Dung Nhin To Dau Hang
“Không ngờ cậu giỏi Tiếng Anh vậy.”
Tiếng chuông reo hết tiết vang lên, Phương Vũ Thành dựa vào tường, khuỷu tay đặt trên mép bàn của Trì Ý, hào phóng biểu lộ sự khen ngợi và sùng bái.
Dù Phương Vũ Thành không hiểu gì về Tiếng Anh, nhưng khi nãy ngữ điệu phát âm của Trì Ý không khác Miss Lâm là bao, giọng London tiêu chuẩn, giải thích ngữ pháp rõ ràng, dáng vẻ tự nhiên như đã biết trước. Cậu chắc chắn cô là học bá* không thể nghi ngờ.
Với những học sinh dốt như cậu, trời sinh đã có sự sùng bái và kính nể với các học bá xung quanh.
“Có phải không Hàn ca?” Thấy Trì Ý không để ý tới mình, Phương Vũ Thành cũng không thấy xấu hổ, quăng vấn đề cho Tiêu Chỉ Hàn, như muốn Tiêu Chỉ Hàn khen ngợi Trì Ý theo mình, đồng thời làm dịu bớt quan hệ ngồi cùng bàn căng thẳng của bọn họ.
Tiêu Chỉ Hàn chỉ bĩu môi, khẽ ‘xì’ một tiếng.
Dù cậu im lặng không nói gì, nhưng tất cả mọi người nhìn thấy nét mặt của cậu đều biết, suy nghĩ của cậu hoàn toàn trái ngược với Phương Vũ Thành.
Bầu không khí vốn không quá thân thiện trong nháy mắt lạnh hẳn đi.
“Trì Ý.” Đường Tư Kỳ ngồi gần lối đi ở tổ ba đột nhiên quay đầu gọi cô: “Đi toilet… chung không?”
Bởi vì Phương Vũ Thành vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu nói chuyện với Trì Ý, lại thêm Tiêu Chỉ Hàn ngồi ngay bên cạnh, Đường Tư Kỳ ở giữa ngập ngừng mấy giây, dường như hơi ngại ngùng.
Trì Ý khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Hứa Hi và Trần Vận ngồi trước mặt Đường Tư Kỳ, trong lòng có vài phần ngoài ý muốn.
Thấy Trì Ý không nói gì, Đường Tư Kỳ xem như cô đã đồng ý, nhìn về phía Tiêu Chỉ Hàn vẫn ngồi im không động đậy, chớp chớp lông mi: “Tiêu Chỉ Hàn, cậu có thể đứng dậy cho Trì Ý đi ra được không?”
Tiêu Chỉ Hàn có phần bực bội, ‘chậc’ một tiếng, móc một gói thuốc lá từ trong ngăn kéo ra nhét vào túi quần, đứng dậy đi ra khỏi lớp.
“Hàn ca, chờ tớ với.”
Thấy Tiêu Chỉ Hàn đi ra ngoài, Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện cũng không ngồi yên, lần lượt đứng dậy chạy theo sau.
Đường Tư Kỳ nhìn thoáng qua bóng lưng của Tiêu Chỉ Hàn và Phương Vũ Thành, quay đầu mỉm cười nhìn Trì Ý: “Đi thôi.”
Cân nhắc lát nữa nghỉ giải lao phải xuống sân tập thể dục, Trì Ý gật đầu.
Lớp của Trì Ý rất gần nhà vệ sinh, cơ hồ là vừa ra khỏi cửa, đi thẳng vài bước đã đến.
Vừa hết tiết, trong nhà vệ sinh không có quá nhiều người, tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên cũng nghe thấy rõ ràng.
“Cậu có nghe nói không, hôm nay lớp năm có một nữ sinh không đi học.”
“Chắc là bị bệnh, nếu là tớ tớ cũng lấy lý do bị ốm xin phép nghỉ học.”
“Không phải bị ốm đâu.” Nữ sinh hạ giọng, thần thần bí bí: “Hình như là ngủ với ai đó, người lớn trong nhà đã đến trường làm ầm lên.”
Dù nữ sinh nói rất nhỏ, nhưng chỉ cách một gian phòng, Trì Ý vẫn nghe rõ.
Âm thanh trò chuyện bên cạnh mơ mơ hồ hồ một lúc rồi lại trở nên rõ ràng: “Có phải Tằng Nguyên không?”
“Hả?” Một người khác suy nghĩ một lúc rồi bừng tỉnh đại ngộ: “Không phải cậu ta rất ăn chơi sao, hình như có cả bạn trai.”
“Đúng rồi, tớ không biết cô ta nghĩ thế nào, mà làm chuyện đó ngay trong quán Internet. Lúc đi bệnh viện kiểm tra thì bị phát hiện, nam sinh không thừa nhận, người ta tập trung thi đại học nên mặc kệ cô ta, bây giờ Tằng Nguyên đã nghỉ học rồi.”
“Mẹ ơi, bạn trai cô ta có phải là cái người học lớp mười hai kia không…”
“Trần Phóng.”
“Đúng, chính là tên này, không phải cô ta từng thích Tiêu Chỉ Hàn sao? Xem ra không chỉ vẻ ngoài, mà ngay cả nhân phẩm Trần Phóng cũng không sánh được với Tiêu Chỉ Hàn.”
“Cậu đừng nói thế, hai bọn họ đều ăn chơi giống nhau, không chừng Tiêu Chỉ Hàn cũng ngủ với nhiều người rồi.”
“Thật hay giả thế?” Giọng nói vô cùng tò mò: “Chưa nghe nói cậu ấy có bạn gái bao giờ.”
Trì Ý không nghe tiếp, xả nước xong thì đi đến bồn rửa tay dùng chung với nhà vệ sinh nam rửa tay.
Vừa hay, đối tượng đang bị bàn luận bên trong đang đứng rửa tay ngay bên cạnh cô, mấy nữ sinh xung quanh cố ý rửa tay lề mề để nhìn trộm cậu.
Người đến bồn rửa tay dần đông hơn, Trì Ý lập tức bị đẩy ra đứng sát Tiêu Chỉ Hàn.
Cô mẫn cảm ngửi thấy mùi khói nồng nặc trong trong không khí.
Nghĩ đến câu bàn tán “Ngủ với rất nhiều người” khi nãy, Trì Ý không dám nhìn thẳng vào Tiêu Chỉ Hàn.
“Ấy, đây không phải Trì Ý sao? Cậu cũng rửa tay ở đây?” Phương Vũ Thành đột nhiên xông ra, vỗ vai Trì Ý như quen biết đã lâu.
Trì Ý lặng lẽ liếc chỗ bị Phương Vũ Thành vỗ, cô ngẩn người nhìn chằm chằm bả vai mình.
Có lẽ là đọc hiểu biểu cảm một lời khó nói hết của Trì Ý, mặt cô chỉ kém không viết lên mấy chữ “Cậu ngốc à, tôi không rửa tay ở đây thì rửa ở đâu?” với “Sao lại dùng bàn tay chưa rửa của cậu đập lên vai tôi?”, Phương Vũ Thành xòe tay ra giải thích với Trì Ý: “Tớ vừa rửa tay rồi.”
Trì Ý ‘ừ’ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tiêu Chỉ Hàn không có kiên nhẫn xem Phương Vũ Thành giải thích với Trì Ý, vẩy vẩy tay cho ráo nước: “Đi thôi.”
Tiết thứ hai vẫn là tiết Anh Văn, Miss Lâm đưa cho Trì Ý một đề thi, bảo cô có thời gian rảnh thì làm.
Trì Ý không chọn thời gian, vùi đầu làm bài thi ngay trên lớp.
Một khi làm bài thi hoặc bài tập, người cô tự động tạo thành kết giới loại bỏ hết thảy tạp âm bên ngoài.
Tiêu Chỉ Hàn ngược lại rất an tĩnh, ngoại trừ đôi lúc rung bàn.
Tốc độ làm bài của Trì Ý được tích lũy qua những ngày tháng rèn luyện, bỏ đi phần nghe, cô vừa làm xong phần viết cũng là lúc tiếng chuông báo hết tiết vang lên.
“Hôm nay đến lượt lớp các em tập thể dục sao?” Miss Lâm vốn định kéo dài tiết học thêm mấy phút để giảng nốt đề thi, nhưng nghĩ đến thời gian tập thể dục, có phần không cam lòng hỏi.
Thấy ánh mắt âm u của Miss Lâm, cả lớp nhao nhao đồng thanh hô lớn.
Miss Lâm bất đắc dĩ phất tay thả người: “Tiết sau cô sẽ giảng tiếp phần chưa làm xong, tiết tự học buổi tối, đại biểu môn nhớ cho cả lớp viết từ đơn của Unit 3.”
“Ài, sao lại phải viết nữa.”
Vừa nghe thấy phải viết từ đơn, không ít người kêu rên.
Bởi vì tập thể dục nên lần đầu tiên không có học sinh quấn lấy Miss Lâm hỏi bài, Trì Ý đợi Tiêu Chỉ Hàn đứng dậy đi ra ngoài, mới cầm bài thi nộp cho Miss Lâm, để cô phê sửa bài viết của mình.
Lúc Trì Ý chạy xuống lầu, bên dưới chỉ còn vài học sinh đang chậm chạp chạy ra sân thể dục.
Không ngờ cô lại trong thấy Tiêu Chỉ Hàn ra ngoài trước.
Hơn hai mươi lớp, sân trường đông nghẹt người, lại thêm lúc nãy cô để nhóm Đường Tư Kỳ đi trước, nhất thời không biết lớp mình đứng chỗ nào, đành phải đi theo sau Tiêu Chỉ Hàn.
Trần Kim Thủy đứng trên bục cầm microphone, mở miệng ra thúc giục: “Các em còn ở ngoài hàng đi nhanh chân lên, tất cả mọi người đang chờ các em đấy.” Chỉ còn vài học sinh đang đi, Trần Kim Thủy chỉ mặt gọi tên: “Tiêu Chỉ Hàn, cả em nữ kia nữa…”
Thông qua microphone, cái tên được truyền đến mọi ngóc ngách trên sân, khiến toàn trường đang ồn ào lại càng thêm sôi nổi. Nhất là mấy lớp đứng phía ngoài, không hề che giấu ánh mắt nhìn thẳng sang.
Quy định nữ sinh đứng trước, nam sinh đứng sau, một khối xếp thành hai mươi mấy hàng dọc.
Trì Ý đi theo phía sau Tiêu Chỉ Hàn qua hai ba lớp, nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc buổi sáng, mới nhận ra đó là lớp của mình, chạy chậm đứng vào hàng.
Nhạc tập thể dục đã vang lên.
Bởi vì nguyên nhân sân thể dục, mà không ít hoạt động của Trường Nhất Trung Thành phố Dung bị hạn chế, hơn nữa bài tập thể dục theo nhạc khác với sơ trung, Trì Ý chưa quen động tác, chậm nửa nhịp mới theo kịp người trước mặt.
Cô có kinh nghiệm học nhảy nhiều năm nên không cần tốn quá nhiều công sức để học.
Cuộc trò chuyện của hai nữ sinh lớp bên cạnh truyền vào tai cô.
“Vẻ mặt của Tô Giai hình như không tệ, chẳng lẽ hôm qua Tiêu Chỉ Hàn đi gặp cô ấy?”
“Nhưng mấy người lớp đó nói tối qua lúc Tô Giai về lớp cười rất miễn cưỡng, cũng không nhắc đến Tiêu Chỉ Hàn, chắc là cậu ta không đến đâu.”
“Không phải chứ, Tô Giai học giỏi lại xinh đẹp, nhảy múa cũng được, năm lớp mười còn múa lụa, dáng vẻ mềm mại uyển chuyển, người như vậy mà Tiêu Chỉ Hàn còn chướng mắt, chắc cậu ta thích tiên nữ quá.”
Trì Ý giương mắt, xuyên qua khe hở giữa biển người, nhìn thẳng vào bóng lưng đằng trước, như có điều suy nghĩ.
Bóng lưng này, hình như là nữ sinh đứng trong rừng cây bụm mặt chạy đi hồi tối qua.
Vậy là hôm qua cô ấy tỏ tình bị từ chối sao?
Trì Ý cảm thấy không thể hiểu được, nghe nói thì đây là một cô gái mọi mặt đều xuất sắc, cô nghĩ không ra sao cô ấy lại coi trọng Tiêu Chỉ Hàn chỉ được mỗi gương mặt.
Dù sao cũng là chuyện không liên quan đến mình, Trì Ý không suy nghĩ nhiều, tập trung vào động tác của bài thể dục.
“Hàn ca, cậu nhìn bạn cùng bàn mới của cậu kìa, động tác trông rất tiêu chuẩn.”
Thừa dịp đến động tác xoay người, Phương Vũ Thành chỉ đứng im tại chỗ vung vẩy hai tay, nói chuyện với Tiêu Chỉ Hàn.
Tiêu Chỉ Hàn không mặn không nhạt liếc mắt nhìn cậu, hiển nhiên không có hứng thú với câu chuyện.
Ban xã hội ít nam sinh, Trì Ý vừa hay đứng cuối cùng trong nhóm nữ sinh, Tiêu Chỉ Hàn giương mắt, thoải mái nhìn gáy cô.
Tóc đuôi ngựa buộc cao, đuôi tóc phất phơ theo từng động tác.
Có vẻ chưa quen động tác, cô vung tay hơi chậm, nhưng mấy động tác nhấc chân, xoay người, ép xuống đều thực hiện rất chuẩn.
Tiêu Chỉ Hàn nhìn một lát, vẻ mặt không biểu tình dời ánh mắt.
Lúc kết thúc, Trần Kim Thủy theo thường lệ bình luận vài câu về thái độ tập thể dục và động tác của học sinh, đặc biệt nhấn mạnh: “Có vài em động tác chậm chạp, khiến cả khối chờ đợi” .
Mấy học sinh mà Trần Kim Thủy nhắc đến, không cần hỏi cũng biết là đang ám chỉ Tiêu Chỉ Hàn và Trì Ý.
Trì Ý cảm thấy da mặt mình đủ dày, chỉ xem như không nghe thấy, im lặng đọc bài thơ cổ vừa học thuộc hôm qua.
Đợi giáo viên hô giải tán, rất nhiều người vung chân chạy như vũ bão về phía tòa nhà dạy học.
Lúc đầu Trì Ý không hiểu vì sao, đi cùng Đường Tư Kỳ và nhóm bạn đến đầu cầu thang, mới hiểu được vì sao những học sinh khi nãy giống hệt “Cuội chiến giành cơm sinh tử ở căn tin”.*
Hai cái cầu thang, nhìn từ dưới lên trên, đầu người đen kịt không thấy điểm kết, muốn bước lên một bước cũng khó khăn, gần như một đường toàn bị người phía sau chen chúc xô đẩy.
Trì Ý khó khăn lắm mới giẫm lên nửa bậc thang, người đứng đằng trước ngoài ý muốn lùi về sau, cô bị chèn ép ở ở giữa không giẫm trúng bậc thang, chỉ kịp né sang một bên.
Sau khi giẫm hụt, xung quanh ồn ào hỗn loạn, cô trông thấy Hứa Hi bèn vội vàng đưa tay muốn kéo cô ấy, không ngờ nắm hụt.
Cô không khống chế được cơ thể ngã ra sau.
Trì Ý cảm thấy mình rất giống Phật, còn có thời gian nghĩ xem người đứng đằng sau có giống cô khi nãy hay không, đầu cô sẽ đập xuống đất trước hay là lăn thẳng xuống cầu thang.
Tiêu Chỉ Hàn đi ở phía sau, có vài người vây xung quanh cậu, hào hứng thảo luận về một quán rượu mới mở ở đường Nam Giang.
“Hàn ca, tối nay có đi không?”
Tiêu Chỉ Hàn vẫn im lặng từ đầu, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, vừa định mở miệng, khóe mắt liếc thấy một cái bóng đen đang ngã vào người cậu.
Cơ thể cậu phản ứng nhanh hơn bộ não, vươn tay đỡ eo người đó, giúp người đó đứng vững.
Dù dừng lại chỉ mấy giây, bàn tay cậu vẫn cảm nhận vòng eo thon nhỏ giấu dưới bộ đồng phục rộng rãi.
Nhận ra là Trì Ý, con ngươi Tiêu Chỉ Hàn co rút, cậu thu tay lại.
Cậu không nói chuyện, nhưng Trì Ý đọc được suy nghĩ từ ánh mắt không kiên nhẫn của cậu “Uầy, nếu biết là cậu tôi đã không giơ tay đỡ”, cô cụp mắt, vẫn nói cảm ơn với cậu.
Tiêu Chỉ Hàn ‘xùy’ một tiếng, rõ ràng là khinh thường câu cảm ơn của Trì Ý, khẽ liếc nhìn cô rồi nhanh chân bước vượt bậc đi lên lầu.
Tiếng chuông reo hết tiết vang lên, Phương Vũ Thành dựa vào tường, khuỷu tay đặt trên mép bàn của Trì Ý, hào phóng biểu lộ sự khen ngợi và sùng bái.
Dù Phương Vũ Thành không hiểu gì về Tiếng Anh, nhưng khi nãy ngữ điệu phát âm của Trì Ý không khác Miss Lâm là bao, giọng London tiêu chuẩn, giải thích ngữ pháp rõ ràng, dáng vẻ tự nhiên như đã biết trước. Cậu chắc chắn cô là học bá* không thể nghi ngờ.
Với những học sinh dốt như cậu, trời sinh đã có sự sùng bái và kính nể với các học bá xung quanh.
“Có phải không Hàn ca?” Thấy Trì Ý không để ý tới mình, Phương Vũ Thành cũng không thấy xấu hổ, quăng vấn đề cho Tiêu Chỉ Hàn, như muốn Tiêu Chỉ Hàn khen ngợi Trì Ý theo mình, đồng thời làm dịu bớt quan hệ ngồi cùng bàn căng thẳng của bọn họ.
Tiêu Chỉ Hàn chỉ bĩu môi, khẽ ‘xì’ một tiếng.
Dù cậu im lặng không nói gì, nhưng tất cả mọi người nhìn thấy nét mặt của cậu đều biết, suy nghĩ của cậu hoàn toàn trái ngược với Phương Vũ Thành.
Bầu không khí vốn không quá thân thiện trong nháy mắt lạnh hẳn đi.
“Trì Ý.” Đường Tư Kỳ ngồi gần lối đi ở tổ ba đột nhiên quay đầu gọi cô: “Đi toilet… chung không?”
Bởi vì Phương Vũ Thành vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu nói chuyện với Trì Ý, lại thêm Tiêu Chỉ Hàn ngồi ngay bên cạnh, Đường Tư Kỳ ở giữa ngập ngừng mấy giây, dường như hơi ngại ngùng.
Trì Ý khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Hứa Hi và Trần Vận ngồi trước mặt Đường Tư Kỳ, trong lòng có vài phần ngoài ý muốn.
Thấy Trì Ý không nói gì, Đường Tư Kỳ xem như cô đã đồng ý, nhìn về phía Tiêu Chỉ Hàn vẫn ngồi im không động đậy, chớp chớp lông mi: “Tiêu Chỉ Hàn, cậu có thể đứng dậy cho Trì Ý đi ra được không?”
Tiêu Chỉ Hàn có phần bực bội, ‘chậc’ một tiếng, móc một gói thuốc lá từ trong ngăn kéo ra nhét vào túi quần, đứng dậy đi ra khỏi lớp.
“Hàn ca, chờ tớ với.”
Thấy Tiêu Chỉ Hàn đi ra ngoài, Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện cũng không ngồi yên, lần lượt đứng dậy chạy theo sau.
Đường Tư Kỳ nhìn thoáng qua bóng lưng của Tiêu Chỉ Hàn và Phương Vũ Thành, quay đầu mỉm cười nhìn Trì Ý: “Đi thôi.”
Cân nhắc lát nữa nghỉ giải lao phải xuống sân tập thể dục, Trì Ý gật đầu.
Lớp của Trì Ý rất gần nhà vệ sinh, cơ hồ là vừa ra khỏi cửa, đi thẳng vài bước đã đến.
Vừa hết tiết, trong nhà vệ sinh không có quá nhiều người, tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên cũng nghe thấy rõ ràng.
“Cậu có nghe nói không, hôm nay lớp năm có một nữ sinh không đi học.”
“Chắc là bị bệnh, nếu là tớ tớ cũng lấy lý do bị ốm xin phép nghỉ học.”
“Không phải bị ốm đâu.” Nữ sinh hạ giọng, thần thần bí bí: “Hình như là ngủ với ai đó, người lớn trong nhà đã đến trường làm ầm lên.”
Dù nữ sinh nói rất nhỏ, nhưng chỉ cách một gian phòng, Trì Ý vẫn nghe rõ.
Âm thanh trò chuyện bên cạnh mơ mơ hồ hồ một lúc rồi lại trở nên rõ ràng: “Có phải Tằng Nguyên không?”
“Hả?” Một người khác suy nghĩ một lúc rồi bừng tỉnh đại ngộ: “Không phải cậu ta rất ăn chơi sao, hình như có cả bạn trai.”
“Đúng rồi, tớ không biết cô ta nghĩ thế nào, mà làm chuyện đó ngay trong quán Internet. Lúc đi bệnh viện kiểm tra thì bị phát hiện, nam sinh không thừa nhận, người ta tập trung thi đại học nên mặc kệ cô ta, bây giờ Tằng Nguyên đã nghỉ học rồi.”
“Mẹ ơi, bạn trai cô ta có phải là cái người học lớp mười hai kia không…”
“Trần Phóng.”
“Đúng, chính là tên này, không phải cô ta từng thích Tiêu Chỉ Hàn sao? Xem ra không chỉ vẻ ngoài, mà ngay cả nhân phẩm Trần Phóng cũng không sánh được với Tiêu Chỉ Hàn.”
“Cậu đừng nói thế, hai bọn họ đều ăn chơi giống nhau, không chừng Tiêu Chỉ Hàn cũng ngủ với nhiều người rồi.”
“Thật hay giả thế?” Giọng nói vô cùng tò mò: “Chưa nghe nói cậu ấy có bạn gái bao giờ.”
Trì Ý không nghe tiếp, xả nước xong thì đi đến bồn rửa tay dùng chung với nhà vệ sinh nam rửa tay.
Vừa hay, đối tượng đang bị bàn luận bên trong đang đứng rửa tay ngay bên cạnh cô, mấy nữ sinh xung quanh cố ý rửa tay lề mề để nhìn trộm cậu.
Người đến bồn rửa tay dần đông hơn, Trì Ý lập tức bị đẩy ra đứng sát Tiêu Chỉ Hàn.
Cô mẫn cảm ngửi thấy mùi khói nồng nặc trong trong không khí.
Nghĩ đến câu bàn tán “Ngủ với rất nhiều người” khi nãy, Trì Ý không dám nhìn thẳng vào Tiêu Chỉ Hàn.
“Ấy, đây không phải Trì Ý sao? Cậu cũng rửa tay ở đây?” Phương Vũ Thành đột nhiên xông ra, vỗ vai Trì Ý như quen biết đã lâu.
Trì Ý lặng lẽ liếc chỗ bị Phương Vũ Thành vỗ, cô ngẩn người nhìn chằm chằm bả vai mình.
Có lẽ là đọc hiểu biểu cảm một lời khó nói hết của Trì Ý, mặt cô chỉ kém không viết lên mấy chữ “Cậu ngốc à, tôi không rửa tay ở đây thì rửa ở đâu?” với “Sao lại dùng bàn tay chưa rửa của cậu đập lên vai tôi?”, Phương Vũ Thành xòe tay ra giải thích với Trì Ý: “Tớ vừa rửa tay rồi.”
Trì Ý ‘ừ’ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tiêu Chỉ Hàn không có kiên nhẫn xem Phương Vũ Thành giải thích với Trì Ý, vẩy vẩy tay cho ráo nước: “Đi thôi.”
Tiết thứ hai vẫn là tiết Anh Văn, Miss Lâm đưa cho Trì Ý một đề thi, bảo cô có thời gian rảnh thì làm.
Trì Ý không chọn thời gian, vùi đầu làm bài thi ngay trên lớp.
Một khi làm bài thi hoặc bài tập, người cô tự động tạo thành kết giới loại bỏ hết thảy tạp âm bên ngoài.
Tiêu Chỉ Hàn ngược lại rất an tĩnh, ngoại trừ đôi lúc rung bàn.
Tốc độ làm bài của Trì Ý được tích lũy qua những ngày tháng rèn luyện, bỏ đi phần nghe, cô vừa làm xong phần viết cũng là lúc tiếng chuông báo hết tiết vang lên.
“Hôm nay đến lượt lớp các em tập thể dục sao?” Miss Lâm vốn định kéo dài tiết học thêm mấy phút để giảng nốt đề thi, nhưng nghĩ đến thời gian tập thể dục, có phần không cam lòng hỏi.
Thấy ánh mắt âm u của Miss Lâm, cả lớp nhao nhao đồng thanh hô lớn.
Miss Lâm bất đắc dĩ phất tay thả người: “Tiết sau cô sẽ giảng tiếp phần chưa làm xong, tiết tự học buổi tối, đại biểu môn nhớ cho cả lớp viết từ đơn của Unit 3.”
“Ài, sao lại phải viết nữa.”
Vừa nghe thấy phải viết từ đơn, không ít người kêu rên.
Bởi vì tập thể dục nên lần đầu tiên không có học sinh quấn lấy Miss Lâm hỏi bài, Trì Ý đợi Tiêu Chỉ Hàn đứng dậy đi ra ngoài, mới cầm bài thi nộp cho Miss Lâm, để cô phê sửa bài viết của mình.
Lúc Trì Ý chạy xuống lầu, bên dưới chỉ còn vài học sinh đang chậm chạp chạy ra sân thể dục.
Không ngờ cô lại trong thấy Tiêu Chỉ Hàn ra ngoài trước.
Hơn hai mươi lớp, sân trường đông nghẹt người, lại thêm lúc nãy cô để nhóm Đường Tư Kỳ đi trước, nhất thời không biết lớp mình đứng chỗ nào, đành phải đi theo sau Tiêu Chỉ Hàn.
Trần Kim Thủy đứng trên bục cầm microphone, mở miệng ra thúc giục: “Các em còn ở ngoài hàng đi nhanh chân lên, tất cả mọi người đang chờ các em đấy.” Chỉ còn vài học sinh đang đi, Trần Kim Thủy chỉ mặt gọi tên: “Tiêu Chỉ Hàn, cả em nữ kia nữa…”
Thông qua microphone, cái tên được truyền đến mọi ngóc ngách trên sân, khiến toàn trường đang ồn ào lại càng thêm sôi nổi. Nhất là mấy lớp đứng phía ngoài, không hề che giấu ánh mắt nhìn thẳng sang.
Quy định nữ sinh đứng trước, nam sinh đứng sau, một khối xếp thành hai mươi mấy hàng dọc.
Trì Ý đi theo phía sau Tiêu Chỉ Hàn qua hai ba lớp, nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc buổi sáng, mới nhận ra đó là lớp của mình, chạy chậm đứng vào hàng.
Nhạc tập thể dục đã vang lên.
Bởi vì nguyên nhân sân thể dục, mà không ít hoạt động của Trường Nhất Trung Thành phố Dung bị hạn chế, hơn nữa bài tập thể dục theo nhạc khác với sơ trung, Trì Ý chưa quen động tác, chậm nửa nhịp mới theo kịp người trước mặt.
Cô có kinh nghiệm học nhảy nhiều năm nên không cần tốn quá nhiều công sức để học.
Cuộc trò chuyện của hai nữ sinh lớp bên cạnh truyền vào tai cô.
“Vẻ mặt của Tô Giai hình như không tệ, chẳng lẽ hôm qua Tiêu Chỉ Hàn đi gặp cô ấy?”
“Nhưng mấy người lớp đó nói tối qua lúc Tô Giai về lớp cười rất miễn cưỡng, cũng không nhắc đến Tiêu Chỉ Hàn, chắc là cậu ta không đến đâu.”
“Không phải chứ, Tô Giai học giỏi lại xinh đẹp, nhảy múa cũng được, năm lớp mười còn múa lụa, dáng vẻ mềm mại uyển chuyển, người như vậy mà Tiêu Chỉ Hàn còn chướng mắt, chắc cậu ta thích tiên nữ quá.”
Trì Ý giương mắt, xuyên qua khe hở giữa biển người, nhìn thẳng vào bóng lưng đằng trước, như có điều suy nghĩ.
Bóng lưng này, hình như là nữ sinh đứng trong rừng cây bụm mặt chạy đi hồi tối qua.
Vậy là hôm qua cô ấy tỏ tình bị từ chối sao?
Trì Ý cảm thấy không thể hiểu được, nghe nói thì đây là một cô gái mọi mặt đều xuất sắc, cô nghĩ không ra sao cô ấy lại coi trọng Tiêu Chỉ Hàn chỉ được mỗi gương mặt.
Dù sao cũng là chuyện không liên quan đến mình, Trì Ý không suy nghĩ nhiều, tập trung vào động tác của bài thể dục.
“Hàn ca, cậu nhìn bạn cùng bàn mới của cậu kìa, động tác trông rất tiêu chuẩn.”
Thừa dịp đến động tác xoay người, Phương Vũ Thành chỉ đứng im tại chỗ vung vẩy hai tay, nói chuyện với Tiêu Chỉ Hàn.
Tiêu Chỉ Hàn không mặn không nhạt liếc mắt nhìn cậu, hiển nhiên không có hứng thú với câu chuyện.
Ban xã hội ít nam sinh, Trì Ý vừa hay đứng cuối cùng trong nhóm nữ sinh, Tiêu Chỉ Hàn giương mắt, thoải mái nhìn gáy cô.
Tóc đuôi ngựa buộc cao, đuôi tóc phất phơ theo từng động tác.
Có vẻ chưa quen động tác, cô vung tay hơi chậm, nhưng mấy động tác nhấc chân, xoay người, ép xuống đều thực hiện rất chuẩn.
Tiêu Chỉ Hàn nhìn một lát, vẻ mặt không biểu tình dời ánh mắt.
Lúc kết thúc, Trần Kim Thủy theo thường lệ bình luận vài câu về thái độ tập thể dục và động tác của học sinh, đặc biệt nhấn mạnh: “Có vài em động tác chậm chạp, khiến cả khối chờ đợi” .
Mấy học sinh mà Trần Kim Thủy nhắc đến, không cần hỏi cũng biết là đang ám chỉ Tiêu Chỉ Hàn và Trì Ý.
Trì Ý cảm thấy da mặt mình đủ dày, chỉ xem như không nghe thấy, im lặng đọc bài thơ cổ vừa học thuộc hôm qua.
Đợi giáo viên hô giải tán, rất nhiều người vung chân chạy như vũ bão về phía tòa nhà dạy học.
Lúc đầu Trì Ý không hiểu vì sao, đi cùng Đường Tư Kỳ và nhóm bạn đến đầu cầu thang, mới hiểu được vì sao những học sinh khi nãy giống hệt “Cuội chiến giành cơm sinh tử ở căn tin”.*
Hai cái cầu thang, nhìn từ dưới lên trên, đầu người đen kịt không thấy điểm kết, muốn bước lên một bước cũng khó khăn, gần như một đường toàn bị người phía sau chen chúc xô đẩy.
Trì Ý khó khăn lắm mới giẫm lên nửa bậc thang, người đứng đằng trước ngoài ý muốn lùi về sau, cô bị chèn ép ở ở giữa không giẫm trúng bậc thang, chỉ kịp né sang một bên.
Sau khi giẫm hụt, xung quanh ồn ào hỗn loạn, cô trông thấy Hứa Hi bèn vội vàng đưa tay muốn kéo cô ấy, không ngờ nắm hụt.
Cô không khống chế được cơ thể ngã ra sau.
Trì Ý cảm thấy mình rất giống Phật, còn có thời gian nghĩ xem người đứng đằng sau có giống cô khi nãy hay không, đầu cô sẽ đập xuống đất trước hay là lăn thẳng xuống cầu thang.
Tiêu Chỉ Hàn đi ở phía sau, có vài người vây xung quanh cậu, hào hứng thảo luận về một quán rượu mới mở ở đường Nam Giang.
“Hàn ca, tối nay có đi không?”
Tiêu Chỉ Hàn vẫn im lặng từ đầu, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, vừa định mở miệng, khóe mắt liếc thấy một cái bóng đen đang ngã vào người cậu.
Cơ thể cậu phản ứng nhanh hơn bộ não, vươn tay đỡ eo người đó, giúp người đó đứng vững.
Dù dừng lại chỉ mấy giây, bàn tay cậu vẫn cảm nhận vòng eo thon nhỏ giấu dưới bộ đồng phục rộng rãi.
Nhận ra là Trì Ý, con ngươi Tiêu Chỉ Hàn co rút, cậu thu tay lại.
Cậu không nói chuyện, nhưng Trì Ý đọc được suy nghĩ từ ánh mắt không kiên nhẫn của cậu “Uầy, nếu biết là cậu tôi đã không giơ tay đỡ”, cô cụp mắt, vẫn nói cảm ơn với cậu.
Tiêu Chỉ Hàn ‘xùy’ một tiếng, rõ ràng là khinh thường câu cảm ơn của Trì Ý, khẽ liếc nhìn cô rồi nhanh chân bước vượt bậc đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me