TruyenFull.Me

Dung Tuong Co So Em

Chap 1

Nó- là một đứa con gái nhưng lại có bề ngoài khá đặc biệt, tóc ngắn vuốt keo, tai bấm những lỗ độc với hình xăm cánh thiên thần trên cổ và chữ Thiên bằng tiếng Hán trên cổ tay. Nó là Trịnh Thiên. Cái tên dễ gây hiểu lầm với tất cả giáo viên dạy nó nhờ nó học chuyên Văn cái lớp toàn con gái nên giáo viên mới biết đó là tên của con gái. Có hôm thầy dạy thay vào và luôn miệng gọi là "anh Trịnh Thiên" vì nếu nhìn sơ lược nó thì cũng chẳng biết nó là con gái!
Vâng , nó học chuyên Văn ở một ngôi trường danh tiếng, lớp toàn những công chúa dịu dàng , duyên dáng, chỉ mình nó là đặc biệt nhất!
Không dừng lại ở vẻ ngoài giang hồ, nói đúng ra thì... chẳng ai dám đụng đến nó kể cả thầy cô! Có một lần, thầy thể dục không biết đã quát mắng và nhéo tai nó, chỉ hành động đó mà thầy phải nhập viện 3 ngày vì bị đánh, từ đó, dù thầy cô có khó chịu cỡ nào cũng đành đánh bài lơ với nó. Nhưng nó chỉ thích chọc những người cô giáo trẻ, còn ngoài ra nó vẫn ngoan ngoãn và bình thường như bao bạn khác, nhưng nhớ là: đừng đụng đến nó!
Nó hay cười, nó hòa đồng, không phải vì vẻ ngoài và tính cách làm tụi bạn lớp nó sợ nó, vì là lớp toàn con gái nên những việc nặng đều do nó xử lí, đổ rác, lau bảng, việc gì tụi bạn nhờ nó cũng cố gắng giúp đỡ. Nó chơi tốt và hết mình vì bạn bè- đó là lời khẳng định của những ai từng chơi với nó. Nên, không chỉ sợ, cả lớp còn rất nể và quý mến nó!
Những ai chọc ghẹo bạn nữ lớp nó đều có những kết cục không tốt
Còn gia thế của nó, không ai biết, nó chưa bao giờ tâm sự với ai về chuyện gia đình, nó cười nhiều và luôn mang theo cái vẻ bất cần, phớt đời bên mình. Nó là Trịnh Thiên!
Lớp nó dần mất đi những cô giáo trẻ vì họ xin trường rút khỏi lớp, họ quá sợ với những trò đùa của nó, đến nỗi nghe đến lớp Văn cô giáo trẻ nào cũng từ chối
Không có ai thì thôi, nó không chọc, chứ cô nào mà bước vào là chỉ có "chết hoặc bị thương"
Rồi một ngày....
-Cô Hương dạy Địa lại xin trường nghĩ, lớp này muốn cái gì đây?- cô chủ nhiệm la lối
-...
-Tôi cũng mệt vì những lời phê bình của các cô rồi! Tổ Địa đa số là cô giáo trẻ, các em định không học Địa à, nên nhớ các em thi ban C đấy!- cô liếc xéo nó
Cả lớp yên lặng mặc cho cô giáo chủ nhiệm quát, nó thì ngồi cầm điện thoại chơi game, cô chủ nhiệm gắn bó với lớp 3 năm, cô cũng đã đứng tuổi nên nó không thèm chọc cô. Nó cũng không ghét cô vì cô rất hết lòng với lớp, nó là đứa biết nghĩ mà, có nhiều lúc đùa quá đà, nó thấy cô khóc, thấy tội nghiệp nên giảm lại, cô cũng rất để ý đến nó, vì cô biết, bề ngoài nó là thế nhưng bên trong nó không phải vậy!
-Thiên à, coi như cô xin em đi! Vì lớp đi Thiên!
-à, ừm, ủa, Thiên có làm gì đâu?- mặt nó ngơ ngác khiến cả lớp cũng buồn cười!
-Thiên mà không làm gì thì cô đâu có khổ như vậy, giờ cô Thủy là cô cuối cùng rồi đó, cũng còn trẻ 29 tuổi, đừng có khiến cô bỏ chạy nữa đó!
Nó cười "dạ, dạ, em biết rồi mà, cô yên tâm"
Cô mà yên tâm nỗi với nó sao, cô cũng chỉ biết nói có thế rồi đi ra
Cô Thủy vừa bước vào, cả lớp đứng lên chào, ngao ngán nhìn cô "lại một nạn nhân"
Nó đang ngồi để chân lên bàn, thấy tụi nó xăm soi cô giáo mới nó cũng đứng dậy, nó thấy cô rồi cười thầm "không xinh nhưng cũng tạm ổn, trẻ, ok"
-vỗ tay nào- nó la lớn lên, cả lớp vỗ tay theo lời nó
Cô đã được các thầy cô khác kể về lớp này và "nhân tố" của lớp "học rất giỏi nhưng cực kì quậy và giang hồ, thích chọc những cô giáo trẻ, không ít ngươi đã rút rồi đó". Nó đập vào cô cái ấn tượng đầu tiên với một đứa "giang hồ thiệt"
-cô tên Thủy, cô sẽ dạy lớp các em từ bây giờ - cô nở một nụ cười tươi như hoa rồi đến ngồi xuống ghế!
Hôm nay chúng ta sẽ học bài....
Trò chơi bắt đầu!
-Póc- một viên phấn được ném lên bảng
Cô vẫn viết tiếp
-póc- một viên nữa!
Cô viết tiếp
-póc
Cô quay lại, nhìn ngay vào nó, mặt nó tỉnh bơ chép bài, nhai singum
-Thiên, ra nhả kẹo singum ngay
Cả lớp nín thở với lời quát mắng của cô, đã rất lâu rồi mới nghe ai đó quát mắng nó, từ khi thầy thể dục nhập viện
-ủa, có luật không cho học sinh nhai kẹo singum hả cô? Em đâu có học
-em...- cô thừa biết nó là người ném phấn lên bảng nhưng chẳng bắt được tận tay nên sao mà giấu nó được
-được thôi, chúng ta sẽ học sách, ai cho cô biết "Những điều kiện thuận lợi của Đồng Bằng Sông Hồng"
Nó giơ tay, rồi quay lại ra hiệu cho lớp không ai được giơ tay nữa!
Cô đương nhiên phải gọi nó bất đắc dĩ.Nó đứng lên trả lời vanh vách khiến cả lớp cũng phải ồ lên vì tuy nó không siêng năng học bài nhưng nó rất thông minh, chỉ cần đọc qua 2,3 lần là nó có thể nắm ý và trả lời hoàn hảo, vậy nên nó mới vào chuyên văn với cái tính khí và bề ngoài như vậy. Nhưng cô thì vẫn không thay đổi sắc mặt
"đứng lên không thưa thầy cô, em học nội quy là phải lễ phép với thầy cô chưa?"
Cả lớp cười, nó thì không thấy quê mà thấy rất thú vị với người cô này!
Cô thắng, nhưng tối đó, luật giang hồ vẫn xảy ra
........
Cô thắng, nhưng tối đó, luật giang hồ vẫn xảy ra
- mấy người là ai?
- Là ai bà không cần biết, chỉ biết là bà phải trả giá vi không biết điều với đại ca tui
- Đại ca mấy người là ai?
- Trịnh... Thiên – đám đó đay nghiến từng chữ!
Một con nhỏ đến tát vào mặt cô rồi nói "cảnh cáo bà, may cho bà, đại ca dặn nhẹ tay"
Cô không làm gì được, đau nhưng ý chí của cô không hề vơi đi mà ngày càng được tăng thêm!
Hôm sau cô bước lên cầu thang và vô tình chạm mặt nó, nó không chào mà cười nụ cười khinh bỉ
-đừng tưởng tôi sợ em!
Nó cũng khá bất ngờ vì câu nói của cô, chưa ai dám nói với nó thế qua một lần cảnh cáo!
-ừ, xem cô làm được gì!
Nó căng sơi dây trước lớp học và đúng như nó suy tính cô vấp phải và té xuống, nhưng nó không nghĩ cô sẽ bị rách áo dài và chân bị thương đi khập khễnh, tuy thế nó vẫn cười lớn, đám bạn nó thì cau mặt hỏi thăm
- cô có sao không cô?
- ừ, cô không sao đâu, có giỏi thì đừng chơi đánh lén
nó ghét nhất ai nói nó nhục, vì nó giang hồ mà
- ờ, tui chơi cô đó, thì sao- nó hất mặt hỏi cô
- không sao cả, nếu em thấy vui
thêm một lần nữa nó ngạc nhiên về cô, nếu cô giận dữ và khóc lóc, chắc nó sẽ dễ chịu hơn!
- sẵn đem vở lên đây cô dò bài luôn ,Thiên
nó đem vở lên và quăng lên bàn cô cái rầm
- không ghi bài cũng đem lên đây làm gì , về chỗ
- nhưng tui có học bài
- về chỗ
- được thôi!
Cô không ghi sổ đầu bài cũng không cho nó điểm, cô làm căng với nó khiến nó tức tối lắm! cô gặp nó ở sân học thể dục
- nếu muốn đánh tôi thì cứ việc, gọi băng nhóm làm gì, hèn lắm!
nó nắm chặt bàn tay vì tức, "hèn" , chưa ai dám nói với nó thế cả!
- bà.....
cô bỏ đi, lần đầu tiên nó bị chơi lại, cái sĩ diện của nó quá cao khiến đó lại trở thành nhược điểm của nó!
Hôm sau nó đánh nhau và bị thương ở tay, những vết thương lớn nhỏ của nó nhiều không đếm nỗi, đến nỗi việc bị thương của nó là quá bình thường, chẳng ai thèm quan tâm nó bị sao nữa vì mãi cũng chỉ là một câu "đánh nhau chớ gì!"
Cô hôm nay trong bộ áo dài thướt tha bước lên lớp nó, nó cũng không bày trò chọc cô nữa vì sự đau nhứt ở vết thương đang hành hạ nó
- Thiên, em bị sao vậy?
Nó rớt cây bút vì câu hỏi của " bà cô đáng ghét"
- cô mà cũng quan tâm đến tui sao?
- Cô là cô giáo của em mà
- Thôi, dẹp trò cải lương đó đi bà ơi!
Mặt cô xụ xuống bước lên bục giảng
"hình như là bã quan tâm mình thật"- nó nghĩ thầm
Cô cũng hỏi thăm đến những đứa trong lớp , biết vì đánh nhau mà nó bị thế cô không nghĩ xấu về nó mà lại cảm thấy thương nó! Cô bắt đầu điều tra về gia đình nó nhưng chẳng ai biết kể cả cô chủ nhiệm "nó ghi địa chỉ giả, chị cũng chẳng hỏi nữa"
Nhưng cô lại nghe thấy một điều thú vị về nó từ cô chủ nhiệm "nếu em cố gắng, em sẽ hiểu nó không phải là đứa không biết nghĩ"
Cô cũng nghĩ vậy, nó là người ở đằng sau ẩn chứa một cái gì đó!
Cô với nó lại đụng mặt, nhưng lần này là ở sân sau trường
- Thiên, em hút thuốc đấy à!
- Sao bà ở đây?
- Em là con gái, hút thuốc hại sức khỏe lắm!
Lời nói trách mắng của cô cũng khác những người khác, những người khác vừa thấy nó hút thuốc là sẽ nói quy định này nọ, phạt tội rồi đủ thứ nhưng cô thì lại...
nó bước đến trước mắt cô rồi cười đểu "quan tâm đến tôi à, cám ơn nha!", nó đẩy gương mặt cô lên và nói nhỏ với cô!
-ừ, nếu có gì buồn, cứ chọc cô cho vui, đừng tự làm hại mình
Nó dựng tóc gáy vì những lời ngọt ngào và giọng nói chân thành ấy "bà đừng tốt với tui, tui không thích bà", nói rồi nó vứt điếu thuốc, đi vào phòng học
"đừng có mà đạo đức giả"- nó nghĩ "bà tưởng tui sẽ tin bà sao?"
Nói rồi nó nhờ người mua mắt mèo rồi bôi lên bàn giáo viên vào giờ cô
Đúng như nó suy đoán, cô ngứa và gãi sột soạt liên hồi, đám lớp nó xót lắm, mà chẳng biết làm sao, chỉ biết trách nhỏ bạn chơi ác quá!
Cô gãi đến bật máu, dường như da cô nhạy cảm hơn nó tưởng, cô không tỏ tức giận mà tỏ ra vẻ mặt đau đớn
- hôm nay nghĩ, cô dạy không được- cô bước đi rồi quay lại nói – nếu cô đau mà em vui, cô chấp nhận
Có thứ gì đâm vào tim nó đau quá, giờ khắc đó nó biết rằng "cô đã cảm hóa được nó", nó bước vội theo cô ra cửa và đưa cô vào chỗ ngồi của nó, nó lấy bật lửa hơ tay cho cô, cô đã bớt ngứa, nó lấy dụng cụ y tế ra băng bó cho cô- vì suốt ngày bị thương nên lúc nào nó cũng mang theo bên người! nó nhẹ nhàng băng bó, gương mặt vẫn không thay đổi, cô nhìn theo từng động tác của nó và môi mỉm cười
- xin lỗi
cô không nói gì chỉ nhìn nó với ánh mắt âu yếm
Từ hôm đó, nó không chọc cô nữa, lớp cũng mừng rỡ vì được yên ổn học hành! Thầy cô trong trường ai cũng ngạc nhiên vì cô có thể dạy lâu mà không phàn nàn như thế!
Nó để ý đến cô vì cô là một cô giáo quá đặc biệt , cô đã làm nó bỏ đi cái sở thích 5năm tồn tại, nhưng nó vẫn lạnh lùng với cô lắm! Nó là vậy mà

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me