Duoc Su Tu Su Xin Nang Hay Tin Ta Lay Mot Lan
"Con có thai rồi, Miêu Miêu."Người cha già của cô vừa nói, vừa cẩn thận xoa nhẹ vào phần cổ tay của Miêu Miêu, dường như muốn bắt mạch lại một lần nữa để kiểm tra xem có sai sót ở đâu không. Về phía Miêu Miêu, cô lại có vẻ bình thản một cách bất ngờ. Bản thân cô cũng là một dược sư, phát hiện ra chuyện này sớm hơn một chút quả thực chẳng phải điều gì khó khăn. Có lẽ đã được ba tháng nhỉ? Hay là hơn? Miêu Miêu tự hỏi, rồi nhìn xuống bụng mình khi đôi tay vẫn còn đang xoa nó. Vẫn còn có thể bỏ được.Khi ý nghĩ ấy chỉ vừa mới lóe lên, Miêu Miêu có chút dao động. Dao động? Miêu Miêu mà dao động ư? Trước một điều đáng lẽ là hiển nhiên, Miêu Miêu đã ngập ngừng. Hơn ai hết, cô vẫn luôn là người hiểu rõ gánh nặng của một hài tử đối với các bông hồng trong phố hoa. Chính tay cô là người đã lên những đơn thuốc để gạt bỏ gánh nặng cho những người đáng lẽ sẽ trở thành "mẹ", vậy liệu lần này, Miêu Miêu có ý định làm thế với chính mình không?Dường như nhìn ra nỗi trăn trở của con gái mình, La Môn xoa nhẹ đầu của Miêu Miêu."Con có chắc chắn không?"Miêu Miêu không đáp, cũng như mọi lần, giữ một thái độ bình tĩnh đến lạ thường nhưng vẫn có chút bối rối. La Môn như tìm được câu trả lời mình muốn trong khoảng không im lặng đó, liền chống gậy rời đi, để lại người thiếu nữ bần thần trong căn phòng trống.Cô áp tay lên bụng mình, xoa nhẹ vào nơi dường như đang nảy nở một sự sống."Không biết ngài ấy sẽ thấy thế nào nhỉ..."...Số phận giống như một trò đùa mà chẳng thể nào đoán trước. Hai tháng kể từ khi Miêu Miêu phát hiện mình mang hỷ, Nhâm Thị đã chẳng còn "ghé thăm" cô nữa. Đây là một cái kết Miêu Miêu đã biết trước, một cái kết mà Miêu Miêu chắc nịch rằng sẽ xảy ra, rằng hắn sẽ chán mình, rằng cô rồi sẽ bị bỏ rơi. Nhưng cô không ngờ lại nhanh tới vậy, và cô cũng chẳng thể ngờ rằng bản thân lại thấy đau lòng tới thế.Một nỗi thất vọng trào dâng trong long cô, một nỗi đau đớn thoáng xoa nhẹ lên lồng ngực của Miêu Miêu, khiến cô khó thở. Khó thở tới mức cô nhận ra có thứ chất lỏng trong suốt, nóng hổi đã túa ra từ hai hàng mi của mình từ lúc nào không hay. Miêu Miêu biết, Miêu Miêu đã biết từ lâu.Vậy tại sao, cô vẫn khóc?Cố gắng gạt bỏ những thứ đang làm nặng trĩu mí mắt mình, nhưng càng gạt bỏ, nó càng tuôn ra nhiều hơn, tới nỗi có những tiếng rên rỉ buột ra từ miệng của Miêu Miêu.Đó là một người đàn ông xảo trá. Đúng rồi, làm gì có một tên đàn ông nào vừa có sắc vừa có quyền lại chịu để ý tới Miêu Miêu? Một dược sư không tên không tuổi làm ăn tại một khu phố sộc lên mùi dâm loàn, cùng với một người là em trai của hoàng đế chảy trong mình dòng máu của hoàng tộc, kể cả một người điên cũng chẳng thể nào nghĩ tới chuyện đó.Nhâm Thị là một người đàn ông đểu cáng, cô tự nhủ. Vừa tự nhủ cô chỉ muốn đấm vào bụng mình một phát thật mạnh, nhưng tay vung lên lại chẳng dám đáp xuống. Miêu Miêu gục đầu vào khung gỗ của chiếc giường cũ kỹ, ôm trọn lấy nhi tử đang ngày một lớn lên trong mình. Hắn là một kẻ như vậy, nhưng tại sao cô vẫn chọn để cho thứ hạt giống ấy ngày một nảy mầm trong mình?Ngày mười lăm tháng bảy, căn phòng vốn để dành cho Miêu Miêu nay đã trống không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me