TruyenFull.Me

Duc Vong Va Vinh Quang 2

Tối 21 tháng 6, mặt biển Monaco lặng yên như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp từ du thuyền Lady Moura, một kiệt tác xa hoa với thân tàu trắng ngà lấp lánh dưới ánh trăng. Boong chính, lát gỗ tếch bóng loáng, tỏa mùi gỗ thơm nhè nhẹ, được trang trí bằng những chậu lan trắng nở rộ, cánh hoa mỏng manh rung rinh trong gió biển. Những tấm rèm lụa màu kem bay nhẹ, tạo cảm giác như đang trôi giữa một cung điện nổi. Bàn ăn dài, phủ khăn lụa trắng thêu chỉ vàng, được bày biện tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật: tôm hùm nướng, vỏ đỏ rực, sốt bơ tỏi chảy óng ánh, tỏa hương thơm ngậy khiến dạ dày khẽ reo; cá hồi áp chảo, lớp da giòn rụm, thịt hồng mềm mại điểm xuyết lá thyme tươi và vài giọt chanh vàng; khoai tây nghiền mịn như nhung, trộn kem tươi béo ngậy; salad măng tây xanh mướt, điểm xuyết hạt thông rang vàng; và những ổ bánh mì baguette mới nướng, lớp vỏ giòn tan, ruột mềm thơm mùi lúa mì. Những ly rượu vang Chablis, lạnh buốt, lấp lánh trong ánh đèn chùm, mang hương táo xanh, cam chanh, và khoáng chất biển, khiến mỗi ngụm rượu như một nụ hôn mát lành.

Nam ngồi ở giữa bàn, mặc áo sơ mi linen trắng phau, tay áo xắn đến khuỷu, lộ cánh tay rắn chắc với làn da rám nắng nhẹ. Mùi nước hoa gỗ đàn hương từ anh hòa với không khí biển, tạo nên một sức hút khó cưỡng. Bên cạnh anh là Im Yoon-ah trong chiếc váy lụa đen bó sát, cổ khoét sâu lộ xương quai xanh thanh mảnh và đường cong ngực quyến rũ. Tóc Yoon-ah búi cao, vài sợi tóc mai bay nhẹ trong gió, để lộ chiếc cổ thon dài, nơi hương nước hoa hoa nhài phượng vĩ thoảng qua, khiến Nam khẽ hít sâu, lòng rạo rực. Cô đeo một đôi bông tai ngọc trai nhỏ, lấp lánh mỗi khi nghiêng đầu, nụ cười dịu dàng làm sáng cả không gian.

Beatrice Borromeo ngồi đầu bàn, diện váy maxi lụa trắng, vai trần, tóc vàng óng buông xõa, lượn sóng như ánh nắng. Làn da cô mịn màng, mùi nước hoa hoa hồng phấn nhẹ nhàng lan tỏa, hòa với không khí biển. Beatrice nâng ly rượu, giọng nhẹ nhàng, ấm áp: "Yoon-ah, Nam, cảm ơn hai người đã đến Monaco, chia sẻ khoảnh khắc này với gia đình chúng tôi. Du thuyền này trở nên đặc biệt hơn khi có hai người." Yoon-ah mỉm cười, giọng trong trẻo như tiếng chuông bạc: "Beatrice, Pierre, cảm ơn mọi người đã chuẩn bị bữa tối tuyệt vời. Tôm hùm thơm đến mức em không thể dừng đũa, còn cá hồi thì mềm mại, tan trong miệng như một giấc mơ." Nam gật, nhấp một ngụm Chablis, cảm nhận vị rượu mát lạnh trôi qua cổ họng: "Pierre, món ăn đúng chuẩn Monaco, từ hương vị đến cách trình bày. Tôi chưa bao giờ thưởng thức khoai tây nghiền ngon thế này."

Pierre Casiraghi ngồi đối diện Nam, cười lớn, giọng trầm vang: "Nam, đầu bếp của chúng tôi là người Pháp, từng phục vụ cho những bữa tiệc hoàng gia. Anh ta biết cách làm hài lòng cả những vị khách khó tính nhất." Pierre kể về chuyến lướt sóng buổi sáng, tay vung lên mô tả: "Nam, sóng hôm nay mạnh lắm, cuộn cao như những ngọn núi nhỏ. Anh bỏ lỡ một ngày tuyệt vời, nhưng tôi cá anh thích ngắm cảnh trên thuyền hơn." Nam cười, giọng trầm ấm: "Pierre, nghe Stefano kể, tôi đã thấy cậu ấy hào hứng thế nào. Tôi thích ngồi đây, cảm nhận gió biển, và trò chuyện với mọi người."

Stefano chen vào, giọng đầy nhiệt huyết: "Nam, mai anh phải thử lướt sóng với tôi. Sóng ở Monaco khác biệt, vừa mạnh vừa đều, như đang khiêu vũ với biển. Tôi sẽ hướng dẫn anh, không khó đâu!" Francesco cười lớn, lộ hàm răng trắng: "Anh Nam, lướt sóng dễ thôi, cứ đứng trên ván, giữ thăng bằng, giống như trượt ván. Tôi dạy anh, đảm bảo anh sẽ thích!" Nam vuốt tóc Francesco, cảm nhận sự năng động của cậu: "Francesco, cậu nhóc, cảm ơn, nhưng tôi già rồi, để các cậu trẻ như Stefano và cậu thể hiện. Tôi thích ngồi đây, ngắm biển với Yoon-ah." Yoon-ah nắm tay Nam dưới bàn, ngón tay mềm mại đan chặt, thì thầm bên tai anh, hơi thở ấm áp: "Nam, anh đúng là biết chọn chỗ thư giãn. Em thích khoảnh khắc này, chỉ có anh, em, và biển."

Pierre nâng ly, giọng hào sảng: "Cho Monaco, cho tình bạn, và cho AstroViet!" Mọi người cụng ly, tiếng thủy tinh chạm nhau vang lên như một bản nhạc. Stefano, tò mò, hỏi: "Nam, AstroViet đang làm gì lớn không? Tôi nghe về cảng vũ trụ mới, nó như một thành phố trên không gian, đúng không?" Nam đáp, giọng trầm, mượt mà: "Stefano, cảng vũ trụ là giấc mơ lớn, một trung tâm nối Trái Đất với Mặt Trăng và xa hơn. Nhưng nó không chỉ là kỹ thuật, mà còn là sự phối hợp giữa nhiều quốc gia, nhiều giấc mơ." Pierre gật, giọng trầm ngâm: "Nam, tôi nghe về việc khai thác trên Mặt Trăng. Anh đang mở ra một kỷ nguyên mới, không chỉ cho AstroViet mà cho cả nhân loại." Yoon-ah vuốt tay Nam, giọng dịu: "Nam, anh làm việc vất vả, nhưng em tự hào về anh. AstroViet không chỉ là công ty, mà là giấc mơ của anh, của tất cả chúng ta." Nam nắm chặt tay cô, cảm nhận hơi ấm: "Yoon-ah, giấc mơ đó có em, nên mới trọn vẹn."

Francesco, giọng tò mò, chen vào: "Anh Nam, lái tàu vũ trụ khó lắm hả? Stefano vừa tốt nghiệp phi công, anh ấy muốn bay vào không gian!" Stefano cười, vỗ vai em trai: "Francesco, đừng kể lung tung! Nhưng Nam, tôi thực sự muốn thử. Lái tàu vũ trụ chắc thú vị hơn máy bay nhiều." Nam cười, giọng trầm: "Stefano, lái tàu vũ trụ là một thế giới khác, đầy thách thức nhưng cũng đầy mê hoặc. Cậu có đam mê, đó là khởi đầu tốt." Beatrice, im lặng từ đầu, khẽ lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: "Nam, sau bữa tối, tôi muốn trao đổi riêng với anh vài chuyện công việc, được chứ?" Nam gật, cảm nhận sự kín đáo trong giọng cô, một linh cảm về điều gì đó sâu sắc hơn: "Beatrice, tất nhiên, tôi luôn sẵn sàng." Pierre trêu, giọng vui vẻ: "Beatrice, để Nam nghỉ ngơi đi, đừng kéo anh ấy vào công việc muộn thế! Anh ấy đang tận hưởng kỳ nghỉ mà." Francesco cười lớn: "Mẹ, mẹ lúc nào cũng nghĩ đến AstroViet! Để anh Nam chơi với con và Stefano mai!" Beatrice vuốt tóc Francesco, nụ cười dịu dàng: "Con trai, chỉ vài phút thôi, mẹ hứa. Nam, anh không phiền chứ?" Nam lắc đầu, giọng trầm ấm: "Beatrice, không sao, tôi thích nói chuyện với cô." Không khí bữa tối tràn ngập tiếng cười, nhưng Nam cảm nhận được một sự chờ đợi, một bí mật đang lặng lẽ hình thành.

Sau bữa tối, Yoon-ah ngồi trên ghế mây bọc đệm trắng, váy lụa đen bay nhẹ trong gió, trò chuyện với Pierre, Stefano, và Francesco. Tiếng cười của họ hòa vào tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, tạo nên một bản nhạc dịu dàng. Beatrice đứng dậy, váy lụa trắng lướt nhẹ, ra hiệu cho Nam: "Nam, đi với tôi một lát, tôi muốn bàn chút việc." Nam gật, đứng lên, cảm nhận hơi ấm từ tay Yoon-ah khi cô buông tay anh, ngón tay cô khẽ lướt qua lòng bàn tay anh như một lời hứa. Beatrice dẫn Nam xuống cầu thang xoắn bằng thép không gỉ, ánh đèn LED dọc cầu thang chiếu sáng từng bước chân, tạo những bóng đổ mềm mại trên tường. Họ đi qua hành lang lát thảm đỏ sang trọng, những bức tranh trừu tượng treo trên tường phản chiếu ánh sáng, như những câu chuyện không lời. Beatrice dừng trước một cánh cửa thép nặng, đẩy vào, dẫn Nam vào phòng kỹ thuật, nơi trái tim của du thuyền đang đập đều.

Phòng kỹ thuật, một không gian kín đáo, rộng rãi, đầy những bảng điều khiển phủ kín nút bấm và đèn tín hiệu, những màn hình hiển thị thông số kỹ thuật, và những ống dẫn thép sáng bóng chạy dọc trần và tường. Tiếng máy tàu kêu đều đặn, như nhịp thở của một sinh vật khổng lồ, hòa quyện với mùi dầu máy thoảng nhẹ, tạo cảm giác vừa bí ẩn vừa kích thích. Ánh đèn LED xanh bù mờ ảo, chiếu lên những góc cạnh kim loại, làm không gian như một hang động công nghệ giữa lòng biển. Beatrice đóng cửa, tiếng khóa kêu "cạch" vang lên, quay lại, váy lụa trắng ôm sát cơ thể, lộ đường cong ngực đầy đặn, hông thon gọn, và đôi chân dài mịn màng. Hương nước hoa hoa hồng phấn của cô lan tỏa, hòa với mùi biển từ hành lang, khiến Nam hít thở sâu hơn, dục vọng trỗi dậy như sóng cuộn trong lòng.

Beatrice bước đến gần Nam, giọng khàn nhẹ, đầy cạm bẫy: "Nam, ở đây chúng ta có thể nói chuyện thoải mái, không ai làm phiền. Tôi muốn bàn công việc, nhưng tôi cũng muốn... gần anh, rất gần." Nam cảm giác hơi nóng từ cơ thể cô, không kìm được, bước tới, ôm chặt Beatrice, kéo nàng vào lồng ngực. Anh hôn môi cô, nụ hôn sâu, lưỡi quấn chặt, vị rượu vang Chablis hòa quyện với vị ngọt ngào của son môi Beatrice, như một ly rượu đậm đà hơn cả bữa tiệc. Beatrice rên khẽ, âm thanh mềm mại như tiếng sóng, tay ôm cổ Nam, móng tay khẽ cào nhẹ lên da anh, tạo những cơn rùng mình. Nam bóp vú cô qua váy lụa, ngón tay lướt chậm, cảm nhận núm vú cương cứng qua lớp vải mỏng như sương. Anh thì thầm, giọng trầm: "Beatrice, cô đẹp quá, cả ngày nay tôi chỉ muốn chạm vào cô, cảm nhận cô như thế này." Beatrice rên đáp, giọng run rẩy: "Nam, anh táo bạo thế, tôi yêu sự mạnh mẽ của anh. Tôi đã chờ khoảnh khắc này từ lúc anh lên tàu."

Nam luồn tay xuống, kéo váy Beatrice lên, để lộ cặp đùi trắng mịn, mềm mại như lụa. Anh chạm vào lồn cô, ướt át qua lớp quần lót ren mỏng, ngón tay xoay nhẹ quanh âm vật, kích thích chậm rãi, từng nhịp khiến Beatrice run lên, hơi thở đứt quãng. Cô rên: "Nam, anh làm tôi điên mất rồi, chậm thôi, tôi không chịu nổi đâu." Nam hôn dọc cổ cô, ngửi hương nước hoa hoa hồng, cảm giác như đang lạc vào một khu vườn bí mật: "Beatrice, lồn cô ướt thế này, cô muốn tôi từ lâu, đúng không?" Beatrice gật nhẹ, giọng nhừa nhựa: "Nam, đúng vậy, từ lúc anh bước lên boong, tôi đã nghĩ đến anh, đến đôi tay anh, đến cơ thể anh."

Nam hỏi, giọng trầm thấp, đầy kiềm chế: "Beatrice, cô dẫn tôi xuống đây có chuyện gì, ngoài việc làm tôi muốn cô đến điên dại thế này?" Beatrice, vừa rên, vừa cởi khóa quần Nam, tay kéo xuống, nắm lấy dương vật cương cứng, dài và dày, mạch máu nổi rõ, nóng ran trong lòng bàn tay cô. Cô sục nhẹ, ngón tay lướt từ gốc lên đầu, cảm nhận tinh trùng rỉ ra, giọng cô khàn đi vì dục: "Nam, Stefano vừa tốt nghiệp phi công, một học viên xuất sắc, đầy đam mê. Tôi muốn anh cho nó cơ hội, để nó lái AstroPod, trở thành phi công của AstroViet." Nam đẩy Beatrice tựa vào bảng điều khiển, dương vật cọ vào lồn cô qua quần lót, cảm giác nóng bỏng khiến cả hai rên khẽ. Anh kéo quần lót xuống, để lộ lồn hồng hào, ướt át, đâm dương vật vào, chậm rãi, từng chút, cảm nhận lồn cô ôm chặt, nước lồn nóng bỏng chảy xuống đùi.

Nam nói, giọng trầm, hơi thở nóng: "Beatrice, lái AstroPod không giống máy bay dân dụng. Nó đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối trong môi trường không trọng lực, phản ứng nhanh với những hệ thống phức tạp, và khả năng xử lý những nguy hiểm ngoài không gian. Đó là một thế giới đầy rủi ro, nhưng cũng đầy mê hoặc." Beatrice ôm chặt Nam, lồn siết dương vật, rên: "Nam, Stefano có tài năng, có phản xạ, và đam mê cháy bỏng với không gian. Tôi tin nó sẽ học được, sẽ trở thành phi công xuất sắc của anh." Nam tăng nhịp, dương vật lấp đầy lồn cô, cảm nhận từng cơn co giật: "Beatrice, đào tạo AstroPod là một hành trình gian khó, cần sự kiên trì và sức mạnh tinh thần. Stefano phải sẵn sàng cho thử thách." Beatrice, run rẩy vì khoái cảm, thì thầm: "Nam, anh giúp tôi, giúp Stefano, tôi sẽ biết ơn anh mãi, cả về công việc lẫn... những giây phút này." Nam hôn môi cô, đẩy sâu hơn, tiếng da thịt va chạm hòa với tiếng máy tàu, tạo nên một bản giao hưởng nhục dục. Nước lồn thấm xuống sàn, Beatrice cắn môi, rên: "Nam, mạnh hơn, tôi muốn cảm nhận anh, tất cả của anh."

Nam tiếp tục đâm dương vật, giọng trầm, đầy cảm xúc: "Beatrice, tôi sẽ hỗ trợ Stefano, cho cậu ấy cơ hội học lái AstroPod tại trung tâm huấn luyện ở Phú Quốc. Khóa học sẽ dạy cậu ấy điều hướng trong không gian, vận hành những hệ thống tiên tiến, và đối mặt với những thử thách khắc nghiệt. Nếu Stefano vượt qua, AstroViet sẽ chào đón cậu ấy, để cậu ấy lái những chuyến bay lên quỹ đạo, đến với những giấc mơ xa." Beatrice, cơ thể run rẩy, rên: "Nam, cảm ơn anh, Stefano sẽ không làm anh thất vọng. Nó mơ ước được bay, được chạm vào vũ trụ từ khi nghe về AstroViet. Tôi hứa nó sẽ nỗ lực hết mình, sẽ khiến anh tự hào." Nam tăng nhịp, dương vật đẩy nhanh, sâu hơn, cảm nhận lồn cô siết chặt, tinh trùng rỉ ra, hòa với nước lồn nóng bỏng.

Beatrice cắn môi, giọng nhừa nhợt: "Nam, mạnh hơn, tôi sắp đến rồi! Tôi muốn anh, muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi." Nam ôm chặt cô, đẩy nhanh, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại hai người, trong không gian kín đáo này. Anh thì thầm: "Beatrice, cô tuyệt vời, tôi yêu cách cô rên, cách lồn cô ôm lấy tôi, cách cô làm tôi mất kiểm soát." Beatrice rên lớn, rồi cắn môi kìm tiếng, cơ thể cô run lên: "Nam, anh làm tôi điên, tôi yêu chết cảm giác này!" Họ đạt cực khoái, Nam xuất tinh, tinh trùng tràn vào lồn Beatrice, nóng bỏng, hòa với nước lồn, chảy xuống đùi cô, thấm xuống sàn. Beatrice ôm chặt Nam, cơ thể mềm nhũn, hơi thở gấp gáp, như vừa chạy qua cả một đại dương.

Cả hai thở hổn hển, lau sạch bằng khăn vải để sẵn trên kệ, chỉnh trang quần áo. Beatrice vuốt váy lụa, kiểm tra tóc, đảm bảo không còn dấu vết, thì thầm: "Nam, chuyện này là bí mật, cả về Stefano và... chúng ta. Pierre không được biết, và Yoon-ah cũng vậy. Tôi tin anh." Nam gật, vuốt lưng cô: "Beatrice, tôi hiểu. Tôi sẽ sắp xếp cho Stefano, gửi hồ sơ khóa học ngay khi trở về. Cậu ấy sẽ có cơ hội, và chúng ta sẽ giữ những khoảnh khắc này cho riêng mình." Nam nghĩ đến Yoon-ah, đang cười trên boong, mái tóc bay trong gió. Nam vuốt tóc Beatrice, giọng trầm: "Beatrice, cô là người phụ nữ đặc biệt, thông minh, quyến rũ, và đầy bất ngờ." Beatrice cười, giọng khàn: "Nam, anh cũng làm tôi mất kiểm soát, cả trái tim lẫn cơ thể. Cảm ơn anh, vì Stefano, và vì... đêm nay."

Họ rời phòng kỹ thuật, bước lên cầu thang, không khí mát lành của biển ùa vào. Trên boong, Yoon-ah ngồi trên ghế mây, váy lụa đen bay nhẹ, đang kể chuyện với Francesco, tiếng cười giòn tan. Cô đứng lên, ôm Nam, ngón mùi hương hoa nhài: "Nam, anh và Beatrice bàn gì lâu thế, em nhớ anh rồi." Nam hôn trán cô, cảm nhận sự ấm áp: "Yoon-ah, chỉ là chuyện công việc, giờ anh ở đây, chỉ để cho em." Beatrice hòa vào cuộc trò chuyện với Pierre và Stefano, nháy mắt kín đáo với Nam, như một lời hứa lặng lẽ. Nam nắm tay Yoon-ah, lòng tràn đầy hạnh phúc, dục vọng, và trách nhiệm, cảm giác như cả vũ trụ đang xoay quanh khoảnh khắc này, giữa biển đêm Monaco.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me