TruyenFull.Me

Dua Con Cua Earendel

Tòa tháp phả ra một thứ không khí uy nghiêm, nếu không phải kẻ đã quen khí sát hại các vị thần thì không thể nào đứng vững trước sức ép nặng nề này.

Achina bước xuống từ trên đỉnh tháp, theo con đường vô hình... cô nhìn Aether với ánh mắt nghiêm túc mà khi Aether được nhìn thấy, cùng với một cái giọng nặng nề đến đáng sợ

"Đây là vùng đất ta tạo ra cho con và chỉ mình con, thử thách cũng được đặt ở đây. Nhiệm vụ duy nhất chính là tìm cách đến được đỉnh tháp kia. Chúng ta sẽ có những phần thưởng và thử thách định hình nhất cho con ở mỗi tầng của tòa tháp."

Các vị thần còn lại rời khỏi phía Aether, đi đến bên cạnh Achina, Alban nói lớn

"Aether, chúng ta sẽ đợi con ở điểm bắt đầu. Xin đừng làm chúng ta thất vọng."

"Con đã hiểu rồi, xin phép con đã được thực hiện thử nghiệm."

Aether nói xong, vận sức, em chạy một mạch như bay đến cánh cửa đến tòa tháp lớn. Khi nhìn gần, em mới thấy được sự công phu của tòa tháp: nó lớn đến mức không thể tưởng tượng được với những dàn dây leo làm điểm nhấn cùng với những chi tiết, họa tiết mang hình dáng mặt trời cầu kỳ. Em tự hỏi Achina đã mất bao lâu để thực hiện công trình này cơ chứ? Bước qua cổng để được khắc tỉ tỉ, em tiến đến khu bậc thang, Aether đột nhiên cảm thấy một sức nặng khủng khiếp lật ngược lên cơ thể em, nó ban đầu đau như thanh kiếm xưa qua da, sau đó đầu em lại quay mòng mòng. Aether cố sử dụng ma pháp của mình....

"Vô hiệu rồi..."

Hóa ra, sức mạnh lớn kia cốt lõi là để Aether không sử dụng được năng lực của mình nữa, em phải hoàn toàn dựa vào vũ khí và thể lực của bản thân. Em bất giác cười khẩy... đây không còn là một thử thách cho vui rồi, mà là một thử thách sống còn. Mặt em trở nên nghiêm túc hơn, bắt đầu bắt tình hình xung quanh. Nhìn ra bên ngoài, tòa nhà có tổng cộng 5 tầng. Chiếc cầu thang dẫn từ tầng tầng lên là chiếc cầu thang vô hình, nó giống với con đường Achina đã đi, nhưng nó mang ánh sáng bạc với những giải ngân hà tuyệt đẹp lồng xung quanh. Bước lên tầng đầu tiên, điều mà Aether có thể nhìn thấy rõ nhất: nó tràn ngập trong cây và hoa, một khu thượng uyển xinh đẹp. Tuy nhiên, em cảm thấy nó không thực sự xinh đẹp như bề ngoài. Thứ sát khí nồng nặc kia được bao bọc kỹ càng bởi hương thơm và vẻ ngoài yên bình mà nó mang lại. Aether cẩn thận xem xét xung quanh...

"Không gian... yên bình đến đáng sợ. Nhất định phải có thứ gì đáng giấu ở đám cây kia."

Suy cho cùng, tạo thành cực kỳ to lớn, có phạt đi cả đám cây cũng không sao, em sẽ trồng lại để trả lại thẩm mỹ cho nơi đây. Và rồi... Aether nhận ra, em không mang kiếm.... Em quay về ngay sau lễ lên ngôi của công chúa Olivia, vì không nghĩ rằng Achina sẽ cho em thử thách ngay hôm nay nên em quyết định không mang kiếm. đi mà nếu tập tin thì sẽ nâng cao trình độ đánh tay đôi của bản thân. Lấy lại bình tĩnh, em bắt đầu tiếp tục thám hiểm xung quanh.

*ĐẬP*

Aether bị tấn công bởi một sinh vật ẩn nấp trong đám cây, đó là một con báo... em né được, còn chưa kịp bất ngờ thì con báo xấu số kia khi vô tình ngã vào một cái đâm đã đâm chết tại site... is punt. Không hiểu là nếu em né con báo bằng cách nhảy ra sau thì em thành cái bánh donut vị gì... Với trí thông minh của mình, Aether nhanh chóng chóng mặt con báo ra, sử dụng bàn đạp chống, tạo thành vũ khí của chính mình, nhưng không cẩn thận nên em đã bị cắt vào tay...

"Haha, cũng sắc đấy chứ"- Aether cười khẩy

Tiếp tục mày mò cầu thang đi lên, Aether gặp phải vô số điều phiền nhiễu... những cây hoa ăn thịt càng lộ ra sau khi đá bay cỏ cây, những con thú cũng từ đó mà bị kích động, tấn công Aether . Tuy đám này chỉ là đám nhưng ít nhiều phải tập trung mọi giác quan để tránh trốn tránh cây cối thì đúng là mệt. Aether thậm chí còn thắc mắc phải một vài cái bẫy, nhưng may mắn thay vì phản xạ kịp thời em cũng tránh được cái chết. Amanda cũng không lấy để vết thương của Aether trở nên quá nặng, bằng chứng là em tìm thấy một vài cây thuốc ẩn trong nhiều tầng lớp lá hay ở trên những cái cây cao. San bằng nơi này thực ra lại là một ý tưởng không quá bất khả thi. Lấy một tán lá để làm cái bọc, rồi dùng dây leo giắt trên thắt lưng, Aether bắt đầu múa kiếm- điều mà nếu có thanh kiếm ánh sáng ở đây thì nó đã được thực hiện từ lâu. Những "chiến lợi phẩm" lấy được từ mỗi cái bẫy là món đồ thích hợp để khi kết hợp với vận tốc chóng mặt, chúng tạo ra những vết cắt sạch không tỳ vết. Tốn không ít thời gian để Aether làm khu vườn sinh thái này thành một bãi đất trống chỉ toàn gốc với cỏ gãy tùm lum, lúc này, em mới nhìn rõ được thế lực ẩn nấp dưới tán cây kia... Nguyên một bình đoàn bao gồm những con vật có động vật ăn thịt xen lẫn quái vật từ mọc lên, bao quanh Aether. Số đông áp đảo... nhưng em nào chịu để yên cho chúng nó chứ? Không quá lâu để Aether làm khu vườn sinh thái này thành một bãi đất tan hoang toàn máu và rễ cây, Với thanh kiếm thủ công, Aether lao vào chém những con nhỏ nhất, rồi đến những con to nhất... máu bắn tung toé, không chừa một con nào còn thở. Dòng máu đỏ tươi chảy ra, chảy đến một cơ quan được giấu đi bởi phép thuật... máu tươi từ từ chảy lên, men theo con đường nhỏ được vạch ra tự khi nào. Aether đi theo, nó dẫn em đến cánh cửa xinh đẹp trắng xóa xen lẫn những đường chỉ đỏ. Nó từ từ mở ra, đưa Aether đến tầng 2.

Đặt chân đến tầng 2... ủa? Aether ngạc nhiên khi trước mắt em là một căn phòng to lớn mang ánh đại dương mà lại không có gì cả. Em cũng không cảm nhận được thứ phép thuật nào đang được sử dụng... sức nặng đè lên cơ thể nhỏ bé kia cũng đã biến mất. Sức mạnh đã quay lại rồi!

"Vậy ra đây là phần thưởng sau khi vượt qua tầng 1..." Aether nghĩ thầm.

Đột nhiên, xung quanh sát khí lại ùn ùn kéo tới... cơ thể Aether bỗng nổi lềnh phềnh, nhưng vẫn thở được. Phải ha- em đâu phải là người, là một sinh vật gần như được gọi là "thần" thì lo chi mấy cái thứ như thở dưới nước? Còn chưa lấy lại bình tĩnh, Aether đã bị những thứ thực sự được phép thuật giấu trong "nước" làm quay mòng. Những chiến binh ở Thủy quốc lại được triệu tập hẳn đến đây để trở thành thử thách của Aether sao... haha, em có thể dùng sức mạnh để phá tan nơi này... nhưng nó sẽ làm cả tòa thành sụp đổ- đồng nghĩa với việc thử thách thất bại. Phải điều chỉnh sức mạnh sao cho đúng để vừa đánh bại các chiến binh, lại không làm nát tòa thành. Bắt đầu bằng việc xác định số lượng của các chiến binh...

"10... 20... 30... 35 người..."

Một tiểu đội toàn những chiến binh xuất chúng, ẩn thân với tốc độ chóng mặt lao đến chỗ Aether. Aether không phải con của biển cả, em cũng chưa từng quá gắn bó với chúng, đương nhiên chưa thể làm quen với môi trường này. họ không quan tâm em là ai, chỉ vì nhiệm vụ, chém tới tấp. Aether né... nhưng em không thể né hết đống thương sắc nhọn đó... mùi máu tanh tưởi lại nồng lên... máu của em hòa tan trong nước. Tình hình cực kì không ổn, Aether mau chóng bơi đi, tuy biết điều đó khá vô dụng nhưng còn nước còn tát, phải né được những vết đâm trước. Aether bắt đầu phóng phép thuật, vì chúng đuổi rất đông ở đằng sau nên khi em bất ngờ phóng phép thuật vô hình, khó mà né được. Tuy nhiên, họ là lính đặc chủng. 

"HỰ-" "ÁI DA!!!"

Aether nghe rồi. Chỉ có 2 tên bị trúng đòn. em quay xuống xác nhận hình dạng của địch. Chúng mất thăng bằng, trôi lềnh phềnh rồi từ từ chìm xuống sàn. Là người cá bình thường, tuy nhiên họ được trang bị giáp và thương, khá sắc. Chúng là mermaid, đuôi chúng có vẻ dài hơn công chúa Olivia. Có vẻ đây là chủng mermaid được huấn luyện về mặt tốc độ. Rõ ràng ta đang gặp bất lợi... không để ý, lại bị trúng đòn rồi... Em bỗng nghĩ ra một cách... nhưng mà mạo hiểm quá.

"Hết cách, không mạo hiểm thì không thành công được!"

Bắt đầu thực hiện kế hoạch vừa được nảy lên trong đầu... em lập tức quay lại, dùng phép thuật đẩy bản thân vượt qua lực cản của nước, lao thẳng vào đám chiến binh. Họ đang bối rối... nhưng ngay lập tức đã chĩa giáo về phía em

"NGON!"

Aether hét lên, em lập tức quay hướng, phóng xuống đáy... có vẻ hành động vừa rồi chỉ để đánh lừa các chiến binh.  Hành động này chỉ có hiệu lực được vài giây trước khi chúng lại quay lại nhắm vào Aether...  em tiếp tục tấn công trong khi đang lao xuống đáy, được cái, tốc độ đang ủng hộ em. Một điểm yếu của những chiến binh chuyên chiến đấu là họ không thể suy đoán chính xác bước đi của địch, nếu Atarachi mà cho thêm một mermaid có khả năng lãnh đạo và sử dụng ma pháp thì có lẽ kế hoạch của em khó có thể thành công được. Mấu chốt của kế hoạch chính là 5 giây cuối cùng trước khi bản thân chạm mặt đất... nhanh như cắt, Aether với tay, vồ lấy cơ thể của mermaid bị thương kia, chĩa vào lưỡi giáo của địch. Mermaid là chủng tộc không bao giờ làm hại đến đồng đội nên khi gặp trúng cơ thể của đồng đội, họ sẽ dừng ngay lập tức. Nhưng với tốc độ cao thì việc phanh gấp không có một tý tác dụng gì.

"XOẠC!"

Máu bùng lên, màu đỏ tươi làm mờ mắt của binh đoàn... họ cố vùng vẫy để đi ra khỏi phạm vi bị ảnh hưởng của máu đồng đội... cơ thể của mermaid kia bị đứt làm đôi, cảnh tượng hết sức kinh tởm. Không chờ quá lâu, Aether liên tục hạ thủ từng mermaid một, bắt đầu từ việc dùng thi thể của mermaid bị thương còn lại làm lá chắn, em triệu hồi một thanh kiếm làm bằng pháp thuật liên tục phóng sức mạnh vào đối phương. Hết kẻ này đến kẻ khác chỉ kịp thốt lên những tiếng la thảm hại trước khi bị xẻ làm đôi dưới lưỡi gươm kia. Việc dùng máu làm tấm màn che mắt là một ý tưởng vô cùng mạo hiểm, ban đầu Aether định dùng chính cơ thể mình để chịu đòn, nhưng khi nhìn qua thi thể kia thì em lại nảy ra ý tưởng khác. Đến chủ binh kia cũng không ngờ đường em lại tàn nhẫn như vậy.

Cuối cùng chỉ còn một người còn sót lại... là một nữ chiến binh... cô ta thụp xuống, nước mắt hòa với thứ nước tanh tưởi sau khi đồng đội của cô đều bị chém sạch. Aether lạnh lùng rút lưỡi giáo chĩa vào cô, như cách cô và đồng đội chĩa vào em

"Cô... là nữ chiến binh mermaid đầu tiên mà ta từng được thấy. Tên cô là...?"

"K-Koraru... sao ngươi lại hỏi tên kẻ đáng nhẽ ra ngươi phải giết?"

"Ta sẽ bàn với Aratachi về trường hợp của ngươi."

Aether nói. Thực tình, giết những mermaid này chưa từng là lựa chọn của em, em chỉ giết họ khi xác định họ là kẻ thù, cần loại bỏ để đi tiếp. Khi này, kẻ thù đã mất ý chí chiến đấu, em cũng không cần phải ra tay. Ngược lại với Aether, nữ chiến binh kia lại bất ngờ

"Ngươi biết chúa ta?"

"Aratachi chưa nói cho ngươi biết sao?"

"Không, người chỉ nói người cần đội quân tinh nhuệ nhất của quân đội để tham gia cuộc chiến sinh tử với kẻ đang chứng minh sức mạnh của mình cho thần linh. Chúng ta là những chiến binh tinh nhuệ nhất nên đã được cử đi, ai ngờ bị chém cho thảm bại thế này."

Aether cũng không định nói thân phận của mình cho Koraru, em quyết định tha mạng, đồng ý để nữ chiến binh quay trở về Thủy quốc. Cô gái không hề vui, đương nhiên, em đã tàn sát những đồng đội được cho là thân thiết nhất của cô ta kia mà. Nhưng khi đã là chiến binh, họ cần xác định bản thân có thể ra đi bất cứ lúc nào. Cô gái kia cũng không thèm cảm ơn, cũng không thèm biểu lộ cảm xúc. Cô ta mắt vô hồn cứ nhìn vào xác đồng đội. Bản thân không nhìn được nữa, Aether quay lại...

"Kẻ khiêu chiê-"

"Im đi... ta làm điều này chỉ vì ta cảm thấy hối lỗi thôi... cô nên trách mắc đấng của cô vì đã không nói rõ thân phận của ta. Đây có khi là thử thách của chính các cô chứ không phải ta"

Không cần quan tâm nếu cô gái kia có hiểu lời mình nói không, Aether bắt đầu niệm chú... thần chú mà khiến thứ đang chết quay lại sự sống, phép thuật mà chỉ thứ thần tối cao mới có thể thực hiện, em ngân lên bài hát- bài hát mà Achina đã dạy em khi còn ở Earendel, tay dơ lên, tạo ra một thứ ma pháp thuật kì diệu bao trùm lấy đống thi thể chất trồng lên nổi nhè nhẹ dưới sàn nhà. Ma lực này là ma lực duy nhất Aether chưa làm chủ được nó, đấy là thứ ma lực Achina khuyên rằng em không nên sử dụng bừa bãi. Tuy nhiên lần này không bừa bãi đâu nhỉ? Mặc kệ những vết thương kia, em đã khiến đội tiểu binh sống lại dưới sự kinh ngạc của Koraru. Họ mặt ngệt ra, nhìn nhau còn Aether thì kiệt sức hoàn toàn. Ở đây em không thể xác định thời gian, nên chiến đấu trong một khoảng dài làm cơ thể em đau nhói. Tạm dùng một vài phép phục hồi cơ bản, em nghênh mặt hỏi

"Haiz... ta thành thật xin lỗi vì đã sát hại các vị... có vẻ đấng của các vị chưa nói rõ mục đích các vị tới đây..."

Đám mermaid đang nước mắt nước mũi tràn ra sau khi nghe lời Aether, một mermaid trông già dặn đứng lên, đi đến chỗ Aether.

"Hỡi kẻ khiêu chiến kia, người có thể nào xưng phận để chúng ta đỡ hoang mang? Cớ nào mà đấng ta lại nói thiếu thông tin về kẻ thù cần đánh bại kia cơ chứ?"

""Ở đây không tiện xưng danh, ta còn có việc phải làm... ta tin chắc rằng khi ta rời đi, đấng các ngươi sẽ giúp các ngươi ra khỏi tòa thành này. Nếu có duyên còn gặp lại nhau thì ta tin các ngươi sẽ biết được thân phận của ta."

Em quay đi, không thèm nghe lời còn lại của toán binh lính. Mệt mỏi tìm lối lên tầng 3. Chỉ cần đi qua cánh cửa đó thì em có thể yên bình mà nghỉ ngơi một chút. Tiến tới cánh cửa to là một bàn giải đố, nơi có 5 mảnh ghép...

"Cái thứ gì thế này..."

Aether tin chắc, khi chiến đấu em không vô tình va phải hay bắt gặp một mảnh ghép nào xung quanh căn phòng. Em quay lại nhìn đám người đang nhìn em được hồi lâu... mắt chạm mắt... em mới để ý, khi không chiến đấu thì lũ mermaid này cũng khá dễ thương đấy chứ? Mang một nét tương đồng với khuôn mặt của Olivia.

"Đấng của các người có nói gì về việc mở cánh cửa này không?"

"À... Đấng nói... nếu kẻ khiêu chiến đánh bại được chúng ta thì hắn sẽ cướp lấy chìa khóa trên cổ để đi tiếp... ngài cũng đã đánh bại chúng ta, nhưng ngài lại hồi sinh chúng ta, nên chúng ta giờ đây chả biết phải làm gì..."

"Không phải cứ đưa cho ta là xong à?"

Aether thở dài... em quay lại, dơ tay ra. Em muốn họ tự nguyện đưa cho mình chìa khóa vì điều đó thuyết phục hơn nhiều so với việc lại dùng vũ lực để đoạt lấy. Họ hiểu em muốn gì, một đại diện của đám mermaid bước ra, nhưng lần này không phải mermaid nói chuyện với Aether trước đó, mà là Koraru.

"Chúng ta xin trao cho kẻ thắng cuộc mảnh ghép của chìa khóa, cùng với lòng chân thành và lời chúc mong ngài sẽ đạt được đích đến của mình!"

Koraru nói to, dõng dạc. Theo lời cô, những mermaid khác cũng hô lên. Tiếng hô không quá to nhưng cũng để Aether hiểu được họ là những quân lính được huấn luyện tốt cỡ nào.

"Rất quy củng. Xin chân thành cảm ơn các chiến binh của Thủy quốc."

Aether đưa 2 tay nhận lấy chìa khóa vàng, ghéo chúng vào vị trí còn trống của chỗ giải đố. Đúng như dự đoán, cánh cửa kia mở ra, toàn bộ thứ nước tanh tưởi cũng tràn ra, ào xuống cửa sập được thiết kế như một thiết bị thoát nước. Không ngoảnh đầu lại, Aether đi tiếp vào bên trong cánh cửa.



[còn tiếp]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me