Vương Hiếu Thần trước giờ không tin vào mấy thứ huyễn hoặc giống như thần tiên đâu. Thật đấy, mỗi khi anh bạn Tiết Bát Nhất cười hì hì kể về những lần gặp được vài ba hiện tượng siêu nhiên nhảm nhí, gã thường chỉ ngồi một chỗ, chữ được chữ mất "ừm ờ" vài câu đáp lại. Không hứng thú lắm, nếu thần tiên mà có thật thì con người đã chẳng phải khốn khổ xoay sở trong guồng quay cuộc sống hỗn loạn như bây giờ rồi. Sao? Lại là ta sẽ cho con một điều ước à? Trên đời làm gì có ai cho không ai cái gì. Mà nếu phải lấy một thứ nào đó quan trọng để đổi lại ước muốn của bản thân, thì đấy là quỷ satan chứ chẳng phải thiên thần đâu.Và chàng tiên mà Vương Hiếu Thần đã gặp chính xác là một cú tát thẳng vào mặt người theo lối sống duy vật như gã.Trong truyền thuyết, tiên có hình dạng khá nhỏ bé, với những hạt bụi tiên lấp lánh rơi ra từ đôi cánh xinh đẹp. Xung quanh cơ thể là vầng ánh sáng cao ngạo mà rực rỡ. Hình hài nhỏ bé chứa đựng một sức mạnh phi thường và tâm hồn thuần khiết thiện lương, sẵn sàng dang tay ra giúp đỡ một con người khốn khổ nào đó mà họ gặp được. Nhưng người nọ không giống như thế, em không nhỏ bé bằng nắm tay, cũng không có đôi cánh sáng lấp lánh. Em lơ đãng ngồi trên mỏm đá, bộ đồ màu xanh ngọc hờ hững để lộ vùng ngực trắng muốt, cổ tay tinh tế vuốt nhẹ lên nhành hoa đỏ thẫm. Khuôn mặt thuần khiết tựa như đứa trẻ chưa từng trải qua đau khổ của cuộc sống, mái tóc trắng tinh khôi cùng với làn da mịn màng thanh thuần hút mắt. Về cơ bản thì nhìn em không khắc gì một người bình thường, chỉ là bông hoa đang héo rũ bỗng chốc vươn mình sống dậy khi bàn tay em chạm vào nó. Chúa ơi, Vương Hiếu Thần thậm chí suýt chút nữa lăn ra đất ngất xỉu khi đôi mắt một mí to tròn của em nhìn thẳng vào gã. Nếu có ai đó hỏi gã thứ gì trong sáng nhất trên cõi đời này, gã sẽ không chần chừ mà đáp rằng:"Là đôi mắt của em ấy"Theo lời kể của Tiết Bát Nhất, thì thần tiên rất sợ người lạ, họ sẽ trốn biệt tăm vào một khu rừng hoặc bay tít lên trên cao để tránh thoát khỏi tầm mắt của con người. Nhưng chàng tiên ở trước mặt gã không như thế, em cưới tít mắt, vẫy tay gọi gã đến nơi em đang ngồi. Chỉ khi đến gần, Vương Hiếu Thần mới biết bị sắc đẹp quật chết là như thế nào, nốt lệ chí quyến rũ điểm tô trên khuôn mặt thuần khiết của em như một sắc thái đối lập, nó dường như cầu xin gã chạm vào mình. Và theo bản năng, bàn tay gã miết nhẹ nên nó, rồi giật mình khi đối diện với sự ngơ ngác trong đôi mắt em. Ôi trời, Vương Hiếu Thần cảm tưởng bàn tay cầm sáo bao nhiêu năm nay của bản thân thực sự không xứng để được chạm vào em."Ngươi là con người sao?"Em reo lên, mí mắt cong cong cười."Oa, con người trông đẹp thật nha, khác hẳn lũ yêu tinh vừa lùn vừa xấu trong thung lũng"Nhận được lời khen nơi em, Vương Hiếu Thần không hiểu sao lại trở nên ngượng ngùng. Trước giờ gã vẫn hay được khen là đẹp trai, chính bản thân gã cũng công nhận mình khá ưa nhìn, nhưng khi lời khen đó xuất phát từ chàng tiên ở trước mặt, gã lại có một cảm giác khác. Ừ thì, được tiên khen chả khác, tiên đấy, in đậm gạch chân chữ
TIÊN."Ước đi, thích gì cũng được, đẹp trai nên ta mới tặng quà cho ngươi đấy"Em trượt khỏi tảng đá, chân trần dẫm lên thảm cỏ xanh, hứng thú bế lấy chú thỏ trắng muốt đang im lặng ở gần đó.Vương Hiếu Thần đơ người, gã vừa nhận được một điều ước phải không? Và chẳng hiểu thứ gì đã thôi thúc, trong miệng gã phát ra hai chữ."Làm tình"Gần như ngay lập tức, em quay lại nhìn gã, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi."Làm tình là gì?"Ồ, một tiểu thần tiên xinh đẹp ngây thơ hỏi bạn làm tình là cái gì? Giống như con rắn dụ dỗ Eva nếm thử trái cấm, từng chút một dấy lên sự tò mò cùng tham vọng mãnh liệt trong lòng người.Gã ôm lấy em vào lòng, thủ thỉ bên tai em về những xúc cảm tuyệt vời khi hai người quấn lấy nhau trong cơn sóng tình mãnh liệt. Và ngây thơ của gã, chàng tiên thuần khiết mà gã chỉ vừa gặp đã chấp nhận điều ước kì lạ của loài người trần tục.• Cơ thể trần trụi trắng nõn được đặt trên nền cỏ xanh, giống như bức tranh được một họa sĩ nổi tiếng nào đó vẽ nên. Em nằm đó, đôi mắt to tròn nhìn người đang xoa nắn bờ ngực phập phồng của bản thân."Ưm...đừng sờ"Vương Hiếu Thần chẳng thể hô hấp bình thường, mấp máy môi, tò mò hỏi."Người tên là gì?"Trong cơn hỗn loạn của nhịp thở, em đáp lại gã."Lưu...Vũ..."Gã "ồ" lên một tiếng, khuôn mặt dịu dàng tựa gió xuân, cúi người đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ. Môi chạm môi rất khẽ, giống như chuồn chuồn đáp nước, lướt qua nhanh chóng nhưng để lại dao động trên mặt nước vốn đang yên bình. Mà trái tim của Vương Hiếu Thần cũng đang loạn nhịp, đầu gục vào hõm vai trắng muốt, hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ lập tức xộc vào khoang mũi, có chút gì đó xoa dịu sự vội vã trong gã."Ngươi đang do dự à?"Lưu Vũ nhẹ vỗ lên vai gã, khi cảm nhận được động tác xoa nắn hai núm vú em chậm dần và rồi dừng hẳn. Còn người đàn ông kia thì cứ dụi đầu vào hõm vai em mãi.Về cơ bản thì Lưu Vũ nói không sai, Vương Hiếu Thần thực sự đang có chút vướng mắc, gã sợ mình sẽ vấy bẩn chàng tiên trước mặt, nhưng cũng khao khát được chôn sâu trong em. Thứ dục vọng chết tiệt không ngừng thúc giục gã đem em làm tới hỏng, để ánh mắt trong sáng kia ngập ngụa trong nước mắt của sự sung sướng."Lưu Vũ, người có thực sự muốn làm tình không?""Có chứ, ta đã hứa sẽ giúp ngươi thực hiện điều ước rồi mà"Em gật đầu chắc nịch, cực kì tự tin ôm lấy tấm lưng trần của gã.Nhận được sự đồng ý, chút kiêng nể cuối cùng trong lòng Vương Hiếu Thần bị nhấn chìm bởi khát vọng mãnh liệt, phân thân cương cứng chà xát vào tiểu dương vật nhạy cảm. Phía dưới của Lưu Vũ bỗng chốc trở nên ngứa ngáy, tiểu dương vật trắng nõn lập tức có phản ứng, giọng nói ngọt ngào ngây thơ hỏi gã."Ưm...cảm giác này...ah...thật lạ"Vương Hiếu Thần không đáp, tốc độ chà xát ngày một nhanh, bàn tay to lớn bận rộn xoa bóp núm vú hồng hào, độc ác nhéo một cái khiến em rên lên như mèo nhỏ. Chàng tiên chưa từng trải qua dư vị tình dục bị gã kích thích đến cao trào, run rẩy bắn ra thứ chất lỏng đặc sệt, vương đầy lên vùng bụng nhỏ nhắn của em.Thở ra một hơi thoả mãn, gã đem hai má mông em tách ra, để lộ lỗ nhỏ hồng hồng như ẩn như hiện, thoang thoảng toả ra mùi thơm ngọt của hoa cỏ.Đôi chân thon mịn gác lên vai gã, đỉnh nam căn đặt trước miệng huyệt, một nhát đem toàn bộ chiều dài chôn sâu vào bên trong hang động ẩm ướt.Tiếng hét chói tay vang lên trong không gian tĩnh mịch, cảm giác đau đớn phía dưới khiến Lưu Vũ bàng hoàng mở to mắt, tay nhỏ bối rối nằm lấy bắp tay gã."Đau...đau quá"Vương Hiếu Thần xót xa, hôn lên nốt lệ chí nơi khóe mắt em an ủi."Không sao, một chút nữa sẽ hết, thả lỏng nào"Lưu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, cả người dần vào trạng thái thư giãn, hậu huyệt tuy đã thả lỏng đôi chút nhưng vẫn một mực mút chặt lấy tính khí của gã.Vương Hiếu Thần căng thẳng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi, tạo vật nam tính trướng tới khó chịu, hiện giờ được chôn sâu trong lỗ nhỏ nóng bỏng lại không dám động đậy, chỉ sợ động một chút liền khiến người kia đau đớn thống khổ. Mà Lưu Vũ cũng sợ đến hai mắt nhắm tịt, cơn đau phía dưới vẫn chưa tan hết, run rẩy cắn cắn môi.Gã thực sự đã nhịn đến cùng cực rồi, gân xanh nổi trên trán khiến gương mặt vốn trông hiền lành giờ lại trở nên hung hãn, tay siết chặt lấy eo nhỏ, bắt đầu từ từ di chuyển.Tầng tầng mị thịt bị dương vật to lớn kéo căng, dâm dịch chen lấn chảy ra, thuận theo côn thịt ra vào phun đầy nơi giao hợp của hai người.Động tác đưa đẩy càng ngày càng trở nên thô bạo, dương vật khuấy đảo tàn sát trong hậu huyệt. Vương Hiếu Thần ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang chìm trong sắc dục, vẻ ngoài thậm chí còn có phần kiều diễm hơn so với khi họ vừa gặp nhau. Vệt nắng chiều tà hắt lên khuôn mặt đê mê của em, giống như đem cọ vẽ quẹt ngang một nét lên bức tranh vừa hoàn thiện, không những không phá hủy mà còn khiến nó trở nên đặc biệt bội phần.Lưu Vũ nhắm mắt mơ màng hưởng thụ khoái cảm từ phía dưới truyền đến, cả người mềm nhũn, chỉ có thể ngửa cổ phát ra vài thanh âm rên rỉ vô nghĩa. Mông thịt nẩy lên theo từng nhịp thúc, tiểu dương vật trải qua một lần cao trào đã vương chút dịch trắng trên đỉnh giờ lại tiếp tục cương cứng. Ngay khi gã thực hiện một phát đâm đến tận lút cán, đem cả hai người đạt đến cao trào, phía sau bị tinh dịch lấp đầy, phía trước thỏa mãn rũ xuống sau khi được giải thoát khỏi cảm giác căng trướng bí bách. Lưu Vũ thở hổn hển, ánh mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của gã.
"Ngươi, tên là gì?"
Đối phương đơ người ra vài giây, rồi lần nữa cúi người hôn lên môi em. Không còn sự nhẹ nhàng như lần đầu, có gì đó mạnh bạo hơn, môi lưỡi triền miên chẳng dứt, hơi thở nặng nề sau khi trải qua trận làm tình bị nụ hôn cắn nuốt. Chỉ đến khi thỏa mãn, gã mới rời khỏi môi em, mang theo sợi chỉ bạc lấp lánh trên khoé môi.
"Vương Hiếu Thần"
Em "ồ" lên, khúc khích cười.
"Ta là tiên, ngươi là thần"
Gật đầu một cái khẳng định chắc nịch.
"Đẹp đôi"
Vương Hiếu Thần đem côn thịt của mình rút ra, nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy em vào lòng. Lưu Vũ cũng không phản kháng, uể oải vươn vai một cái rồi liền hóa thân thành mèo nhỏ chui rúc vào lồng ngực người kia.
•
Mặt trời đã lặn, nữ thần bóng tối quăng ra chiếc lưới sao, treo lên đèn mặt trăng lấp lánh, vui vẻ thả ra bầy đom đóm làm mồi dụ, để những chú cá ngây thơ tự nguyện dâng mình ngắm nhìn cảnh đẹp mà người tạo lên.
Lưu Vũ đứng trong ánh sáng dịu dàng của ánh trăng, đưa tay vẫy chào tạm biệt gã. "Tôi có thể gặp lại người không?"Vương Hiếu Thần đã hỏi em như thế trước khi rời đi."Để xem độ may mắn của ngươi thế nào đã"Lưu Vũ nhún vai đáp lại, tinh nghịch hôn lên má người kia.Câu trả lời không quá vừa ý gã, liệu có thể gặp lại không, chưa chắc có, mà cũng chưa chắc không. Duyên phận là một thứ gì đó rất khó đoán, đôi khi ta tưởng chừng như đã tìm được đích đến, nhưng thật ra đó chỉ mới là điểm dừng chân.Vị thần Tyche hẳn phải thiên vị gã lắm mới cho gã gặp lại em lần nữa. Nhưng có vẻ tính tình bà thần này hơi thất thường, vì chỉ đến khi Vương Hiếu Thần đã trở thành ông cụ sắp gần đất xa trời, bà mới để gã tìm được em. (
*Thần Tyche là nữ thần giám hộ vận may và những điều ngẫu nhiên trong số phận)Em vẫn giống như trong trí nhớ của gã. Thuần khiết và xinh đẹp, lơ đãng nằm trên một cành cây to, mí mắt nhắm nghiền ngủ say, bên cạnh là cây sáo gã đã tặng cho em trước khi rời đi.Suy cho cùng, thứ gọi là may mắn, cũng là do đánh đổi mà có.
________________________________
Chuyện là có bạn nào đó đã ib cho tôi để góp ý về chiếc fic này. Góp ý thì tôi thực sự rất biết ơn, nhưng cách bạn ý dùng từ khá tục tĩu và dễ làm tổn thương người khác nên tôi cũng cảm thấy hơi buồn. Không đến mức suy sụp đâu, cái gì mọi người góp ý tôi cũng sẽ cố gắng tiếp thu, nhưng làm ơn nói nhẹ nhàng một chút, chứ vừa vào đã chửi một tràng dài thì tôi hơi sốc đấy.
Tôi tự nhận tôi viết lách không giỏi, ngôn từ vẫn nghèo nàn và lủng củng. Mới đầu cũng chỉ tính viết để tự mình sìn thôi, nhưng được mọi người đón đọc khiến tôi rất vui. Nên tôi hứa sẽ cố gắng tiếp thu ý kiến góp ý và sửa đổi những chỗ chưa được.
Hi vọng mọi người đọc fic của tôi luôn giữ một tâm thái thoải mái, vì nhiều khi có chap ngược em bé là y như rằng có người đòi đốt nhà tôi ༎ຶ‿༎ຶ.