TruyenFull.Me

Duong Chi Dn Dai Mong Quy Ly

Ngay sau hôm đó, Bạch Cửu đã có ý tưởng về món quà dự định tặng cho ca ca trong ngày sinh thần, mặc dù Triệu Viễn Chu cái gì cũng có nhưng chắc chắn hắn không có hương bao tự tay Bạch Cửu làm đâu, thế nên đứa trẻ chạy đôn chạy đáo ra hội chợ kinh đô chọn lọc tỉ mỉ mua loại vải gấm dùng để may túi hương sau đó tự tay nghiền một số loại thảo dược mùi thơm có tác dụng an thần, giúp ngủ ngon làm hương bao, đảm bảo sẽ giúp ca ca y giảm triệu chứng khó ngủ.

Bạch Cửu dành một ngày để may chiếc hương bao nhỏ màu đỏ nhung, thêu thêm hoạ tiết bông hoa bé xinh, Anh Lỗi cũng tới giúp đỡ nữa nhưng cậu công tử rõ ràng là chỉ đến góp vui thôi chứ không giúp được cái gì.

"Tiểu Cửu ngươi thêu cái gì đấy?"

"Hoa hướng dương đó!"

"Cái gì cơ..."

Anh Lỗi tuy rất thích tâng bốc đứa trẻ nhưng cũng không thể khen nổi bông hoa thêu xiêu vẹo méo lệch của Bạch Cửu được, chỉ thừa còn bung ra nữa kìa. Anh Lỗi ngó xuống đôi bàn tay non nớt, thoáng ngạc nhiên rồi bất lực cười trừ, cậu đưa tay vò rối tóc Bạch Cửu.

"Bạch Cửu nhà ta thật ngoan a, sinh nhật ta ngươi cũng thêu cho ta một cái nhé?"

Bạch Cửu đột nhiên bị xoa đầu có chút ngại ngùng đẩy tay Anh Lỗi ra, giọng phụng phịu hờn dỗi nhưng cũng không từ chối.

"Ai là Bạch Cửu nhà ngươi chứ!

Thôi được rồi, nếu ngươi thích như vậy sau này ta sẽ làm cho ngươi một cái."

Anh Lỗi nghe vậy liền cười hớn hở, háo hức ôm chầm lấy Bạch Cửu, hai đứa trẻ lại được phen nô nức ầm ĩ vang vọng.

Thoáng qua mấy ngày đã tới đại tiệc sinh thần của Triệu Viễn Chu, mấy ngày nay hắn đều bận rộn ở phủ mới, Bạch Cửu liền đã mấy ngày không qua thăm hắn, hắn có chút nhớ đệ đệ rồi. Chắc hẳn hôm nay Bạch Cửu sẽ không vắng mặt nữa nên Triệu Viễn Chu có chút mong đợi, khác hẳn những năm khác.

Tiệc chưa khai mở, quan khách tới chưa nhiều, hắn tranh thủ đi tiếp đãi một vài người trước. Hôm nay Triệu Viễn Chu diện trang phục có phần nổi bật hơn thường ngày, một thân bạch y khoác lớp ngoại bào màu xanh thẫm, tà áo điểm những hoạ tiết sóng lượn mềm mại, thắt lưng treo chiếc ngọc bội phỉ thủy chạm khác hình rồng tinh xảo cùng với tua rua đỏ, hoàn toàn thể hiện khí chất khác xa người thường, vài vị tiểu thư từ những danh gia vọng tộc tới tham dự cũng phải ngoái lại trầm trọng ao ước ngắm nhìn.

Triệu Viễn Chu đi tới bên bàn mà Trác Dực Thần đang đứng, hôm nay anh đặc biệt cởi bỏ lớp giáp phục uy nghiêm thường ngày của vị tướng quân mà diện một bộ huyền y thanh thoát hơn hẳn, mái tóc búi cao cũng được thả xoã khiến anh trông càng dịu dàng trầm ổn.

"Trác tướng quân, ngài trông dễ nhìn hơn rồi đấy."

Mới gặp mặt đã khiến người ta khó coi, chỉ có Triệu Viễn Chu mới khiến Trác Dực Thần nhăn mặt như vậy được thôi. Nể hôm nay là sinh thần hắn, anh mới không thèm chấp!

Trác Dực Thần hừ lạnh, quay ngoắt đi khiến mái tóc đen dài hất thẳng vào mặt Triệu Viễn Chu, khiến hắn nhắm tịt mắt mím môi hứng chịu, đương nhiên tên họ Triệu chả dám ho he nữa lời, hắn vẫn vui vẻ đi tới dỗ dành vị tướng quân.

"Thôi được rồi, nào Trác tướng quân, ngày vui ngươi đừng nhăn nhó như thế chứ, thử chút Hồng tửu ta đặc biệt chuẩn bị đi."

"Không khiến ngươi mời!"

"A a là ta sai, Trác tướng quân lúc nào cũng hảo soái điển trai, là ta ăn nói hàm hồ."

Trác Dực Thần chẳng màng để ý trò mèo của hắn, chỉ hừ lạnh một cái, mà bên Triệu Viễn Chu đã hiểu tính anh quá rồi, hắn khẽ nhấp một ngụm rượu rồi hướng Trác Dực Thần nói nhỏ.

"Chuyện ta nhờ ngươi thế nào rồi?"

"Không cần lo, đảm bảo không có kẻ lạ nào xâm nhập được vào đây."

"Được, cảm ơn Trác tướng quân."

"Không cần, ngươi lo cầu không có gì xảy ra đi."

"Ừm, ta cũng mong vậy."

Kết thúc trò chuyện, mặc dù bản thân rất muốn ở lại đàm đạo thêm nhưng bản thân là chủ tiệc hắn còn nhiệm vụ đi tiếp khách, Triệu Viễn Chu đành tạm gác lại câu chuyện với Trác Dực Thần. Hắn đi tới bên tiệc của vị Thái Sư, ngồi bên cạnh ngài là nàng nghĩa nữ Văn Tiêu.

"Phạm đại nhân, Văn tiểu thư. Rất vinh hạnh được đón tiếp hai người, cảm ơn đã bỏ ra chút thời gian quý báu tới tham dự tiệc sinh thần này của ta."

Hắn nói, mỉm cười trang trọng kính cẩn, ánh mắt thoáng ngước sang Văn Tiêu, nàng cũng đáp lại ánh mắt ấy mà hơi cúi đầu. Phạm Thái Sư thấy hắn toàn tâm toàn ý cũng hoan hỉ vui vẻ đáp lại, ngài cười hào sảng vỗ vai "chàng rể tương lai".

"Triệu thiếu gia khách khí quá rồi, được mời tham dự tiệc là vinh hạnh của ta và nghĩa nữ, ngài đừng trịnh trọng như vậy."

Văn Tiêu thấy nghĩa phụ vui vẻ trong lòng cũng vui lây, nàng khẽ cười rồi cẩn thận đáp.

"Triệu thiếu gia, chúc ngài sinh thần vui vẻ, mọi sự như ý, tiền đồ rộng mở, tương lai rực rỡ."

Triệu Viễn Chu cười mỉm, khẽ cúi đầu nhận lời chúc từ nàng, sau đó hắn có chút nhiệt tình mời hai người thưởng thức chút đồ ăn đã được hắn cẩn thận lên khâu chuẩn bị. Một bàn trò chuyện thêm một lúc thì Triệu Viễn Chu lại phải tiếp tục đi tiếp khách, đành tạm biệt nhà Thái Sư. Đợi hắn đi khuất, Phạm đại nhân mới cười xởi lởi tâm sự với con gái.

"Ta thấy Triệu Viễn Chu này không tồi, hắn rất có gia giáo, lại lễ nghĩa phong độ, gia thế hiển hách. Con gả được cho hắn, ta cũng an tâm rồi."

Nghe nghĩa phụ nói thế, nàng cũng chỉ biết mỉm cười xuýt xoa, có chút nhõng nhẽo ôm lấy bàn tay chai sần của người cha đứng tuổi mà xoa vuốt.

"Cha à, nếu được con gái chỉ muốn bên cạnh người chăm sóc báo hiếu người tới cuối đời mà thôi, con không cần gả nữa."

"Tiểu nữ ngốc!"

Vị Thái Sư trách móc nhưng giọng điệu lại không mang hàm ý mắng mỏ nào, ngược lại có phần bất lực cưng chiều, ngài dịu dàng xoa đầu nàng ái nữ, tiếng cười rộn vang.

oOo

Lúc này, bữa tiệc đã dần nhộn nhịp sôi nổi hơn, khắp nơi đều có người, không là danh gia vọng tộc thì cũng là người có quyền có thế đều tụ họp về đông đủ.

Thế nhưng lúc này, ở đâu đó vẫn có hai đứa trẻ lưu lạc chưa tới nơi.

"Bạch Cửu! Ngươi nói ngươi biết đường đến!? Sao giờ chúng ta vẫn chưa tới!"

"Ngươi đừng hối, ta cũng đang vội chết đây này!"

Bạch Cửu cùng Anh Lỗi vẫn lạc trong sảnh sau của dinh phủ, thay vì đi cổng chính đường hoàng bước vào sảnh tiệc thì hai đứa lại quyết định lẻn ra đi cửa sau, rồi lạc mất trong nơi rộng lớn này.

"Lối này!"

Y chỉ tay về phía phải rồi đi theo hành lang dẫn tới đâu đó (cũng không biết nữa) mà Anh Lỗi, không rành địa hình nơi này cũng chỉ biết ngậm ngùi đi theo. Đường hành lang cứ dài tít tắp tưởng như không có điểm dừng. Khi tới một đoạn rẽ Bạch Cửu nóng vội quẹo sang trái mà không để ý bóng người, vừa đi tới đầu ngã rẽ liền đâm phải một bóng dáng hắc y cao lớn vừa hay đi tới, Bạch Cửu liền ngã sõng soài, bàn toạ tiếp đất, Anh Lỗi đi phía sau thấy vậy vội chạy tới đỡ y lên, tiện tay phủi bụi trên vạt áo.

"Ây ây tiểu Cửu ngươi không sao chứ?"

"Không sao..."

Bạch Cửu nheo mắt vì cơn đau, sau khi bình tĩnh lại thì mới để ý người trước mặt, trong điều kiện ánh sáng lập lờ, người kia lại mặc toàn thân đồ đen, còn trùm mũ kín mít khiến không thể phân biệt danh tính nhưng linh cảm trong y mách bảo người này rất quen chỉ có điều không thể nhớ ra là ai. Y rụt rè cất lời.

"Xin lỗi, ta đi không để ý đường, huynh không sao chứ?"

"Không."

Sau một khoảng lặng người kia mới đáp lại, giọng trầm khàn lạnh tanh, hắn chỉ nói vỏn vẹn một chữ rồi lập tức lướt qua người Bạch Cửu và Anh Lỗi rời đi ngay, bóng dáng khuất vào màn đêm đen kịt. Anh Lỗi nhíu mày nhìn theo, vô thức siết lấy bàn tay đang nắm trên vai Bạch Cửu, y cũng không có tâm trạng để ý chuyện kia nữa liền lập tức nhắc nhở Anh Lỗi mau đi tới sảnh tiệc.

________

Chưa beta

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me