TruyenFull.Me

Dung Dau Em Yeu Anh

Hình Đại Yên run người, con mẹ nó, có phải Vương Chí Thiên bị quỷ nhập rồi không? Như thế nào từ khi trọng sinh thì mọi chuyện lệch quỷ đạo như vậy?

"Vương.. Chí Thiên."

Hình Đại Yên nhỏ giọng kêu, cô không biết hiện tại giọng cô vô cùng nhẹ nhàng, lại quyến rũ mê người.

"Hử..?"

Vương Chí Thiên ngẩn ngơ, khuôn mặt của cô có chút tái mét, có phải là bị mình chọc ghẹo rồi bệnh đó chứ?

"Ra ngoài nói chuyện với tôi."

Hình Đại Yên nói, lập tức gạt đi cái bàn tay đang làm loạn kia, xin phép Thinh Lăng Anh, "Dì Anh, cháu có chút chuyện muốn nói với Vương Chí Thiên, được không ạ?"

Thinh Lăng Anh cười đến híp mắt, hiển nhiên đang vô cùng vui vẻ, "Được, cháu đi đi." Hình Đại Yên cười nhẹ, dắt tay Vương Chí Thiên đi theo mình, tìm một góc nhỏ không ai nhìn thấy.

Hình Đại Yên liếc dọc xung quanh, "Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh bị sao vậy?"

Vương Chí Thiên hứng thú nhìn cô, nhướn mày đáp, "Em muốn hỏi chuyện gì?" Vừa nói, Vương Chí Thiên vươn tay lên nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài mượt của cô, cảm thấy thật hoài niệm.

"Vương Chí Thiên, lẽ ra chúng ta nên đường ai nấy đi. Tại sao anh cứ phiền tôi như vậy? Chúng ta vốn dĩ không nên quá thân thiết, về sau chỉ cần huỷ bỏ hôn ước là được. Như vậy đôi bên đều có lợi, anh kết hôn cùng người anh yêu, tôi cũng có thể hạnh phúc..."

Vương Chí Thiên biến mặt đen thui, nghe tới Hình Đại Yên hạnh phúc không có anh, sao có thể không giận? Vương Chí Thiên hiện tại muốn bổ não cô xem xem, trong đó rốt cuộc chứa đựng cái gì.

Vương Chí Thiên một tay kéo gáy cô lại gần mình, hung bạo áp đôi môi của mình lên môi cô, ngấu nghiến.

Hình Đại Yên giãy dụa, cắn lên môi bản thân, vệt máu chảy ra trong nước miếng của hai người. Vương Chí Thiên ngạc nhiên buông môi cô ra, vội vàng xoá dịu vệt máu của cô,"Hình Đại Yên, em ngốc sao? Sao lại cắn môi mình như vậy. Em sẽ bị thương đó. Em..."

Rốt cuộc, Hình Đại Yên tức giận nhìn hắn, hai tay mạnh mẽ nhéo cái tay kia như hận không thể cho hắn một vết thương, "Mẹ nó, anh mà động tay động chân lần nữa thì tôi sẽ chặt luôn tay anh đó."

Vương Chí Thiên cứ tưởng cô sẽ khóc sướt mướt yếu đuối, không ngờ cô chỉ tức giận mà chửi hắn thôi. Từ khi nào cô gái nhỏ của hắn phải mạnh mẽ như vậy? Nhẹ nhàng vuốt tóc mềm của cô, Vương Chí Thiên dụ ngọt, "Ngoan, em đừng bướng bỉnh nữa được không? Đừng phá bỏ hôn ước."

Hình Đại Yên nhìn Vương Chí Thiên như cún con với đôi mắt to cầu xin cô, trong lòng nhớ tới tiểu bạch của mình. Kiếp trước, Hình Đại Yên đã nhặt được một bé chó lông trắng, cảm thấy dễ thương mà nhận nuôi. Sau khi cưới Vương Chí Thiên, Hình Đại Yên cũng dần quên đi tiểu bạch ở nhà. Con mẹ nó, chung quy cũng đều tại hắn, Hình Đại Yên giận cá chém thớt đổ mọi tội lỗi lên đầu Vương Chí Thiên.

Cái kẻ 'bị đổ lỗi' kia vẫn không hay biết mình bị ghét vô cớ, tiếp tục thấp giọng nỉ non, "Bảo bối, Yên nhi, đừng như vậy."

Nhất thời mềm lòng, Hình Đại Yên nhíu mày nói, "Anh tránh xa xa tôi một tí, ngày mai phải đi dã ngoại rồi, tôi không rảnh đứng đây dây dưa với anh."

Nói rồi, Hình Đại Yên cũng cất bước đi, nhưng vẫn không quên nắm tay Vương Chí Thiên kéo về phòng ăn. Tuy nhiên chưa kịp bước, cô nhìn thấy Lục Hàn Hàn, kế bên cô ta là một gã đàn ông, quả nhiên Lục Hàn Hàn này thật không đơn giản!

Hình Đại Yên dừng bước, kéo Vương Chí Thiên tới một góc gần đó, mà hắn cũng phối hợp theo tay cô. Hắn có cảm giác bàn tay mềm mại này có chút run rẩy, hắn nhẹ nhàng tỉ mỉ ôm tay cô, trấn an. Vốn dĩ Hình Đại Yên chăm chú tới Lục Hàn Hàn, không hề để ý tới hành động kia, bất quá cô lại có cảm giác an toàn.

Phía gần đó, thỉnh thoảng truyền lại cuộc đối thoại của Lục Hàn Hàn cùng người đàn ông kia, ông ta nói nhỏ nhưng cũng có thể nghe thấy, "Cô nhanh chóng tìm được tiểu thư Phương Chỉ đi, kết liễu cô ta, nếu không gia tộc họ Phương biết được chuyện, có thể là rắc rối lớn."

"Tôi không biết hình dạng cô ta."

"Trên cổ của cô ta có hình con rồng đỏ, đó là ấn ký của gia tộc họ Phương, từ khi sinh ra thì dòng chính thất đã có. Cô ta chính là người thừa kế của gia tộc, tôi cũng đã muốn giết cô ta rồi, nhưng sau đó cô ta nhảy xuống biển, không rõ tung tích." Vừa nói, tên đàn ông lấy ra hình ảnh về ấn ký cho Lục Hàn Hàn. Trên hình là con rồng đỏ bay lượn, cái đuôi bị cuốn lại thể hiện nét huyền ảo mơ mộng.

Hình Đại Yên ngơ ngác, dường như cô đã từng thấy ở đâu đó, nhưng không nhớ là của ai. Cô nhíu mày tiếp tục nghe đối thoại, lúc này Lục Hàn Hàn cười tợn, "Được, bất quá chuyện này rất khó khăn."

"Tôi hiểu ý cô, tôi sẽ nói tốt cô với lão đại."

Hình Đại Yên nghe hai từ 'lão đại' này thật sự tò mò, có thể để Lục Hàn Hàn trèo cao như kiếp trước, tựa hồ vị 'lão đại' này không đơn giản.

Mãi suy nghĩ, Hình Đại Yên quên luôn còn một kẻ phúc hắc ở phía sau cười tà mị. Vương Chí Thiên đột nhiên xông tới, hôn 'chụt' lên chiếc cổ nhạy cảm của cô một cái, không quên một tay che lại miệng của co, ngăn cho bị la hét.

Nhưng mà vốn người tập võ lão luyện, người đàn ông kia có thể nghe ra tiếng động, lập tức hỏi, "Ai đó?"

Con mẹ nó!

Vương Chí Thiên, anh chê mạng sống lâu sao? Còn tôi thì bị anh liên luỵ đó!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me