Dua Con Nuoi Nha Hau Tuoc
Tones đi sâu vào rừng, không gian xung quanh tối đen một màu u ám. Những cái cây cao gầy guộc đen ngòm khi chạm vào phát ra âm thanh the thé như đang khóc than. Mặt đất dưới chân thì trải đầy những lá cây mục ruỗng, đạp lên không hề nghe thấy âm thanh gì. Nhìn xung quanh, Tones thầm tính xem đây là hướng nào để đi cho chính xác. Hắn ta muốn đi đến làng Uesoin để tìm người thợ rèn Kaffpa sửa lại thanh kiếm cho hắn. Trước kia hai người có quen biết nên vũ khí của nhóm bọ họ sau này đều là do Kaffpa chế tác và bảo trì. "Két---" Theo hướng âm thanh phát ra, Tones ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt màu đỏ đầy cuồng bạo đang nhìn chằm chằm mình. "Oit?" Hắn ngay lập tức nhận ra đây là con ma thú đã đưa mình ra khỏi rừng trước kia. Thế nhưng sao bây giờ nó lại hình hắn với ánh mắt như vậy? "Két---" Con chim khổng lồ với bộ lông đen tuyền lẫn vào sự u ám của khu rừng lao đầu xuống giơ vuốt tấn công Tones. Hắn ngay lập tức tránh được, thế nhưng thanh kiếm của hắn vẫn còn nằm trong vỏ chưa rút ra. Tones muốn nhìn kĩ Oit, vì sao nó không nhận ra hắn? "Oit, mày không nhận ra tao sao?" "Kéttt---" Oit không trả lời, nó tiếp tục giơ móng vuốt sắc nhọn đâm về phía Tones. Đến lúc này, hắn bắt buộc phải rút kiếm ra để chiến đấu. Thế nhưng thanh kiếm vừa rút ra được nửa đường đã tan biến vào hư không, đồng thời với việc đó là trang phục trên người hắn cũng biến mất không dấu vết. Thoáng chốc Tones đã nhận ra mình đang mặc bộ đồ lúc vừa xuống núi, lưu lạc trong rừng rậm. "???" Tones hoang mang nhìn thanh kiếm cũ kĩ nằm trong tay mình và bộ đồ đang mặc trên người. Trong lòng nhảy lên vô vàn dấu hỏi chấm không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ trong một tích tắc phân tâm ấy, Oit đã nắm lấy thời cơ đạp Tones một cái khiến hắn ngã nhào ra sau lăn mấy vòng trên mặt đất. Thấy đã chạm được vào con mồi, Oit càng được nước lấn tới. Nó tăng tốc lao đến chỗ Tones há rộng cái mồm của mình ra toan ngoạm đầu hắn. "Oit!!" Chết tiệt, Oit không nhận ra mình. Tones nhủ thầm rồi nhảy lên, Oit vừa chạy đến không kịp chuyển hướng thì Tones đã nhân cơ hội nhảy lên lưng con chim to hơn bản thân mình một vòng. "Két--- Két-----" Oit điên cuồng lắc đầu, vặn vẹo thân mình nhằm hất Tones ra khỏi người. Thế nhưng vì hắn bám quá chặt nên chỉ một chốc sau Oit đã kiệt suc, nó rũ xuống không động đậy gì nữa. "Chết tiệt, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?" Tones thở hắt ra, hắn vẫn chưa buông cánh tay ra khỏi bộ lông dài của Oit nhằm đề phòng đột nhiên nó vùng dậy lần nữa."Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?" Tones bực mình nói.Kí ức cuối cùng của mình trước khi ở đây là mở quyển sách ra, sau đó thì mình đã quay lại điểm bắt đầu. Vừa xuống núi thì Oit không nhận ra mình, nó cũng không bị thương. Trang phục của mình cũng biến trở về khởi đầu, chẳng còn lại gì cả. "Két---" Oit kêu lên yếu ớt."Oit, rốt cuộc mày bị làm sao vậy? Sao lại không nhận ra tao chứ?" Tones nhìn Oit dưới chân mình, nhíu mày hỏi."Két--" "Đừng két nữa, tao biết là mày biết nói tiếng người. Tao dạy mà, trả lời nào." "Két---" Oit kêu như đang trả lời hắn, thế nhưng Tones lại chả nghe hiểu gì cả. "Mày bị làm sao vậy?" "Két!" Oit như giận dữ kêu lên một tiếng rồi vùng cánh hất hắn xuống đất bay đi mất vào màn đêm của khu rừng."Oit!!??" Tones kêu với theo nhưng chỉ nhận được chính âm thanh của mình vang vọng lại. Đồng thời với đó là âm thanh của lũ ma thú khác bắt đầu chú ý tới nơi này."Chết tiệt!" Tones tặc lưỡi đứng dậy, hắn cần phải rời khỏi đây ngay lập tức trước khi lũ ma thú đói bụng kia tìm đến. .."Các cậu là ai thế?" Bà Yemairi nhìn hai người trước mặt, bà không thích có người lạ đi vào nhà mình cho nên phần lớn thời gian bà đều đóng cửa lại không nói chuyện với ai. Chỉ có người phụ nữ mới chuyển tới gần đây tên là Alpet hay thường xuyên đem quà bánh qua cho bà, đồng thời hai người cũng làm thân với nhau. Hôm này Alpet bảo là buổi chiều sẽ đến, thế nhưng Yemairi vừa hoàn thành tác phẩm tiếp theo nên cần nghỉ ngơi. Bà đã bảo với Alpet như vậy, lúc nhìn thấy có bóng người ngoài cửa bà đã nghĩ là Alpet tìm tới. Thế nhưng khi ra đến lại không phải là Alpet, Yemairi rất ngạc nhiên nhưng lại không hề mảy may thể hiện ra ngoài mặt chút nào. "Chào bà, tôi là thương buôn, đây là cận vệ của tôi. Theo lời giới thiệu của bà Alpet nên mới tìm đến bà." Rất nhanh, Chrow đã trả lười lại. Theo như câu khi nãy Yemairi nói thì bà và người phụ nữ tên Alpet có quen biết, thậm chí người phụ nữ kia còn rất thường hay lui tới nhà của Yemairi. Những tác phẩm của bà được treo trong nhà, không lý nào người thường xuyên lui tới như Alpet kia lại không nhìn thấy và cùng trò chuyện về chúng. "Thương nhân à? Nhưng tôi không bán tác phẩm của mình, mời hai người về cho." Yemairi nói xong toan đóng cửa thì Chrow đã ngăn lại. "Ồ không thưa bà, chúng tôi không đem tác phẩm của bà đi bán cho bất kì ai với một cái giá niêm yết nào cả. Chúng ta có thể vào nhà nói chuyện chứ?" Chrow đáp."... Chỉ một mình cậu vào đây thôi, cậu kia đứng ở ngoài." Yemairi suy nghĩ một lát rồi nói, thuận tiện còn lườm Lieco một cái với ánh mắt khó chịu làm hắn hỏi chấm không hiểu chuyện gì. "Cảm ơn bà." Chrow cúi đầu cảm ơn rồi bước vào trong. Yemairi đóng cửa lại, bà cầm lấy một que diêm lên quẹt vào vỏ khiến nó toé lửa và cháy lên ngay lập tức. Bà bình tĩnh cầm lấy que diêm đang cháy kề sát vào sợi bấc của ngọn nến. Sợi bấc bắt lửa nhanh chóng, hơi nóng là phần sáp nên chảy ra rơi lên đế tạo ra một hiệu ứng khá đẹp.Chờ đến khi ngọn lửa yếu ớt màu cam xanh ổn định lại. Yemairi mới từ tốn cất hộp diêm đi rồi ngồi xuống ghế đối diện với Chrow. Bà rót ra hai cốc trà, có vẻ là vừa pha nên vẫn còn nóng hổi. Sau khi Chrow và bản thân đều uống một ngụm thì bà mới nói. "Vào vấn đề đi, không cần quanh co nghĩ lý do rồi bịa ra thêm để biện hộ cho điều đó."Yemairi có vẻ là một người phụ nữ thẳng tính, bà không thích quanh co lòng vòng mất thời gian. Chrow âm thầm cất đi mười kịch bản phát triển mình vừa nghĩ ra trong đầu, bắt đầu nói. "Tôi có thể được biết vì sao bà không muốn bán các tác phẩm của mình dù chúng thật sự rất tốt và nếu xuất hiện trên thị trường sẽ được tất cả mọi người săn đón không?" Người ta hay bảo một lời nói dối sẽ khiến chúng ta phải bịa ra thêm mười lời nói dối nữa để bao che cho nó. Hơn nữa đối diện với câu hỏi thẳng của Chrow, Yemairi tất nhiên sẽ không cần phải giấu diếm trừ khi đó là về các công thức may vá hay chuyện về cuộc đời riêng tư của bà."Thợ may, thợ cắt tóc, người trang điểm và các ngành nghề khác liên quan đến nghệ thuật. Theo cậu thì chúng ta làm chúng vì đam mê hay vì tiền bạc? Nếu như vì đam mê, không có tiền thì cậu có kiên trì nổi giữa cuộc sống này hay không? Nhưng nếu hoàn toàn là vì tiền bạc, nó có còn là nghệ thuật nữa không?" Những người vì nghệ thuật sẽ bị cuộc đời vùi lấp, nhưng những người vì tiền bạc sẽ tự tay vùi chôn chính họ vào cuộc đời. Giống như người vì bản thân sẽ bị mọi người xa lánh, cuối cùng chết trong cô đơn với trái tim của mình; nhưng những người vì người khác lại không có ai vì họ, cuối cùng lại chết khi đã quên mất bản thân mình là ai, ngay cả tim cũng bị đào khoét đến mục ruỗng, tim vẫn là của mình những đã không còn là của mình nữa.Chrow im lặng suy nghĩ, sau đó hắn đáp:"Để sống, ta cần bán thứ người khác cần chứ không phải bán thứ mà chúng ta muốn bán.""Cậu cũng nghĩ vậy mà đúng không? Vậy ai sẽ cần một cái đĩa vỡ được vẽ mấy đường màu? Ai cần một chiếc giày mới toanh sang trọng nhưng chỉ có duy nhất một chiếc?" Yemairi uống một ngụm trà, bình tĩnh hỏi.Chrow đột nhiên hiểu ra lời của Yemairi, bởi vì trong những bức thư còn sót lại của bà được Tones tìm thấy có một bức bà viết cho một người được gọi tên là "Hiện thân của linh hồn nghệ sĩ đồng hoa" được niêm phong cẩn thận trong một chiếc bao bì không thể bị làm hỏng bởi thời gian. Chrow đã lựa chọn đọc nó, đọc di nguyện của một người đã khuất từ mấy năm trước. 'Nào nghệ sĩ, ông nhìn xem. Chiếc đĩa vỡ đã có thêm mấy nét vẽ rồi, tuy đường nét không đẹp bằng như ông hằng ao ước, nhưng ít nhất nó sẽ không cần phải chôn xuống lòng sông lạnh giá nữa rồi. Khi nào ông quay lại, hãy cứ đi đến bên tủ đầu giường là ông sẽ trông thấy tác phẩm nghệ thuật ấy ngay thôi.Nhìn kìa, chiếc giày vừa được sửa lại, trông đẹp lắm đấy chứ. Một chiếc rồi, chỉ một chiếc nữa là ta sẽ có một cặp. Ồng nghĩ xem, nó sẽ hợp với loài hoa gì nhỉ hỡi người nghệ sĩ mơ mộng hay ngủ thiếp đi trên cánh đồng hoa những ngày gió dịu?Để xem nào, chỉ một chốc nữa thôi là chúng ta sẽ về nhà. Liệu hôm nay ông có chuẩn bị gì không đấy? Lọ hoa, khung tranh, hay là một xấp vải xinh đẹp mà chúng ta vừa xem hôm trước? Chờ tôi một lát, chỉ một lát thôi... Ôi dào ướt giấy rồi, nhòe mực mất. Nhưng tôi sẽ không viết lại bức khác đâu, chẳng phải ông nói một bức tranh chỉ được vẽ một lần. Nếu vẽ hai lần thì chắc chắn sẽ có thể vẽ ba lần, bốn lần, năm lần và nhiều lần khác nữa. Nhưng nếu quá nhiều lần thì nó sẽ trở thành những phiên bản đem bày ngoài chợ trời, mất đi giá trị vốn có chứ không còn là thứ nghệ thuật mà ông nâng niu nữa.Thân gửi người nghệ sĩ đã vẽ cho tôi một cuộc đời tươi đẹp nhất bằng tất cả những gì ông có. Tôi sẽ là người khâu mũi kim cuối cùng trên tấm vải lụa này thay cho chúng ta bằng một nút thắt mối chỉ không thể nào gỡ bỏ. Nghệ sĩ của tôi, Người thêu dệt kết thúc.'Chỉ cần đọc, Chrow có thể hiểu ngay Yemairi đã viết bức thư này cho người chồng quá cố của mình trước khi bà chết. Bà đã tưởng tượng viễn cảnh cả hai lại về một nhà ở thế giới bên kia và tiếp tục có một cuộc sống mãi mãi, giữa chàng họa sĩ hết mình vì nghệ thuật và cô thợ may hết lòng vì những bức tranh.Mà "chiếc đĩa vỡ" và "chiếc giày đơn" đều đang ám chỉ Yemairi với một trái tim đã vỡ chỉ còn một nửa. Tức bà đã từ bỏ việc tiếp tục sống với xã hội và sẽ ở vậy cho đến lúc chết đi trong cô độc. [Nhưng không phải ước vọng của ông là bà có thể sống một cuộc đời tự do và làm điều mà mình thích hay sao?] Misam đột nhiên hiện ra nói. Chrow biết điều đó, cho nên hắn sẽ không để kết cục của Yemairi xảy ra đúng như trong nguyên tác. Nếu hắn nhớ không lầm, ước vọng thuở thiếu thời của Yemairi là được mọi người đón nhận tác phẩm của mình, sau đó trở thành một thợ may với một thương hiệu thời trang nổi tiếng. Thế nhưng sau khi gặp chồng mình, bà đã từ bỏ ước mơ và đi theo ông về ở ẩn. Điều này cũng là điều khiến ông ân hận rất lâu cho nên ông thật sự rất mong bà có thể tiếp tục ước mơ của mình. Dù ông không biết là sau khi ông đi rồi thì bà có làm như vậy hay không, nhưng Chrow có thể giúp Yemairi làm được điều đó. "Có chứ, tôi cần, nếu bà không ngại. Ba ngày sau hãy đến dinh thự nhà Basilient, tôi sẽ ở đó chờ bà, thưa người thêu dệt kết thúc." Chrow đứng lên, mỉm cười rồi quay người rời khỏi căn nhà. Không phải hắn lo chuyện bao đồng, vươn cành olive cho người không cần olive. Nhưng nếu giúp đỡ Yemairi, người có lợi sẽ là nhà Basilient khi có một thương hiệu thời trang chất lượng và danh tiếng. Hơn nữa, hắn sẽ không để người khác chết khi vẫn còn điều chưa thực hiện, bởi vì bọn họ giống nhau. Một công đôi việc, Ong Mật vẫn chưa mạnh về mảng thời trang nào cả, vị trí của Yemairi đã được quyết định sẵn từ trước. Bây giờ chỉ cần quay về lãnh thổ và chờ đợi kết quả thôi, chuyến đi này hắn đã lên kế hoạch từ khi nhớ lại ký ức từ Misam. Mục tiêu 3: Yemairi, hoàn thành.======20/4/2023Góc thú tội: Ú mài gót, tưởng hôm nay không kịp không. Mọi người đọc làm ơn cmt đi mà, tui hóng cmt lắm đó huhu:<<<
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me