhanh tới. Điền Chính Quốc cảm nhận được hơi ấm đang bao bọc lấy mình, dù là ấm áp, nhưng nổi lo lắng vừa rồi vẫn không thể ép xuống. Dẫn đến sự việc tiếp theo, y ở trong lòng Kim Tại Hưởng ho khan dữ dội.Ba phần giận dữ kia của hắn liền bị tiếng ho của y đánh bay."Ngoài này lạnh lắm, ngươi lại bệnh rồi, về thôi"Điền Chính Quốc trong lòng nở nụ cười chua chát.Đêm nay Liễu Tịnh An chết, mưa rơi không ngừng, Kim Tại Hưởng cõng y, một tay nâng mông người nọ giữ vững trên lưng, một tay cầm dù. Mi mắt Điền Chính Quốc trĩu nặng, y nhẹ nhàng nhắm mắt lên lưng hắn, tay với đến cây dù của hắn, cầm che cho hai người. Kim Tại Hưởng bị lấy mất dù, thế là một tay rảnh rỗi, cũng đưa ra sau nâng mông y giống như cái tay kia.Hai người cứ chậm rãi, cuối cùng đi càng ngày càng chậm, mưa lại càng ngày càng lớn mà vẫn chưa đến Sùng Chính cung hay Đông cung. Cuối cùng hai ngươi dừng chân ở chính điện, vào trong trú tạm. Vương Bình cùng những người khác theo lệnh hắn đi tìm y, giờ chắc còn luẩn quẩn ở đâu đó rồi.Chính điện là nơi hắn cùng quan thần thượng triều, nơi này vốn dĩ có tên. Nhưng sau khi tiên hoàng mất, tại đây đã không ai gọi tên của nó nữa. Chỉ dùng hai chữ "chính điện" để nhắc tới.Bảng tên của chính điện đã được thay đổi và được gắn trên đầu cửa, song lại được phủ một lớp vải đen. Nếu ngang nhiên không có chuyện gì mà tháo xuống, người nổi giận là Thái Hậu. Bởi thế nếu muốn chết không nhất thiết phải chọc giận Điền Chính Quốc hay Kim Tại Hưởng, chỉ cần tháo lớp vải trên tấm bảng kia xuống, ngươi cũng sẽ chết một cách đẹp mắt.Điền Chính Quốc trước khi bước vào ngước lên nhìn bảng tên đã bị che kia, rồi lại vờ như chưa hề liếc tới, đi vào trong cùng Kim Tại Hưởng______________________________________________________"Ting"Phác Chí Mẫn nghe âm thanh quên thuộc, đang nằm bên cạnh anh liền giật mình. Trong tiếng mưa to như vậy, tiếng hệ thống lớn như thế, cậu cảm giác các mạch máu dưới da co lại, nhích sát vào Mẫn Doãn Kỳ. Anh thấy người cậu lạnh ngắt, liền ôm chặt hỏi."Người em lạnh quá. Không ngủ được à?""Em mới nghe tiếng của hệ thống, tự nhiên thấy nổi hết da gà""Mở xem sao"Cậu gật đầu, tay nhấn bảng hệ thống mở ra.[Hệ thống: Thông báo nhân vật tử vong: Nữ phản diện Liễu Tịnh An. Địa điểm tử vong: Nhà giam. Người thực hiện: Điền Chính Quốc. Hệ thống xin nhắc nhớ ký chủ. Nhân vật hiện giờ cần để ý: Liễu Hằng]Phác Chí Mẫn không khỏi rầu rĩ. Tình tiết đã được cập nhật, cậu lại đắng lòng mở lên coi. Điền Chính Quốc giết Liễu Tịnh An không có gì bất ngờ. Nhưng cậu thắc mắc tại sao Liễu Hằng lại bình tĩnh như thế? Nam phụ này không còn đơn thuần như trong nguyên tác nữa. Dù có thích y đi, nhưng ai biết được...... Có cái gì đó hơi trùng hợp. Phác Chí Mẫn từng khẳng định "người" sẽ lấy lại tất cả, sẽ soán ngôi đoạt vị, giết chết Kim Tại Hưởng, trở thành tân hoàng. Liệu không phải....... Liễu Hằng con trai, không phải con đó chứ? Chứ người cha đẻ này sắp không tin tưởng con nữa rồi. Vừa hay Liễu Hằng có đủ các điều kiện để cậu đoán chính xác được hắn chính là "người" trong miệng của các nhân vật phụ trước đây. Nhưng, đoán càng dễ, cậu cứ cảm thấy càng sai. Liễu Hằng chẳng phải yêu y sao? Tức là cũng có ý chiếm đoạt y, nhưng y là Hoàng Hậu, hắn là quan thần. Chỉ khi Liễu Hằng làm vua mới có thể đem y về bên mình. Phác Chí Mẫn cảm thấy giả thiết của mình hợp lý vờ lờ. "Em nói boss cuối là Liễu Hằng anh có tin không?" "Tin" "Sao dễ tin thế?" "Bởi vì trùm cuối không nhất thiết phải là người độc ác nhất hay mạnh nhất. Nhân vật của em đến cả nhân vật chính còn có tâm tư cá nhân không thể lộ, thì Liễu Hằng là trùm cuối có là gì" "Anh đừng làm bác sĩ nữa, làm quản lý cho em đi" ________________________________Nhìn thời khóa biểu nản qua mọi người. Học riết không biết mình là ai luôn.Mà ủ chap lâu quá sợ mọi người quên ad. Lâu rồi không viết, văn phong bị fail lòi. Mik có thể check chính tả sót, các cậu tìm được bắt lỗi giúp mik với. Ngồi ở trường, vừa viết tới phân đoạn mưa ở trên kia, vãi lúa trời mưa thật các cậu ak.
Chúc những bạn nào đang trong kỳ kiểm tra và thi giữa kỳ sẽ làm bài tốt ❤️ Gửi ngàn yêu thương tới các cậu❤️Cầu VOTE! Cầu động lực! Thân!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me