Sáng sớm ngày 10 tháng 6, bầu trời Guayaquil rực rỡ ánh nắng nhiệt đới, những đám mây trắng lững lờ trôi trên nền xanh thẳm, như những nét vẽ mềm mại trên một bức tranh thiên nhiên. Nam bước xuống từ chiếc AstroPod với lớp vỏ graphene sáng bóng, hạ cánh êm ái trên đường băng rộng lớn của sân bay vũ trụ quốc tế Ángela Lavinia Valbonesi Acosta. Beatrice Borromeo trong chiếc váy xanh navy thanh lịch, váy lụa nhẹ nhàng tung bay trong làn gió nóng từ sông Guayas, đi bên cạnh anh, tay cầm điện thoại để ghi lại khoảnh khắc. Sân bay, một kỳ quan công nghệ của AstroViet, trải dài trên cánh đồng xanh mướt, với những mái vòm kính cong cong phản chiếu ánh mặt trời, hòa quyện với các mảng xanh của cây cọ, hoa dâm bụt đỏ rực, và những khóm lan tím điểm xuyết dọc lối đi. Gió thổi qua, mang theo mùi đất đỏ, nước sông, và một chút hương kim loại từ những con tàu vũ trụ neo đậu. Lavinia, CEO AstroEcuador, xuất hiện từ một chiếc Tesla Model X màu trắng ngọc trai, trong bộ vest trắng ôm sát, tôn lên đường cong cơ thể và làn da rám nắng khỏe khoắn. Mái tóc vàng óng của cô buộc cao, vài sợi tóc lòa xòa trong gió, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Cô giang tay chào đón: "Nam, Beatrice, chào mừng đến với Guayaquil! Tôi đã chờ ngày này từ lâu để khoe với anh thành quả của AstroEcuador, trái tim của AstroViet ở Nam Mỹ." Nam nắm tay cô, cảm nhận sự ấm áp và tự tin từ lòng bàn tay mềm mại: "Lavinia, sân bay này không chỉ là một cơ sở, mà là một tác phẩm nghệ thuật. Cô đã làm nó trở thành biểu tượng của chúng ta ở châu lục này." Beatrice, giơ điện thoại quay một đoạn video ngắn, giọng hào hứng vang lên: "Lavinia, tôi phải đăng ngay video này lên Instagram. Fan của AstroViet sẽ phát cuồng khi thấy vẻ đẹp của sân bay này!"Họ bước vào trung tâm điều hành, một không gian hiện đại với những bức tường kính trong suốt, mở ra tầm nhìn bao quát đường băng, nơi các AstroPod cất và hạ cánh liên tục, như những chú chim công nghệ khổng lồ. Bên trong, các màn hình 8K khổng lồ treo trên tường hiển thị bản đồ vận chuyển liên hành tinh, với những đường cong ánh sáng màu xanh lam vẽ nên lộ trình của
AstroFreight-1, chở những container helium-3 quý giá từ Mặt Trăng. Các kỹ sư AstroEcuador, trong bộ đồng phục xám bạc, đeo kính thực tế tăng cường (AR), bận rộn điều khiển AI AstroBot-7, hệ thống logistics tối tân quản lý mọi hoạt động từ kho bãi đến vận chuyển. Tiếng gõ phím, tiếng beep nhẹ từ máy móc, và tiếng trò chuyện của các kỹ sư tạo thành một bản giao hưởng công nghệ. Lavinia dẫn Nam và Beatrice qua hành lang kính dài, ánh sáng mặt trời xuyên qua những tấm kính, tạo thành những dải sáng lấp lánh trên sàn đá cẩm thạch trắng, như những con sóng nhỏ. Cô dừng lại trước một bảng điều khiển trung tâm, nơi các màn hình nhỏ hiển thị dữ liệu thời gian thực về vận chuyển helium-3. Lavinia giải thích, giọng đầy tự hào: "Nam, đội ngũ của tôi đã cải tiến mọi quy trình vận chuyển, từ việc tiếp nhận container helium-3 từ Mặt Trăng đến phân phối cho các đối tác ở Nam Mỹ. Mỗi container đều được kiểm tra kỹ lưỡng, đảm bảo không một lỗi nhỏ nào xảy ra." Nam gật đầu, quan sát những robot tự động di chuyển container trong nhà kho qua màn hình, mỗi robot lướt đi trên sàn graphene với sự chính xác tuyệt đối. Anh mỉm cười: "Lavinia, cô và đội ngũ thật sự xuất sắc. AstroEcuador không chỉ là một chi nhánh, mà là trái tim của AstroViet ở Nam Mỹ, như cô nói." Beatrice, giơ điện thoại quay cảnh một drone vận chuyển container, ánh sáng từ drone lấp lánh như một ngôi sao nhỏ giữa nhà kho. Cô đăng video lên Instagram, viết caption: "AstroEcuador dẫn đầu tương lai vũ trụ ở Nam Mỹ, với Lavinia và Nam!"Họ rời trung tâm điều hành, đi bộ ra khu vực đường băng, nơi một chiếc AstroPod vừa hạ cánh, động cơ nhiệt hạch phát ra tiếng rì rì nhẹ nhàng, như một bài hát công nghệ vang vọng trong không khí. Gió nóng thổi qua, mang theo mùi kim loại của tàu và hương đất đỏ từ cánh đồng xung quanh. Lavinia chỉ vào một khu đất trống trải dài bên cạnh đường băng, nơi cỏ xanh mọc xen lẫn đất đỏ, vài khóm hoa dại nở rộ dưới ánh nắng: "Nam, tôi muốn đề xuất mở rộng khu vực này. Nó sẽ giúp sân bay xử lý nhiều tàu vận tải hơn, đặc biệt khi dự án thành phố Yoona trên sao Hỏa bắt đầu hoạt động. Chúng ta cần chuẩn bị cho lượng hàng hóa khổng lồ từ Mặt Trăng và sao Hỏa." Nam đứng lặng, cảm nhận làn gió nóng lùa qua tóc, anh đặt tay lên vai Lavinia, giọng ấm áp: "Lavinia, ý tưởng này thật tuyệt vời. Tôi tin tưởng cô sẽ biến nó thành hiện thực, như cách cô đã xây dựng sân bay này từ những ngày đầu." Beatrice, đứng bên cạnh, chụp một bức ảnh Nam và Lavinia đứng cạnh chiếc AstroPod, ánh nắng chiếu lên mái tóc vàng óng của Lavinia và bộ vest xám đậm của Nam, tạo nên một khung cảnh đầy quyền lực và cảm hứng. Cô đăng ảnh lên Instagram, viết: "Nam và Lavinia, bộ đôi quyền lực của AstroViet tại Guayaquil! Sân bay này là tương lai!" Họ tiếp tục kiểm tra khu vực nhà kho, nơi những container helium-3 được xếp ngay ngắn trên các kệ graphene, sẵn sàng chuyển đến Mỹ. Mỗi container lấp lánh dưới ánh sáng đèn LED, như những viên ngọc quý của AstroViet. Anh quay sang Lavinia, trao đổi về kế hoạch tăng cường hợp tác với các nước Nam Mỹ như Brazil và Chile. Lavinia gật đầu, mái tóc vàng lắc nhẹ trong gió, giọng đầy tự hào: "Nam, với sân bay này, AstroEcuador sẽ đưa AstroViet lên một tầm cao mới, không chỉ ở Nam Mỹ mà trên toàn thế giới." Nam mỉm cười, cảm nhận được sự tận tụy và đam mê của cô, nhưng trong lòng anh, một chút cảm xúc phức tạp bắt đầu trỗi dậy, như một cơn sóng nhỏ lặng lẽ dưới bề mặt.Khi hoàng hôn buông xuống, Guayaquil chìm trong ánh cam rực rỡ, như một bức tranh sơn dầu trải dài trên dòng sông Guayas, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh đèn thành phố, những đám mây đỏ rực cuối chân trời, và những ánh sáng neon từ các tòa nhà cao tầng. Lavinia mời Nam và Beatrice đến một nhà hàng sang trọng nằm ngay bên bờ sông, nơi những bức tường kính trong suốt mở ra tầm nhìn tuyệt đẹp, như thể thực khách đang trôi nổi giữa dòng nước lấp lánh. Không gian bên trong là sự hòa quyện hoàn hảo giữa sự ấm cúng và xa hoa, với ánh sáng vàng dịu từ những chiếc đèn chùm pha lê treo cao, chiếu xuống những chiếc bàn phủ khăn lụa trắng tinh, dao nĩa bạc lấp lánh như những viên kim cương nhỏ, và những bình hoa lan tím nhỏ xinh đặt ở trung tâm mỗi bàn. Không khí thoang thoảng mùi gỗ đàn hương từ những cây nến thơm đặt rải rác, hòa quyện với hương vị mặn mà của sông Guayas len lỏi qua cửa sổ mở hé. Lavinia, trong chiếc váy đen bó sát, ôm lấy từng đường cong cơ thể, từ vòng ngực đầy đặn đến eo thon, khiến làn da rám nắng của cô thêm nổi bật dưới ánh đèn vàng. Mái tóc vàng óng của cô xõa xuống vai, vài sợi tóc lòa xòa trong gió nhẹ từ sông, nụ cười của cô quyến rũ, như ẩn chứa một bí mật không thể nói ra. Cô ngồi đối diện Nam và Beatrice, nâng ly rượu vang đỏ Malbec từ Mendoza, ánh sáng từ đèn chùm phản chiếu trong ly, tạo thành những vòng sáng đỏ thắm: "Nam, Beatrice, tối nay chúng ta ăn mừng cho AstroEcuador, cho những thành công của chúng ta, và cho tình bạn bền chặt giữa chúng ta." Nam, trong chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay áo xắn nhẹ, và quần tây đen ôm vừa vặn, nâng ly rượu vang, hương vị đậm đà của nho và gỗ sồi lan tỏa trong khoang miệng. Anh mỉm cười, giọng ấm áp, đầy thân thiện: "Lavinia, vì cô và những gì AstroEcuador đã mang lại cho AstroViet. Cô thật sự là một đối tác tuyệt vời, một người bạn đáng tin cậy." Beatrice, trong chiếc váy xanh navy thanh lịch, lụa mềm mại ôm lấy cơ thể, nâng ly nước cam, ánh sáng từ đèn chùm chiếu qua ly thủy tinh, tạo thành những tia sáng óng ánh. Cô cười tươi, giọng đầy nhiệt huyết: "Lavinia, sân bay của cô là một kiệt tác. Tôi muốn cả thế giới biết đến nó qua chiến dịch truyền thông sắp tới của AstroViet."Bàn ăn được dọn lên với sự tỉ mỉ của một tác phẩm nghệ thuật, như một lời mời gọi đầy mê hoặc. Đĩa bít tết bò Argentina nướng than, lớp vỏ ngoài giòn tan, cháy nhẹ, bên trong mềm mại, đỏ hồng, chảy nước thịt thơm lừng khi dao cắt qua, mùi khói than hòa quyện với hương thảo mộc. Tôm hùm hấp, phủ lớp bơ tỏi vàng óng, tỏa mùi thơm nồng nàn, thịt tôm trắng ngần, ngọt lịm, đặt cạnh đĩa salad rau nhiệt đới với sốt dầu ô liu chanh, điểm xuyết những lát xoài chín vàng, ngọt ngào như nắng Guayaquil. Mỗi món ăn là một trải nghiệm giác quan, từ hương vị đến cách trình bày, kích thích mọi giác quan của thực khách. Họ trò chuyện rôm rả, Lavinia kể về những ngày đầu điều hành AstroEcuador, khi cô phải thức khuya để giải quyết các vấn đề kỹ thuật, từ việc đào tạo đội ngũ kỹ sư trẻ đến đàm phán với các quan chức chính phủ Ecuador để đảm bảo sân bay vận hành trơn tru. Cô cười nhẹ, ngón tay xoay ly rượu vang, ánh sáng phản chiếu trên móng tay sơn đỏ: "Nam, có những đêm tôi ngồi một mình trong văn phòng, nhìn ra sông Guayas, tự hỏi liệu mình có đủ sức để đưa AstroEcuador lên tầm cao như anh kỳ vọng." Nam lắng nghe, ngón tay xoay nhẹ ly rượu vang, ánh sáng từ ly như một vũ điệu nhỏ trên khăn lụa: "Lavinia, cô làm tôi nhớ đến những ngày đầu ở Phú Quốc, khi tôi và đội ngũ làm việc không ngừng để đưa AstroViet ra thế giới. Niềm đam mê của cô là động lực lớn cho tất cả chúng ta, không chỉ ở Nam Mỹ mà trên toàn cầu." Beatrice, nhấp một ngụm nước cam, hương cam tươi mát lan tỏa, cô thêm vào với giọng hào hứng: "Nam, Lavinia, chúng ta cần một chiến dịch truyền thông toàn cầu cho thành phố Yoona. Tôi hình dung một video quảng bá, bắt đầu từ sân bay này, bay qua Mặt Trăng, rồi hạ cánh trên sao Hỏa, nơi thành phố Yoona rực rỡ ánh sáng, như một biểu tượng của tương lai!" Lavinia gật đầu, nhưng nụ cười của cô thoáng cứng lại khi cái tên "Yoona" được nhắc đến. Cô nhấp thêm một ngụm rượu vang, ngón tay siết nhẹ quanh ly, giọng nhẹ nhưng mang một sắc thái ghen tuông khó nhận ra: "Thành phố Yoona, cái tên thật đẹp, phải không, Nam? Một vinh dự lớn lao cho... cô ấy."Chỉ vài phút sau, Beatrice bắt đầu ngáp, đôi tay buông lơi trên khăn lụa trắng, giọng nói chậm dần, như bị kéo vào một giấc mơ mịt mù: "Nam, tôi... tôi thấy hơi buồn ngủ. Có lẽ do chuyến bay dài từ Phú Quốc..." Cô gục đầu xuống bàn, mái tóc vàng óng xõa ra như một tấm lụa, phủ lên khăn bàn, hơi thở đều đều, chìm sâu vào giấc ngủ. Nam đặt tay lên vai cô, lo lắng, giọng trầm xuống: "Beatrice, cô ổn không? Có cần tôi gọi bác sĩ không? Cô đột nhiên thế này làm tôi lo lắm." Lavinia, ngồi cạnh, nghiêng người sát Nam, mái tóc vàng chạm nhẹ vào vai anh, mùi nước hoa hoa nhài của cô thoảng qua, quyện với hơi thở ấm nóng. Cô thì thầm vào tai anh, giọng nhỏ nhưng đầy ý đồ, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại: "Nam, đừng lo, tôi đã bỏ một ít thuốc ngủ vào ly nước cam của cô ấy. Chỉ là một liều nhẹ, đủ để cô ấy ngủ vài giờ, không có gì nguy hiểm đâu. Tôi muốn chúng ta có thời gian riêng, chỉ anh và tôi." Nam cau mày, giọng nghiêm túc, nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh của một người lãnh đạo: "Lavinia, tại sao cô làm vậy? Đây không phải cách chúng ta làm việc, cô biết mà. Beatrice là đồng nghiệp, là bạn của chúng ta." Lavinia đứng dậy, bàn tay thon dài nắm lấy tay Nam, ngón tay cô ấm áp, mềm mại, nhưng mang một sự quyết tâm mãnh liệt. Cô kéo anh ra một góc khuất sau bức rèm lụa đỏ dày, nơi ánh đèn mờ ảo từ đèn chùm tạo thành những bóng mờ nhảy múa trên sàn gỗ đánh bóng. Không gian tách biệt, như một thế giới riêng biệt, che giấu họ khỏi ánh nhìn tò mò của các nhân viên nhà hàng và những thực khách đang thưởng thức bữa tối. Tiếng nhạc violin từ xa vang lên, mềm mại, hòa quyện với tiếng sóng Guayas vỗ nhẹ vào bờ, tạo nên một không khí vừa bí ẩn vừa đầy kích thích.Lavinia quỳ xuống trước Nam, đôi tay mềm mại nhưng đầy quyết tâm cởi khóa quần anh, chậm rãi kéo xuống, để lộ dương vật 20 cm đã cương cứng, mạch máu nổi rõ dưới lớp da, nóng ấm và căng tràn sức sống. Cô ngắm nó một lúc, ngón tay thon dài lướt nhẹ dọc thân dương vật, cảm nhận từng đường gân, từng mạch máu đập nhè nhẹ, như một tác phẩm nghệ thuật sống động. Cô thì thầm, giọng run rẩy vì khao khát: "Nam, lồn tôi nhớ anh từ lần cuối chúng ta ở Guayaquil. Tôi muốn anh, Nam, tôi muốn cảm nhận anh, chỉ anh, ngay lúc này." Cô ngậm lấy dương vật anh, môi cô ôm chặt, lưỡi xoáy quanh đầu dương vật với những chuyển động chậm rãi, đầy nhục dục, như một vũ điệu khoái cảm. Hơi thở nóng hổi của cô phả vào da thịt Nam, hòa quyện với mùi nước hoa hoa nhài thoang thoảng, khiến anh thở gấp, tay vô thức vuốt mái tóc vàng óng của cô, cảm nhận từng sợi tóc mượt mà lướt qua kẽ ngón tay. Lavinia mút chậm rãi, lưỡi cô lướt dọc thân dương vật, dừng lại ở những điểm nhạy cảm, rồi quay lại đầu dương vật, xoáy mạnh hơn, khiến Nam rên nhẹ, cơ thể anh căng lên vì khoái cảm. Cô thì thầm giữa những nhịp mút: "Nam, anh có nhớ lần chúng ta ở đây không? Tôi không thể quên cảm giác anh bên trong tôi." Nam nắm tóc cô, kéo nhẹ, giọng anh trầm xuống, đầy dục vọng: "Lavinia, em làm anh không thể kiềm chế." Anh xuất tinh, tinh trùng nóng hổi tràn vào miệng Lavinia, cô nuốt hết, môi cong lên trong một nụ cười đầy thỏa mãn, giọng cô thì thầm: "Nam, anh vẫn làm tôi phát điên, như lần đầu chúng ta ở đây."Lavinia đứng dậy, chậm rãi kéo chiếc váy đen bó sát lên cao, để lộ đôi chân thon dài, làn da rám nắng mịn màng, và lồn hồng hào, ướt át, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Cô bước đến gần Nam, đôi tay vòng qua cổ anh, ngực cô ép sát vào ngực anh qua lớp vải mỏng, hơi thở cô nóng bỏng phả vào cổ anh. Cô thì thầm, giọng run rẩy vì ghen tuông và dục vọng: "Nam, tôi ghen lắm. Yoon-ah có anh, có thành phố Yoona, còn tôi chỉ là một sân bay. Tôi muốn anh, muốn anh chỉ nghĩ đến tôi, chỉ cảm nhận tôi ngay lúc này." Nam vuốt hông cô, cảm nhận đường cong mềm mại, làn da ấm áp dưới đầu ngón tay, giọng anh dịu dàng nhưng đầy sức mạnh, cố xoa dịu trái tim cô: "Lavinia, em đừng nghĩ vậy. Anh đã đặt tên sân bay này theo em, Ángela Lavinia Valbonesi Acosta. Đây không chỉ là một sân bay, mà là biểu tượng của AstroViet, và em là trái tim của nó. Em quan trọng với anh, hơn em nghĩ rất nhiều." Lavinia mỉm cười, đôi môi đỏ mọng chạm vào môi Nam, nụ hôn sâu, lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, như muốn chiếm trọn anh, hơi thở của cô hòa quyện với anh, mang theo vị ngọt của rượu vang và khao khát cháy bỏng.Cô từ từ hạ người xuống, dẫn dương vật Nam trượt sâu vào lồn cô, nước lồn ướt át chảy ra, thấm đẫm ghế nhung đỏ, tạo thành những vệt lấp lánh dưới ánh đèn. Lavinia rên nhẹ, giọng cô như một bản nhạc nhục dục, vang lên trong không gian kín đáo: "Nam, anh cảm nhận được tôi không? Lồn tôi chỉ muốn anh, chỉ cần anh." Cô bắt đầu chuyển động, chậm rãi, từng nhịp lên xuống, cảm nhận từng centimet của dương vật anh cọ sát bên trong cô, mỗi chuyển động kéo dài khoái cảm, như một vũ điệu chậm rãi giữa hai cơ thể. Nam nắm hông cô, ngón tay bấu nhẹ vào làn da mềm mại, hỗ trợ nhịp điệu của cô, hơi thở anh nặng nề: "Lavinia, em thật sự làm anh không thể cưỡng lại. Em quá tuyệt vời." Cô tăng tốc dần, lồn cô siết chặt dương vật anh, nước lồn chảy xuống đùi, tạo thành những vệt ướt nóng bỏng. Họ ra vào nhịp nhàng, cơ thể hòa quyện, tiếng rên của Lavinia vang lên, kìm nén để không thu hút sự chú ý từ bên ngoài bức rèm. Cô thì thầm giữa những nhịp thở gấp gáp: "Nam, tôi muốn anh mãi mãi. Tôi ghen với Yoon-ah, nhưng ngay bây giờ, anh là của tôi, chỉ của tôi." Nam vuốt lưng cô, cảm nhận làn da nóng bỏng, anh hôn lên cổ cô, môi anh lướt qua làn da mịn màng, thì thầm: "Lavinia, em là duy nhất trong khoảnh khắc này. Anh không muốn em buồn, em xứng đáng với tất cả." Họ tiếp tục, nhịp điệu chậm lại, kéo dài từng khoảnh khắc, Lavinia nghiêng người, ngực cô cọ sát vào ngực Nam, lồn cô co bóp mạnh mẽ quanh dương vật anh, nước lồn tuôn trào, hòa lẫn với tinh trùng của Nam khi anh đạt cực khoái, xuất tinh lần nữa, tràn ra, chảy xuống ghế và đùi cô, để lại những vệt nóng ấm lấp lánh. Lavinia tựa vào ngực Nam, thở hổn hển, mái tóc vàng rối bời, cô thì thầm: "Nam, cảm ơn anh, tôi cảm thấy mình quan trọng với anh. Tôi không muốn mất anh, dù chỉ là một khoảnh khắc." Nam hôn trán cô, giọng dịu dàng: "Lavinia, em luôn quan trọng. Sân bay này là minh chứng, và trái tim của anh cũng biết điều đó." Beatrice vẫn ngủ gục trên bàn, mái tóc vàng xõa ra trên khăn lụa, hơi thở đều đều, hoàn toàn không hay biết những gì vừa diễn ra sau bức rèm lụa đỏ.Sau khi quan hệ, Nam chỉnh lại quần áo, lau mồ hôi trên trán, cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên cơ thể. Anh nhìn Beatrice, vẫn ngủ yên trên bàn, mái tóc vàng óng xõa ra như một tấm lụa trên khăn bàn trắng, hơi thở đều đều như một đứa trẻ. Anh quay sang Lavinia, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, mang theo sự quan tâm của một người lãnh đạo: "Lavinia, em về nhà trước đi. Tôi cần đưa Beatrice về khách sạn để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe." Lavinia đứng dậy, váy đen đã được chỉnh lại, cô bước đến gần Nam, đôi tay ôm lấy cổ anh, hôn môi anh một lần nữa, nụ hôn sâu, mang theo vị rượu vang và sự khao khát còn sót lại. Cô thì thầm, giọng đầy cảm xúc: "Nam, cảm ơn anh đã nhắc tôi về sân bay. Tôi ghen, nhưng tôi biết anh không quên tôi. Tôi sẽ đợi lần tới anh đến Guayaquil, để chúng ta lại có những khoảnh khắc như thế này." Cô rời nhà hàng, bước chân nhẹ nhàng, để lại mùi nước hoa hoa nhài thoang thoảng trong không khí, như một ký ức đọng lại.Nam gọi nhân viên nhà hàng thanh toán, hóa đơn được đặt trong một chiếc hộp da sang trọng, anh để lại một khoản tiền boa hậu hĩnh, rồi nhẹ nhàng đỡ Beatrice lên, cảm nhận cơ thể cô mềm nhũn trong vòng tay mình. Anh bế cô ra xe điện AstroViet đậu bên ngoài, ánh đèn đường Guayaquil chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Beatrice, giờ đang chìm trong giấc ngủ sâu, đôi môi khẽ mím như đang mơ một giấc mơ êm đềm. Trong xe, Nam đặt Beatrice tựa vào ghế, đắp một chiếc áo khoác mỏng lên người cô, chiếc áo khoác lụa mang logo AstroViet, mềm mại và ấm áp. Anh thì thầm: "Beatrice, cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đưa cô về an toàn." Anh lái xe qua những con phố Guayaquil, nơi ánh đèn neon từ các tòa nhà cao tầng phản chiếu trên mặt sông Guayas, tạo nên một bức tranh đêm lung linh, như một bản giao hưởng ánh sáng. Những con đường lát đá, những hàng cây cọ dọc phố, và tiếng sóng Guayas vỗ nhẹ vào bờ tạo nên một không gian yên bình, trái ngược với những cảm xúc mãnh liệt anh vừa trải qua. Beatrice lẩm bẩm trong giấc ngủ, giọng yếu ớt: "Nam... AstroViet... chúng ta cần video... cho Yoona..." Nam cười nhẹ, xoa vai cô qua lớp áo khoác: "Beatrice, cô đúng là tận tụy với công việc, kể cả trong mơ. Nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ tiếp tục."Đến khách sạn InterContinental Guayaquil, Nam đỡ Beatrice lên thang máy, đưa cô vào phòng suite rộng rãi trên tầng 20, với cửa sổ kính lớn nhìn ra dòng sông Guayas lấp lánh ánh đèn thành phố. Phòng suite sang trọng, với sàn gỗ đánh bóng, nội thất bọc nhung xanh đậm, và một chiếc giường kingsize phủ chăn lụa trắng tinh. Anh đặt Beatrice xuống giường, cẩn thận gỡ giày cao gót của cô, đặt đôi giày ngay ngắn bên cạnh, rồi kéo chăn lụa đắp lên người cô, đảm bảo cô được ấm áp và thoải mái. Anh thì thầm: "Beatrice, ngủ ngon nhé. Mai chúng ta sẽ tiếp tục công việc, cô cần nghỉ ngơi để giữ sức." Anh kéo rèm, che đi ánh đèn thành phố, ánh sáng mờ ảo từ rèm lụa tạo thành những bóng mờ dịu dàng trong phòng. Nam bước ra khu vực phòng khách của suite, nơi một chiếc sofa dài bọc nhung xanh đặt cạnh cửa sổ kính. Anh nằm xuống sofa, cơ thể mệt mỏi sau một ngày dài kiểm tra sân bay và những cảm xúc phức tạp với Lavinia. Anh lấy điện thoại, mở ứng dụng nhắn tin, gửi một tin nhắn cho Yoon-ah ở Phú Quốc: "Yoon-ah, anh nhớ em. Công việc ở Guayaquil đã xong, ngày mai anh sẽ lên vũ trụ từ đây. Ngủ ngon, Bạch Nguyệt Quang của anh." Anh đặt điện thoại xuống, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, hình ảnh Yoon-ah trong bộ đồ ngủ lụa trắng ở Phú Quốc hiện lên trong tâm trí, mang lại cảm giác bình yên.