TruyenFull.Me

Duong Quan Taegyu

Đêm buông xuống Đại Khương một cách nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nặng nề. Trên tầng cao của một tửu lâu cổ kính nơi góc phố, ánh đèn dầu le lói lay động theo từng đợt gió, phản chiếu lên bóng người ngồi đối diện nhau như hai pho tượng trầm mặc. Mùi rượu nồng lan ra trong không khí, hòa với vị khói nhè nhẹ từ lò hương nhỏ ở góc phòng. Không có tiếng sáo hay tiếng hát kỹ nữ nào xen vào, chỉ có tiếng gió gõ vào mái ngói và tiếng rượu rót chầm chậm trong tĩnh lặng.

Khương Thái Hiển và Cố Tử Dật, sau nhiều năm, cuối cùng cũng ngồi lại với nhau như thế, không phải giữa triều đường, không phải trong chiến sự, càng không phải giữa những lời dối trá lễ nghi. Mà là giữa đêm, giữa một căn phòng đơn sơ, với vài chén rượu và những ký ức tưởng như đã bị chôn vùi từ lâu.

Ánh đèn hắt nghiêng lên mặt Khương Thái Hiển, làm nổi bật đường nét lạnh lùng và ánh mắt sắc như dao, một ánh mắt của một người trưởng thành từ gươm đao và máu. Nhưng khi hắn nghiêng người, rót rượu vào chén Cố Tử Dật, có một thoáng dịu lại như cách hắn từng làm năm mười hai tuổi, dưới mái hiên, khi hai người chia nhau một bầu rượu loãng bị cấm.

Cố Tử Dật vẫn vậy, mang dáng vẻ nửa đùa cợt nửa hững hờ, như thể đời không có gì là đáng bận tâm. Nhưng giữa lớp mặt nạ đó, ánh mắt hắn khi nhìn Khương Thái Hiển lại mang theo sự dò xét khó gọi thành lời không phải nghi ngờ, mà là một thứ quen thuộc pha lẫn tiếc nuối. Bởi vì hắn biết người trước mặt không còn là thiếu niên từng cắn răng chịu trận đòn roi trước mặt mình, cũng không còn là đứa trẻ từng trộm viết thư cho tổ mẫu nhờ xin lỗi thay mình mỗi khi gây họa. Người này giờ đã là quân hầu, là biểu tượng của một dòng họ, là người mà bất kỳ ai cũng phải ngẩng đầu nhìn lên.

Rượu cạn rồi lại đầy, chẳng ai buồn đếm. Im lặng kéo dài giữa hai người không phải vì cạn lời, mà bởi trong lòng mỗi người đều có quá nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cố Tử Dật chống cằm, mắt nheo lại. Hắn nhớ lại một buổi chiều mùa hạ xa xôi, khi cả hai cùng trốn khỏi học đường, trèo tường ra ngoài chơi. Hắn cõng Khương Thái Hiển khi ấy bị trật chân chạy về, mồ hôi đổ như mưa nhưng miệng vẫn cười. Lúc ấy, Khương Thái Hiển nằm trên lưng hắn, thì thầm: “Tử Dật, sau này huynh đừng đi đâu cả.”

Hắn khi đó ngây thơ đến nực cười, cứ tưởng mình có thể ở lại thật, có thể mãi mãi là người duy nhất đứng sau lưng Khương Thái Hiển.

Nhưng rồi thời gian như lưỡi dao chậm rãi mà tàn nhẫn, cắt đứt từng chút một những thứ vốn tưởng sẽ không bao giờ thay đổi. Giờ đây, người ấy ngồi trước mặt hắn thân mang trọng trách, tâm mang thiên hạ và giữa họ không còn là những trò trẻ con, mà là quá nhiều điều đã không thể cứu vãn.

Khương Thái Hiển thở dài, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.

Gió thổi qua, mang theo mùi hoa quế ngoài phố và tiếng guốc lộc cộc của kỹ nữ ở tầng dưới. Nhưng mọi thứ đều xa lạ và nhạt nhòa.

Trong đầu hắn, lại hiện lên ánh mắt Thôi Phạm Khuê khi lặng lẽ nhìn hắn tối qua, một ánh mắt như có điều muốn nói, nhưng lại nuốt trọn vào lòng.

Cả hai đều không nói ra điều mình nghĩ. Vì họ đều biết, có những đoạn ký ức, nếu đem ra phơi giữa ánh sáng thì chỉ càng đau thêm.

Khương Thái Hiển uống cạn chén cuối cùng. Rượu đắng như đêm, nhưng hắn vẫn uống như thể muốn nuốt trọn tất cả những gì không thể quay đầu.

Cố Tử Dật vẫn ngồi đó, ngón tay gõ nhịp lên bàn.

“Lâu lắm rồi chúng ta mới ngồi cùng nhau.”

“Ta không hiểu uống rượu ở Khương phủ không được hay sao mà nhất thiết phải là ở đây vậy?” Khương Thái Hiển nhíu mày, ánh mắt dò xét quét qua gian phòng chật hẹp nhưng ấm cúng. Hắn hỏi, giọng có phần khó chịu, đặc biệt khi có một vài kỹ nữ xinh đẹp len lén tiến gần.

Ngay lập tức, Khương Thái Hiển quát lớn, giọng gắt gỏng như đe dọa: “Tránh ra!”

Lời nói đầy uy lực, làm không khí trong phòng chợt căng thẳng.

Cố Tử Dật nhìn theo bóng kỹ nữ rút lui, môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, ánh mắt vẫn đượm sâu nỗi niềm chưa thể nói ra thành lời.

Âm thanh của những ngón tay gõ nhịp lại vang lên, chậm rãi nhưng kiên định, như một khúc nhạc buồn giữa màn đêm cô quạnh.

“Ta không thích. Ta thích ở đây hơn, nơi đây như là nhà của ta rồi. Đệ cứ xem như ta mời đệ đến nhà cũng được.” Cố Tử Dật mỉm cười nói.

Khương Thái Hiển nhìn Cố Tử Dật, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng cũng mềm mại hơn trước.

“Nhà...” Hắn lặp lại, như nhấm nháp ý nghĩa của từ ngữ đó.

Không gian xung quanh vẫn rộn ràng tiếng cười nói, nhưng trong lòng hai người lại lặng yên, như trở về những ngày còn nhỏ, khi hai đứa trẻ chạy nhảy bên nhau mà chưa biết đến bao nỗi lo toan đời người.

Cố Tử Dật đặt chén rượu xuống, hơi nghiêng người về phía trước: “Nhớ những ngày đầu, ta và đệ vẫn thường cùng nhau trèo lên cây, bơi qua con suối nhỏ bên ngoài thành. Mỗi lần như vậy, ta cảm thấy không có gì có thể chia lìa được chúng ta.”

Khương Thái Hiển gật nhẹ, nụ cười mờ trên môi: “Phải, lúc đó chẳng ai nghĩ cuộc đời mình sẽ rẽ sang những ngả khác nhau. Chẳng ai ngờ...”

Hắn bỏ lửng câu nói, ánh mắt dõi theo những ánh đèn lấp lánh bên ngoài, rồi nhìn lại Cố Tử Dật, trong lòng tràn đầy sự đồng cảm và một chút tiếc nuối.

Khoảnh khắc ấy, trong tiếng rì rầm của tửu lầu, hai người như tìm lại được một phần của chính mình, một phần ký ức không thể nào quên.

Trăng đã lên cao, ánh sáng mờ nhạt đổ xuống hành lang dài trải đá xanh, trải qua từng mái ngói cong vút nơi Khương phủ. Khương Thái Hiển bước vào trong, áo choàng vắt hờ bên cánh tay, bên người phảng phất hương rượu nhạt, chẳng rõ là men say hay chỉ là hơi lạnh đêm khuya len lỏi vào tâm trí.

Từng bước chân của hắn nhẹ nhàng đi qua hành lang, không cố ý nhưng cũng không hề che giấu. Khi vừa đến gần gian thư phòng, hắn bỗng khựng lại. Ánh nến le lói từ khe cửa chiếu ra, vàng ấm và trầm lặng.

Cửa khép hờ.

Trong căn phòng yên tĩnh, Thôi Phạm Khuê ngồi thẳng lưng trước án thư, tay cầm bút lông, từng nét từng nét chậm rãi sao chép lại kinh Phổ Môn. Giấy mỏng, mực thơm, mỗi dòng chữ hiện ra đều thanh tú và cẩn trọng, tựa như tâm tình y cũng đang lặng lẽ trải ra trên giấy.

Trên bàn, bên cạnh chồng kinh thư đã viết dang dở, là một bát nến nhỏ đang cháy, ánh sáng lung linh hắt lên gò má y, phản chiếu đôi mắt đã hơi thâm quầng vì thức khuya.

Khương Thái Hiển đứng đó một lúc lâu không bước vào, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng ấy giữa đêm khuya. Dưới ánh nến chập chờn, bóng lưng kia toát ra một vẻ thanh thoát khó nói, nhưng lại có chút gì đó gầy gò, cô tịch.

Hắn siết nhẹ tay áo trong vô thức.

Thôi Phạm Khuê không nhận ra sự hiện diện của hắn, vẫn chăm chú viết. Lúc đặt bút xuống chấm câu cuối cùng, y xoa cổ tay, rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình từ khung cửa.

“Quân hầu?” Y thoáng ngạc nhiên.

Khương Thái Hiển bước vào, giọng khàn khàn, “Muộn thế này rồi còn chưa nghỉ?”

Thôi Phạm Khuê đặt bút xuống, mỉm cười nhè nhẹ, “Chỉ là muốn tâm tĩnh lại đôi chút.”

Hắn nhìn sang chồng kinh đã chép, im lặng một hồi rồi gật đầu, không hỏi gì thêm. Ánh mắt dịu đi, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Quân hầu vừa uống rượu sao?” Thôi Phạm Khuê hỏi khẽ.

“Ừ, cùng biểu ca uống vài chén.”

Thôi Phạm Khuê ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn. Trong ánh mắt ấy không có giận hờn, cũng chẳng có dò xét. Chỉ là một chút lặng lẽ, một chút khắc khoải không tên. Y im lặng giây lát rồi lại cúi xuống, dùng khăn tay gấp gọn trang kinh vừa viết, mực vẫn chưa khô hẳn.

“Thần sắc của chàng trông không giống chỉ uống vài chén,” y nói, giọng nhỏ, như thể không thật muốn chất vấn.

Khương Thái Hiển không đáp. Hắn tháo đai lưng, cởi bỏ ngoại bào, động tác thong thả, nhưng đôi mắt vẫn dõi về phía y. Cuối cùng, hắn bước lại gần, nhìn qua trang kinh mực còn tươi trên mặt giấy, nói:

“Ta và biểu ca lâu ngày không gặp. Uống một chút thôi, không đáng để nàng lo lắng.”

Thôi Phạm Khuê dừng tay. Đó không phải câu trả lời y chờ đợi, cũng không phải thứ y mong nghe. Nhưng lại là thứ Khương Thái Hiển vẫn thường nói. Vừa xa cách, vừa gần gũi, như thể mỗi lời hắn thốt ra đều có một tầng đáy khác mà y chẳng bao giờ với tới.

Ánh nến rọi lên khuôn mặt hắn, mờ mờ tối tối. Một lúc sau, y gật đầu, giọng nhẹ như gió lướt qua rèm cửa:

“Vậy thì quân hầu nghỉ ngơi sớm đi. Gió đêm lạnh, chớ để nhiễm phong hàn.”

Khương Thái Hiển nhìn y thêm một thoáng, rồi quay người rời đi, tiếng bước chân chậm rãi khuất dần sau dãy hành lang vắng.

Thôi Phạm Khuê ngồi lại một mình trong thư phòng, ngón tay lật trang kinh mới, nhưng tâm trí chẳng còn ở nơi con chữ.

__________

Trời vừa hửng sáng, ánh nắng sớm mỏng như tơ nhuộm vàng từng phiến ngói cong cong trên mái phủ Khương gia. Từng cơn gió nhẹ đầu hè mang theo mùi hương dịu của hoa mộc lan nở rộ trong vườn, len lỏi qua những dãy hành lang gấp khúc, thấm vào vạt áo lụa mỏng của người thiếu phụ đang bước ra từ chính sảnh.

Thôi Phạm Khuê khoác một chiếc áo choàng lụa mỏng màu phấn khói, tóc vấn cao gọn gàng, gương mặt thanh nhã nhưng phảng phất nét ưu tư chưa tan. Y theo lời hẹn từ hôm qua, đang chuẩn bị lên đường cùng Khương lão phu nhân đến chùa dâng hương cầu phúc.

Bên ngoài cổng lớn, xe ngựa đã chờ sẵn. Khương lão phu nhân đã ngồi trong xe, khi thấy y bước ra thì vén rèm cười gọi: “Phạm Khuê, mau lên xe, đừng để ta chờ lâu.”

Y mỉm cười, đáp một tiếng “vâng” rồi nhẹ nhàng bước lên. Ánh mắt y liếc nhìn về phía hậu viện, nơi phủ quân hầu vẫn còn yên ắng. Không rõ Khương Thái Hiển đã rời đi từ bao giờ, hay vẫn còn trong giấc ngủ dở dang sau một đêm men cay chưa tan.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi phủ. Tiếng vó ngựa gõ đều trên đường đá, tiếng chuông gió treo bên mái hiên vang lên như tiễn biệt. Trong xe, lão phu nhân tay lần tràng hạt, miệng lẩm nhẩm kinh văn. Thôi Phạm Khuê ngồi đối diện, tay đặt trên đùi, ngón tay khẽ vuốt ve mép áo, ánh mắt nhìn qua màn rèm cửa, rơi vào khoảng mây mờ nơi chân trời xa.

Y nghĩ đến mảnh đất Vĩnh Châu đang thiếu đói, đến bức thư nặng trĩu nghĩa tình của đại ca, đến lòng biết ơn chưa kịp đáp với quê nhà.

Trong lòng y, có một ngọn gió chẳng thể gọi tên, cứ mải miết thổi qua những ngóc ngách đã từng nghĩ là yên ổn.

Chùa Linh Nhạn hiện dần nơi cuối con dốc thoai thoải, cổng tam quan rêu phủ, chuông gió leng keng, khói hương nhè nhẹ quyện trong không khí mát lành. Khi xe dừng lại, Khương lão phu nhân vén rèm, bảo y đỡ bà xuống. Thôi Phạm Khuê liền chỉnh lại y phục, bước xuống trước, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay bà.

Cổng chùa mở rộng, hòa thượng đứng đợi sẵn từ lâu cúi chào cung kính. Họ bước vào trong, tiếng gõ mõ từ phương trượng vang lên từng nhịp đều đặn, mang theo một luồng thanh tịnh dịu dàng.

Trong sân chùa, cây bồ đề già vươn những tán lá rộng lớn che kín một góc sân. Thôi Phạm Khuê ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng rọi qua kẽ lá lốm đốm như ánh mắt trời đang dõi theo. Y thở nhẹ một hơi, rồi cùng lão phu nhân tiến về chính điện dâng hương.

Khi khói hương vừa thắp lên, làn hương lan tỏa, y chắp tay cúi đầu, nhắm mắt cầu nguyện. Y không cầu cho bản thân, cũng không cầu cho tương lai. Y chỉ mong Vĩnh Châu bình an qua nạn đói, mong Khương lão phu nhân khỏe mạnh sống lâu, và mong trong cõi đời rối ren này, lòng người không quá xa cách nhau mãi mãi.

Sau lưng y, tiếng tụng kinh vẫn vang lên trầm mặc, như sợi dây nối giữa phàm trần và cõi tịnh. Còn trong lòng y, khói hương dường như cũng không chỉ lan tỏa trên đầu ngón tay, mà còn đang tìm một lối đi cho những trăn trở chôn kín từ rất lâu, rất lâu rồi.

Khương lão phu nhân quỳ bên cạnh, chắp tay khấn vái rất lâu. Mái tóc bạc trắng như sương được vấn gọn sau đầu, tay bà run run nhưng vẫn kiên định, như mang theo tất cả tâm nguyện của một đời già nua gửi vào từng làn hương uốn lượn.

Thôi Phạm Khuê đứng phía sau, không quỳ mà chỉ cúi đầu. Ánh sáng từ những ngọn nến lặng lẽ dao động, chiếu lên gương mặt y những mảng sáng tối lặng lẽ. Trong khoảnh khắc đó, y bỗng cảm thấy chính mình như đang đứng ở ngưỡng giữa hai nơi — một nơi đã cũ, nơi y còn là thiếu gia Thôi gia, lớn lên giữa những tiếng cười của mẫu thân, sự nghiêm khắc của phụ thân, và ánh mắt âm thầm che chở của đại ca, nhị ca. Và một nơi mới, nơi y khoác lên danh xưng thánh hậu, ngồi giữa bốn bề lễ nghi và quyền lực, sống trong cung phủ, làm dâu một gia tộc mang thù xưa oán cũ với chính quê nhà của mình.

Một làn gió thoảng qua, đưa theo hương trầm và mùi gỗ cũ kỹ. Phía xa, tiếng mõ tụng vang đều, lặp đi lặp lại như từng nhịp tim y đang gõ trong ngực. Có lúc chậm, có lúc nhanh, có lúc hỗn loạn.

Khi lão phu nhân khấn vái xong, quay lại nhìn y, bà chỉ mỉm cười nhẹ: “Lúc trẻ, ta thường đến đây cùng mẫu thân của nó. Khi lòng có điều không yên, nơi này như là chốn để người ta tự vấn chính mình.”

Thôi Phạm Khuê gật đầu, không nói gì.

Hai người rời khỏi chính điện, dạo qua hành lang bên hông chùa. Trên vách tường có treo nhiều tranh cổ, vẽ các tích xưa, nhân duyên, nghiệp báo, khổ nạn và cứu rỗi. Mỗi một nét vẽ như khắc lên sự im lặng của gió trời và lòng người.

Y bước chậm hơn, ánh mắt lướt qua những hình vẽ. Một vị tăng nhân vác gánh nặng băng qua vực thẳm, một tiểu đồng dâng nước cho kẻ khát nơi sa mạc, một nữ tử ôm xác thân nhân giữa chiến loạn. Mỗi bức tranh như nhắc nhở rằng tất cả nhân gian này, ân tình và oán hận, đều là từng đường tơ trong tấm lưới số mệnh.

Khi rời khỏi chùa, trời đã ngả về chiều. Ánh tà dương như mật rót trên từng mái ngói rêu phong. Gió chiều se lạnh, khiến y vô thức kéo áo khoác lại cho lão phu nhân, hành động nhỏ ấy khiến bà nắm tay y, siết nhẹ, cười đầy từ ái.

Xe ngựa lại lăn bánh trở về phủ. Dọc đường, lão phu nhân nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Thôi Phạm Khuê thì im lặng nhìn ra ngoài. Dưới ánh chiều nhạt, những cánh đồng vàng úa lùi dần sau tầm mắt, nhường chỗ cho thành quách cổ kính của Trường An. Bàn tay y đặt lên ngực áo, như muốn giữ lại chút thanh thản vừa mới chạm đến trong chốn Phật môn, giữa tất cả hỗn loạn đang chờ ở phía trước.

Khi xe ngựa về tới phủ, ánh chiều đã sẫm màu, vầng dương cuối cùng như một giọt máu loang ra giữa đường chân trời. Người hầu trong phủ lặng lẽ tiến ra, cúi đầu cung kính đón hai người, không khí yên ắng đến mức ngay cả tiếng bước chân cũng vang lên rất rõ.

Thôi Phạm Khuê đỡ Khương lão phu nhân xuống xe, bàn tay bà hơi lạnh, cứng đờ vì thời gian ngồi lâu. Y dìu bà đi chậm, bước qua hành lang đá dẫn vào nội viện, ánh đèn lồng vàng nhạt hai bên nhẹ lay trong gió, như những con đom đóm khổng lồ đang canh giữ cho sự tĩnh lặng của đêm.

Lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi, chỉ dặn y một câu ngắn gọn trước khi rời đi: “Nếu lòng không yên, con hãy giữ lấy niệm thiện trong tâm.”

Thôi Phạm Khuê gật đầu, nhìn theo bóng dáng già nua khuất dần sau rèm trướng. Trong khoảnh khắc đó, y như trông thấy bóng dáng mẫu thân mình năm xưa, cũng là một nữ tử vì chữ “gia tộc” mà gánh vác cả cuộc đời. Nỗi niềm chồng chất trong lòng, không biết gửi vào đâu.

Y về phòng, sai hạ nhân dọn bữa nhẹ nhưng cuối cùng cũng không động đũa. Một mình ngồi bên án thư, đốt một nén hương trầm, rồi trải giấy ra, cầm bút lên mà lòng vẫn trống rỗng.

Thư gửi cho Thôi Nhược Uyển đã đi rồi, y không biết lúc nào mới nhận được hồi âm, càng không biết nàng ấy có dám làm theo lời y nói hay không. Vĩnh Châu gặp nạn, người dân oằn mình trong đói rét, mà y dù sinh ra từ nơi ấy, được nuôi lớn từ từng bát cơm lúa cũ, từng giọt nước sông ấy giờ lại bị trói trong thân phận thánh hậu, bị giam trong cung phủ Khương gia, không cách nào vươn tay về phía cội nguồn.

Y siết bút chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Bao nhiêu tâm tư trong lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một nét mực đen, nhỏ nhoi và vô nghĩa trên trang giấy.

Tiểu Ngọc im lặng một lúc, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài run nhẹ trong ánh đèn. Nàng là người hầu thân cận nhất bên cạnh Thôi Phạm Khuê, biết rõ từng tâm tư ẩn giấu sau vẻ bình thản kia. Từ lúc nhận được thư của đại thiếu gia, chủ tử của nàng cứ đăm chiêu như có điều gì khó nói. Hôm nay, rốt cuộc nàng cũng không nhịn được mà mở lời.

“Chủ tử, người đừng suy nghĩ nữa…” Nàng nói, nhẹ đến mức như sợ gió cũng cuốn mất. “Nếu khó khăn quá, hay là chúng ta nhờ chúa thượng xem sao? Dù sao ngài cũng là quân hầu, quyền trong tay lớn, một chút lương thực cũng đâu đến nỗi…”

Thôi Phạm Khuê nghe xong thì ngồi im giây lát, rồi buông bút xuống, thở dài. Hương trầm cháy bên cạnh kêu khẽ, một làn khói trắng mỏng manh lượn vòng rồi tan vào bóng đêm.

“Khương Thái Hiển lại càng không thể.” Y lắc đầu, mắt chùng xuống. “Hắn dù sao cũng rất căm thù Vĩnh Châu, làm gì có chuyện hắn sẽ đưa tay giúp đỡ.”

Giọng nói không mang lấy một tia oán trách, chỉ là sự thực, nhưng nghe vào lại thấm đầy chua xót. Vĩnh Châu trong mắt Khương Thái Hiển chẳng qua chỉ là một vết nhơ cũ của triều đình, một chốn phản loạn từng khiến máu chảy thành sông.

Hắn chưa từng giấu đi mối hận đó, ngay cả lúc cưới y cũng không ngần ngại nói rõ: “Kể từ lúc này, nàng không còn là người Thôi gia nữa.”

Tiểu Ngọc nghe mà lòng nặng trĩu. Nàng biết rõ, dù chủ tử ngoài mặt vẫn làm tròn vai thánh hậu, cẩn trọng chu toàn từng lễ nghi một, nhưng trong lòng chưa từng thật sự buông bỏ quê nhà. Mỗi lá thư từ Vĩnh Châu gửi đến, chủ tử đều cẩn thận lưu giữ như trân bảo. Mỗi tin tức tốt y mừng thầm trong lòng. Mỗi tin dữ thì như vết dao cắt vào tim.

“Nhưng nếu không nhờ ngài ấy, thì biết dựa vào ai đây?” Tiểu Ngọc không nhịn được, cất tiếng hỏi, lời chưa dứt đã nghẹn lại nơi cổ họng.

Thôi Phạm Khuê không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng treo cao giữa bầu trời, ánh sáng lạnh như băng phủ đầy sân gạch đá. Ánh mắt y như dừng lại ở một nơi rất xa, tận nơi có cánh đồng khô nứt, có những mái nhà nhỏ cong vẹo trong gió, có những đôi mắt trẻ con hoe đỏ vì đói, và có cả một miền đất đang lặng lẽ kêu cứu mà không ai đáp lại.

“Chúng ta tự nghĩ cách.” Y nói chậm rãi. “Lúc cần nhờ người, nhất định phải cân nhắc xem người ấy có vì mình mà chịu dơ tay không. Mà Khương Thái Hiển…hắn không giúp đâu.”

Tiểu Ngọc nhìn y, lòng quặn lại. Nàng không biết nên khuyên điều gì nữa. Bầu không khí trong phòng càng lúc càng tĩnh mịch, như tất cả thanh âm đều bị chặn lại bởi nỗi nặng nề không thể gọi tên.

Tiểu Ngọc rụt rè dâng chén cháo nóng lên, mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa trong phòng, đơn sơ nhưng ấm áp. “Hay là người ăn một chút đi, rồi chúng ta đợi tin từ Ninh Khải được không? Mấy nay người ăn ít lắm, cứ như vậy sẽ không ổn đâu.”

Thôi Phạm Khuê khựng tay giữa trang thư, mực vẫn còn dính ướt nơi đầu bút, chấm nhẹ xuống mặt giấy thành một giọt đen u ám. Y không nhìn Tiểu Ngọc, chỉ mím môi, đôi mắt vẫn đăm đăm dán vào nét chữ xiêu xiêu run rẩy.

Một lúc sau, y mới đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế, giọng mệt mỏi: “Ăn không vào. Càng nghĩ, lại càng không nuốt nổi.”

“Một chút thôi.”

Giọng nàng nhỏ nhẹ, đầy tha thiết. Trong ánh mắt là lo lắng, thương xót, và cả nỗi bất lực không giấu nổi. Nàng chỉ là một tỳ nữ, chẳng thể gánh nổi muôn vàn tâm sự mà chủ tử đang mang.

Thôi Phạm Khuê nhìn chén cháo một thoáng, rồi lắc đầu: “Không phải ta không tin Ninh Khải.” Y nói, ánh mắt chậm rãi dừng lại nơi ánh nến lay động. “Chỉ là…chuyện này lớn hơn chúng ta tưởng. Cho dù Ninh Khải có lòng, thì thế lực của Nhược Uyển cũng bị giới hạn. Không thể cứ trông chờ mãi vào người khác.”

Y khép mi, hàng mi dài như in bóng trên gò má xanh xao vì thiếu ngủ. “Huống chi, nếu không có người đứng ra gánh trách nhiệm, thì ai dám thật sự động vào việc tiếp tế cho Vĩnh Châu lúc này? Chỉ cần danh nghĩa dính đến Thôi gia, là đã bị xem như phản nghịch.”

Tiểu Ngọc cúi đầu, bàn tay nhỏ khẽ nắm lại bên ống tay áo. Lòng nàng siết chặt khi nghe từng lời từng chữ đầy lý trí nhưng lạnh lẽo kia. Nàng biết, Thôi Phạm Khuê đang dần đẩy mình ra khỏi vị trí một "thánh hậu", mà bước từng bước vào vai trò của một người đang chịu trách nhiệm cho một vùng đất - vùng đất từng bị triều đình khinh rẻ, bị chính Khương gia nghi kỵ.

Nàng không biết chủ tử sẽ làm gì, nhưng nàng biết. Người này, một khi đã quyết tâm, thì chẳng điều gì có thể ngăn cản được.

Thôi Phạm Khuê đột nhiên cất giọng: “Lúc nhỏ, ta từng không thích học hành. Ta từng cảm thấy ganh tị với sự ưu ái mà phụ thân, mẫu thân dành cho đại ca, nhị ca.”

Y ngồi đó, lưng tựa vào thành ghế, ánh mắt mơ hồ như đang dõi theo một vệt ký ức xa xôi nào đó. Ngọn đèn dầu trước mặt lay động, bóng y cũng đung đưa theo, như bóng một đứa trẻ đang ngồi lặng thinh dưới hiên nhà năm ấy.

“Bọn họ đều tài giỏi, đều là niềm kỳ vọng của Thôi gia,” y tiếp lời, môi mím lại như cố nén một nụ cười tự giễu. “Còn ta thì ngỗ nghịch, luôn trốn học, thích cưỡi ngựa rong chơi hơn là ngồi đọc sách. Mỗi lần thầy tới, ta đều giả đau bụng để trốn. Phụ thân khi đó thường thở dài, còn mẫu thân thì chỉ dịu dàng xoa đầu, bảo ta không cần giống ai cả. Cứ là chính mình.”

Y dừng lại, mắt khẽ chớp, một thứ gì đó rưng rưng trôi qua đáy mắt, không biết là ánh đèn hay nỗi nhớ.

“Ta không hiểu vì sao người vẫn dịu dàng với ta như thế, dù ta chưa bao giờ mang lại gì xứng đáng.”

Tiểu Ngọc lặng lẽ nghe, không chen vào một lời. Nàng biết, chủ tử của nàng vốn luôn che giấu cảm xúc thật rất giỏi. Chỉ khi ở những khoảnh khắc đơn độc như thế này, y mới để lộ một chút mong manh đã bị chôn giấu từ lâu.

“Về sau, đại ca và nhị ca được phong làm đại tướng điều ra biên ải trấn giữ tường thành. Cả hai đều cống hiến vì Vĩnh Châu.” Y cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, như thể đang thấy một điều gì đó không thể nắm bắt. “Còn ta...giờ mang danh thê tử Khương hầu, nhưng lại không thể giúp được chính quê nhà của mình.”

Y mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang theo chút cay đắng. “Hồi nhỏ ta chỉ muốn trở thành một người tự do, không bị bó buộc. Giờ thì lại thấy, có những trách nhiệm không thể trốn tránh mãi được.”

Ngoài cửa sổ, một cơn gió bất chợt thổi qua, làm vài tờ giấy trên bàn lật lên, xô lệch cả mực lẫn chữ. Nhưng y không với tay sửa lại. Chỉ lặng lẽ ngồi đó, tay vẫn đặt trên ngực như giữ chặt một điều gì đang dần dần trở nên khó chịu đựng hơn cả những năm tháng tuổi thơ từng muốn buông xuôi.

“Tổ phụ từng dạy ta, trên đời có những chuyện dẫu có tâm huyết bao nhiêu, tính toán kỹ lưỡng đến đâu, thì chỉ cần ý trời đã định, kết cục vẫn không thể cưỡng cầu. Có những điều, không phải muốn là được.”

Y ngẩng đầu, mắt hướng về xa xăm, nơi chẳng có gì ngoài màn đêm đặc quánh. Nhớ lại lời tổ phụ năm nào, giọng ông trầm trầm nhưng mang theo thứ mỏi mệt của người từng đi qua một đời biến động, dạy y rằng có những điều con người không thể cưỡng lại được. Không phải vì ta kém cỏi, mà là bởi thiên mệnh đôi khi chẳng cần lý lẽ.

“Tổ phụ từng mất cả nửa đời người để giữ lấy một đạo lý, một vùng đất, một dòng họ…nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay. Lúc ấy, ta không hiểu vì sao người cam lòng, cứ tưởng là người yếu đuối. Giờ thì mới biết, không phải là yếu đuối, mà là minh triết.”

Y siết nhẹ tay, móng tay hằn sâu vào da thịt. Không phải y chưa từng cố. Ngay cả khi đã rời khỏi Vĩnh Châu, khoác lên mình tước vị cao quý nhất mà một người có thể có. Y vẫn luôn dõi theo quê nhà, vẫn luôn lo nghĩ từng đường đi nước bước. Nhưng hiện tại, ngay cả một lần thẳng thắn cầu cứu cũng trở nên quá xa vời.

Thôi Phạm Khuê nghiêng người, đổ thêm dầu vào đèn. Ánh lửa chập chờn soi rõ gương mặt y. Có thứ gì đó trong lòng y đang dần nguội đi, như ánh lửa kia dù rực cháy, cũng không thể sưởi ấm được hết thảy.

“Một phần ta không muốn tin vào cái gọi là ý trời. Nhưng một phần khác…lại sợ rằng, tổ phụ đã đúng.”

Thôi Phạm Khuê bật cười, tiếng cười chẳng mang theo chút vui vẻ nào, chỉ như một lưỡi dao mỏng lướt qua làn da:

“Khi ta tranh được Hồng Đàm hay Bắc Lăng khỏi tay Khương Thái Hiển, từng ngỡ đó là minh chứng cho sự khôn khéo, mưu trí của mình. Ngỡ là thắng lợi. Nhưng giờ nghĩ lại, thắng thì sao chứ? Cuối cùng cũng chỉ là một ‘nữ tử’ được đưa đi cầu hòa, mặc gấm vóc thêu hoa, gả vào Khương phủ như món lễ vật biết cười biết nói. Thật nực cười. Tài giỏi đến mấy thì cũng đâu thắng nổi một thân phận người ta đã định sẵn cho mình.”

Tiểu Ngọc nhìn y, không nói gì. Nàng biết, chủ tử đang chống chọi một mình giữa thế giằng co giữa huyết thống và danh phận, giữa lòng hiếu thuận và vai trò thánh hậu.

Y vẫn ngồi đó rất lâu, như thể đang chờ đợi một dấu hiệu nào đó từ cõi mù sương, một cơ hội nhỏ bé để không phải chọn giữa hai điều đều khiến mình đau lòng. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại tiếng gió lạnh lùa vào khe cửa, và ngọn đèn đã bắt đầu leo lét.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me