Sáng ngày 4 tháng 12 năm 2040, trong hầm trú ẩn sâu dưới lòng sao Hỏa, không khí nặng nề như đè ép lên từng hơi thở. Tiếng máy bơm oxy vang lên đều đều, hòa lẫn với tiếng thì thầm lo lắng của cư dân, từ các nhà khoa học dày dạn kinh nghiệm đến những gia đình ôm chặt thú cưng nhỏ. Ánh đèn chập chờn trên trần thép tạo ra những bóng mờ kỳ lạ, như phản ánh tâm trạng u ám của mọi người. Nam đứng trong phòng chỉ huy, một khoang nhỏ được thiết kế với những màn hình cảm ứng hiện đại và thiết bị liên lạc tối tân của AstroViet. Anh mặc bộ đồ phi hành gia màu xám bạc, mái tóc đen lòa xòa trước trán vì những đêm không ngủ. Đôi tay anh đặt trên bàn điều khiển, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt kính, như thể muốn nắm giữ chút gì đó còn sót lại của thành phố Yoona.Thị trưởng thành phố Yoona bước vào, tay cầm một thiết bị hiển thị dữ liệu. Bộ đồ công tác của bà ta ôm sát cơ thể, in logo AstroViet trên ngực trái, giọng nói vang lên đầy tiếc nuối: "Nam, đội máy bay không người lái vừa hoàn tất khảo sát bề mặt. Kết quả không khả quan. Anh cần xem ngay." Nam gật đầu, cảm giác như có một khối đá đè nặng lồng ngực. Anh bước đến màn hình lớn ở trung tâm phòng chỉ huy, nơi hình ảnh từ máy bay không người lái bắt đầu hiện lên. Những chiếc máy bay nhỏ, với thân kim loại sáng bóng và camera độ phân giải cao, lượn lờ trên bầu trời đỏ thẫm của sao Hỏa, ghi lại từng chi tiết của thảm họa.Hình ảnh đầu tiên khiến Nam đứng sững. Những mái vòm kính, từng kiêu hãnh phản chiếu ánh sáng từ hai mặt trăng Phobos và Deimos, giờ vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh sắc nhọn, nằm rải rác trên bề mặt đất đỏ. Ánh sáng yếu ớt của mặt trời xa xôi chiếu lên, làm chúng lấp lánh như những viên pha lê vỡ trong sa mạc hoang vu. Khu nông trại thủy canh, nơi từng xanh mướt với những luống rau cải, cà chua, và bầy gia súc nhỏ được nuôi trong môi trường kiểm soát, giờ bị đá thiên thạch đè nát. Những đường ống dẫn nước bị vỡ, nước tràn ra, nhanh chóng đóng băng thành những khối băng lấp lánh dưới cái lạnh khắc nghiệt của sao Hỏa. Khu cư trú hiện đại, với những cửa sổ lớn nhìn ra bình nguyên sao Hỏa, giờ chỉ còn là những bức tường thép méo mó, lộ ra khung xương của các tòa nhà từng là niềm tự hào của AstroViet. Lò phản ứng nhiệt hạch mini, trái tim cung cấp năng lượng cho thành phố, bị một mảnh thiên thạch khổng lồ xuyên thủng, khói vẫn âm ỉ bốc lên, hòa lẫn vào bụi đỏ bay mịt mù.Nam nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch dưới lớp da rám nắng. Anh cảm thấy như bị rút cạn sức lực, như thể chính tâm huyết của mình bị những mảnh thiên thạch đó nghiền nát. "Không còn gì để cứu vãn sao?" anh hỏi, giọng khàn đi, như thể mỗi từ đều phải cố gắng bật ra. Thị trưởng lắc đầu, khuôn mặt bà ta đầy tiếc nuối: "Hệ thống oxy, nước, và năng lượng đều hỏng. Thành phố không thể ở được nữa. Hầm trú ẩn này chỉ duy trì được vài tuần." Một nhà khoa học trẻ, người từng cùng Nam khám phá địa hình sao Hỏa bằng xe rover, bước tới, giọng run run: "Nam, chúng ta đã cố hết sức. Thiên thạch mạnh như bom nhiệt hạch. Giờ chỉ còn cách rời đi."Nam hít một hơi sâu, cảm nhận không khí khô lạnh trong hầm len vào phổi. Anh nghĩ về những ngày đầu lập kế hoạch cho thành phố Yoona , khi anh và Yoon-ah ngồi bên nhau tại biệt thự Phú Quốc, mơ về một tương lai nơi con người định cư trên sao Hỏa. Những buổi họp với nhân viên và đội ngũ AstroViet, những đêm thức trắng để thiết kế mái vòm kính và nông trại thủy canh, tất cả giờ chỉ còn là ký ức. "Được rồi," anh nói, giọng trầm nhưng kiên định, như thể đang tự thuyết phục chính mình. "Chúng ta sẽ di tản. Tôi sẽ liên lạc với tàu vận tải liên hành tinh ở quỹ đạo sao Hỏa."Anh bước đến bàn điều khiển, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng, kích hoạt hệ thống liên lạc tối tân của AstroViet. Màn hình nhấp nháy, kết nối với con tàu vận tải liên hành tinh, một kỳ quan công nghệ với thân titan sáng bóng, lơ lửng trong không gian đen thẳm, cách sao Hỏa hàng ngàn cây số. "Đây là Nam, từ hầm trú ẩn thành phố Yoona," anh nói vào micro, giọng rõ ràng nhưng nặng trĩu cảm xúc. "Phát tín hiệu SOS. Thành phố Yoona bị phá hủy hoàn toàn. Yêu cầu đội AstroPod di tản toàn bộ cư dân ngay lập tức." Một giọng nói từ tàu vận tải đáp lại qua loa, bình tĩnh nhưng chuyên nghiệp: "Đã nhận tín hiệu SOS. Đội AstroPod sẽ đến trong 24 giờ. Hãy chuẩn bị cư dân và động vật."Nam tắt liên lạc, quay lại nhìn thị trưởng và các nhà khoa học. Phòng chỉ huy im lặng, chỉ có tiếng máy bơm oxy vang lên như nhịp tim của hầm trú ẩn. "Chúng ta phải tổ chức mọi người, đảm bảo không ai bị bỏ lại," anh nói, giọng đầy trách nhiệm. Thị trưởng gật đầu, lấy lại phong thái chỉ huy: "Tôi sẽ thông báo. Cư dân và động vật sẽ được đưa lên AstroPod an toàn." Một kỹ sư đứng gần đó, người từng làm việc với Nam tại Cảng Vũ trụ Châu Á Số 1 đề xuất: "Chúng ta cần ưu tiên trẻ em, người già, và phụ nữ mang thai. Động vật từ nông trại phải được đưa vào khoang riêng." Một chuyên gia nông nghiệp chen vào: "Những con gia súc và thú cưng còn sống cần được kiểm tra sức khỏe trước khi lên tàu." Nam lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết, đảm bảo mọi thứ được sắp xếp cẩn thận.Nam rời phòng chỉ huy, bước đi chậm rãi qua những hành lang thép lạnh lẽo của hầm trú ẩn. Tiếng giày anh vang lên trên sàn kim loại, hòa lẫn với tiếng máy bơm oxy và tiếng thì thào của cư dân đang nghỉ ngơi trên những chiếc giường chật hẹp. Ánh đèn chập chờn chiếu lên tường, tạo ra những bóng mờ nhảy nhót, như thể đang kể lại câu chuyện về thành phố Yoona đã mất. Anh cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc, không chỉ vì công trình bị phá hủy, mà còn vì giấc mơ định cư sao Hỏa, giấc mơ mà anh đã dồn cả tâm huyết từ những ngày đầu thành lập AstroViet.Nam dừng lại trước khu ngủ, nơi Im Yoon-ah đang ngồi trên chiếc giường nhỏ, tấm chăn mỏng đắp ngang vai. Mái tóc đen dài của cô óng ả như lụa, xõa xuống vai, vài sợi lòa xòa trước trán, được cô vén nhẹ ra sau tai bằng động tác duyên dáng. Làn da trắng mịn, gần như không tì vết, phản chiếu ánh đèn chập chờn, làm nổi bật má lúm đồng tiền đặc trưng mỗi khi cô mỉm cười. Đôi môi hồng tự nhiên, đầy đặn, khẽ cong lên khi cô thấy Nam bước vào. Dáng người cô thanh mảnh, với vòng ngực đầy đặn và đường cong quyến rũ, được tôn lên bởi bộ đồ bó sát màu xám bạc, thiết kế đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Dù vừa trải qua cơn choáng từ vụ nổ thiên thạch, Yoon-ah vẫn giữ được phong thái điềm tĩnh, như một ngôi sao sáng giữa không gian tối tăm của hầm trú ẩn."Yoon-ah," Nam gọi khẽ, giọng trầm buồn, khi anh ngồi xuống mép giường. Yoon-ah lập tức nhận ra sự uể oải trên khuôn mặt anh, đôi vai rộng thường ngày giờ như trĩu xuống dưới sức nặng của mất mát. "Nam, anh sao vậy?" cô hỏi, giọng dịu dàng như làn gió biển Phú Quốc. Cô đứng dậy, bước đến gần, đôi tay mảnh mai đặt lên vai anh. "Thành phố Yoona... không còn nữa," Nam nói, mỗi từ như phải cố gắng bật ra. "Máy bay không người lái xác nhận mọi thứ đã bị phá hủy. Anh đã phát tín hiệu SOS. Chúng ta phải rời sao Hỏa."Yoon-ah ngồi xuống cạnh anh, đôi tay cô siết nhẹ vai anh, cảm nhận cơ bắp căng cứng vì áp lực. "Nam, em biết anh đau lòng," cô nói, giọng ấm áp, như khi họ nằm bên nhau trong phòng ngủ sang trọng tại biệt thự Phú Quốc. "Thành phố này mang tên em, nhưng nó là giấc mơ của anh. Dù nó mất đi, anh vẫn còn em, còn mọi người. Chúng ta sẽ bắt đầu lại." Nam ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Yoon-ah, má lúm đồng tiền khẽ hiện lên khi cô mỉm cười an ủi. "Yoon-ah, vợ yêu," anh thì thầm, "em luôn biết cách làm anh thấy nhẹ nhõm."Cô kéo anh vào một cái ôm chặt, cơ thể mềm mại của cô áp sát vào anh, vòng ngực đầy đặn ép vào lồng ngực rắn chắc của Nam. Hơi ấm từ Yoon-ah lan tỏa, xua tan cái lạnh của hầm trú ẩn. Nam vòng tay quanh cô, cảm nhận nhịp tim đều đặn của cô qua lớp áo mỏng. Mùi hương nhẹ nhàng từ tóc cô, như hoa nhài thoảng qua, gợi nhớ những đêm ở Phú Quốc. Không khí giữa họ dần trở nên ám muội, như những lần họ lén lút bên nhau trong xe rover hay trong hầm trú ẩn. Nam cúi xuống, môi chạm vào môi Yoon-ah, nụ hôn chậm rãi, sâu lắng, lưỡi anh lướt nhẹ, quấn lấy lưỡi cô, khơi dậy ngọn lửa khao khát. Yoon-ah rên khẽ, đôi tay siết chặt lưng anh: "Nam, anh làm em nhớ những đêm ở Phú Quốc." Nam thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng ấm: "Yoon-ah, em là tất cả những gì anh cần lúc này."Trong ánh đèn chập chờn của hầm trú ẩn, Nam và Yoon-ah nằm xuống chiếc giường chật hẹp, cơ thể áp sát nhau như muốn hòa quyện thành một. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở đều đều của những cư dân đang ngủ và tiếng máy bơm oxy chạy liên tục, như nhịp tim của hầm. Yoon-ah thì thầm, giọng run run vì kích thích, má lúm đồng tiền hiện rõ khi cô cắn môi: "Nam, lén lút thế này nguy hiểm lắm, mọi người ở ngay cạnh. Nếu ai đó tỉnh dậy..." Đôi môi đầy đặn của cô khẽ run, làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Nam mỉm cười, tay lướt nhẹ lên bầu ngực đầy đặn của cô qua lớp áo bó sát: "Yoon-ah, họ ngủ say như chết rồi. Chỉ cần em kìm tiếng rên là được, vợ yêu." Anh xoa bóp nhẹ nhàng, cảm nhận núm vú cứng lại dưới ngón tay, làn da cô ấm nóng, mềm mại như lụa.Nam kéo áo Yoon-ah lên, để lộ làn da trắng mịn, vẫn căng tràn sức sống . Mái tóc đen dài óng ả xõa ra trên gối, như một tấm lụa đen lấp lánh dưới ánh đèn. Anh cúi xuống, hôn lên cổ cô, cảm nhận mạch đập nhanh dần, hơi thở cô nóng ấm phả vào da anh. Môi anh lướt xuống, đặt những nụ hôn ướt át lên bầu ngực, ngậm lấy núm vú, mút mạnh, khiến Yoon-ah cong người, rên khe khẽ: "Nam, anh làm em điên mất... sướng quá." Đôi tay cô bấu vào vai anh, móng tay cắm sâu vào da, để lại những vết đỏ mờ, như dấu ấn của dục vọng. Nam thì thầm, giọng trầm dục: "Yoon-ah, lồn em chắc ướt lắm rồi, để anh kiểm tra xem."Anh lướt tay xuống, luồn vào quần cô, ngón tay chạm vào lồn, cảm nhận nước lồn ướt át, nóng bỏng, trơn trượt như mật ong. Anh móc nhẹ, ngón tay xoay tròn, xâm nhập sâu, khiến Yoon-ah run rẩy, thở hổn hển: "Nam, anh... đừng trêu em nữa, em không chịu nổi đâu." Nước lồn chảy ra nhiều hơn, thấm ướt ngón tay anh, mùi hương ngọt ngào lan tỏa, kích thích mọi giác quan của Nam. Anh rút tay ra, đưa lên môi, nếm thử vị mặn ngọt của cô, rồi thì thầm: "Yoon-ah, em ngon quá, anh muốn ăn cả người em." Yoon-ah đỏ mặt, má lúm đồng tiền hiện rõ, cô rên nhỏ: "Nam, anh tục tĩu quá... nhưng em thích."Họ cởi bỏ quần áo, từng mảnh vải rơi xuống sàn thép lạnh, phát ra những tiếng động nhỏ trong không gian tĩnh lặng. Nam nằm đè lên Yoon-ah, dương vật cương cứng, nóng bỏng, chạm vào lồn cô, cảm giác ướt át khiến anh rùng mình. Anh từ từ đâm vào, dương vật trượt sâu vào lồn cô, sự chặt khít bao bọc lấy anh như một vòng ôm hoàn hảo. Yoon-ah rên nhỏ, đôi tay bấu chặt vào lưng anh, móng tay cào nhẹ, để lại những vệt đỏ dài. "Nam, dương vật anh to quá... lấp đầy em rồi," cô thì thầm, giọng run rẩy vì khoái cảm. Họ làm tình chậm rãi, mỗi nhịp đẩy của Nam đều cẩn thận để không gây tiếng động, nhưng sức mạnh trong từng cú thúc khiến Yoon-ah cong người, lồn cô co bóp quanh dương vật anh, nước lồn chảy ra ướt cả đùi.Họ đạt cực khoái lần đầu, tinh trùng của Nam phun mạnh vào sâu trong lồn Yoon-ah, hòa lẫn với nước lồn, tạo thành một hỗn hợp nóng bỏng, trơn trượt. Yoon-ah rên khe khẽ, cơ thể rung lên trong khoái cảm, đôi môi cô hé mở, má lúm đồng tiền hiện rõ dưới ánh đèn mờ ảo. "Nam, em sướng chết mất... làm nữa đi, em muốn anh đụ em thêm," cô thì thầm, giọng đầy dục vọng, đôi tay kéo anh sát hơn. Nam mỉm cười, dương vật vẫn cương cứng trong lồn cô: "Yoon-ah, em dâm quá, anh sẽ đụ em đến khi em không đứng nổi."Họ thay đổi tư thế, Yoon-ah nằm sấp, mông tròn căng nâng lên, lồn ướt át lấp ló giữa hai đùi trắng mịn. Nam quỳ sau cô, dương vật lại đâm vào từ phía sau, sâu hơn, mạnh hơn. Mỗi cú thúc khiến mông cô rung lên, tiếng da thịt chạm nhau vang lên nhỏ nhưng đầy kích thích trong không gian lén lút. Yoon-ah cắn gối để kìm tiếng rên, giọng cô ngắt quãng: "Nam, mạnh nữa đi... em muốn anh đụ nát lồn em." Nam siết chặt hông cô, đẩy nhanh hơn, cảm nhận lồn cô co bóp chặt hơn mỗi khi cô sắp đạt cực khoái. Họ đạt đỉnh lần thứ hai, tinh trùng lại phun ra, lấp đầy lồn cô, chảy tràn xuống đùi, thấm ướt tấm chăn mỏng.Không dừng lại, Nam lật Yoon-ah nằm ngửa, kéo hai chân cô lên vai, dương vật đâm sâu vào lồn cô từ góc khác, chạm đến những điểm nhạy cảm khiến cô rên lớn hơn, phải cắn môi để kìm lại. Mái tóc đen dài của cô xõa rối trên gối, làn da trắng mịn lấp lánh mồ hôi, vòng ngực đầy đặn rung lên theo mỗi nhịp đẩy của Nam. "Nam, anh làm em sướng quá... lồn em muốn nổ tung," cô rên rỉ, giọng tục tĩu xen lẫn tình cảm. Nam cúi xuống, hôn lên môi cô, lưỡi quấn chặt, trong khi dương vật tiếp tục ra vào, nước lồn và tinh trùng hòa quyện, tạo ra những âm thanh ướt át đầy nhục dục. Họ đạt cực khoái lần thứ ba, cơ thể Yoon-ah run rẩy mạnh, lồn cô co bóp dữ dội quanh dương vật anh, như muốn vắt kiệt sức anh.Họ tiếp tục, thử thêm một tư thế mới: Yoon-ah ngồi lên người Nam, dương vật anh đâm thẳng lên, lồn cô nuốt trọn anh trong từng nhịp nhún. Cô chống tay lên ngực anh, mái tóc đen dài đung đưa, má lúm đồng tiền hiện rõ khi cô rên: "Nam, dương vật anh làm em sướng chết... em muốn anh phun hết tinh trùng vào lồn em." Nam siết chặt mông cô, đẩy hông lên, mỗi nhịp khiến lồn cô ướt át hơn, nước lồn chảy xuống đùi anh, thấm ướt giường. Họ đạt cực khoái lần thứ tư, tinh trùng phun mạnh, lấp đầy lồn cô, chảy tràn ra ngoài, tạo thành những vệt trắng đục trên làn da trắng mịn của cô.Khi cả hai thấm mệt, Nam nằm xuống, kéo Yoon-ah vào lòng. Cơ thể cô mềm mại, vòng ngực đầy đặn ép vào lồng ngực anh, hơi thở cô nóng ấm phả vào cổ anh. Làn da cô lấp lánh mồ hôi, mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cô hòa lẫn với mùi tinh trùng và nước lồn, tạo nên một không khí nhục dục nồng nàn. Nam lấy tấm chăn mỏng che kín, cảm nhận hơi ấm từ Yoon-ah. Anh ngâm dương vật trong lồn cô, không rút ra, như muốn giữ lấy khoảnh khắc này mãi mãi. "Yoon-ah, em là nhà của anh," anh thì thầm, giọng trầm đầy tình cảm. Cô mỉm cười, má lúm đồng tiền hiện rõ, tựa đầu vào ngực anh: "Nam, em mãi ở bên anh." Dưới ánh đèn chập chờn, tiếng máy oxy đều đều, Nam và Yoon-ah ôm nhau, trần truồng, chìm vào giấc ngủ sâu, quên đi nỗi đau mất thành phố Yoona, chuẩn bị cho hành trình di tản sắp tới.