TruyenFull.Me

Duong Quan Taegyu

Tối hôm đó, thành Trường An rực rỡ như một bức họa sống động. Từ hoàng cung đến phố chợ, từ cung đình đến tửu lâu, đâu đâu cũng vang lên tiếng đàn sáo và tiếng cười nói, ánh đèn lồng đỏ phủ rợp khắp con phố, lung linh kéo dài đến tận khuya.

Giữa cảnh náo nhiệt ấy, Khương Thái Hiển cuối cùng cũng thoát thân khỏi buổi yến tiệc dằng dặc. Khi màn đêm đã đậm đặc, hắn một mình rời khỏi yến lâu, leo lên ngựa không người đi theo, men theo đường cũ trở về thành Tây.

Trong thành Trường An có lệnh cấm nghiêm ngặt được ban hành bởi chính hắn. Không ai được phép phóng ngựa trên phố sau giờ giới nghiêm. Luật đó được đặt ra để bảo đảm dân chúng được yên ổn nghỉ ngơi, dù là tướng quân cũng không ngoại lệ.

Năm đó khi mới lập ra điều lệnh này, có một tướng lĩnh say rượu phóng ngựa dọc phố. Khương Thái Hiển chẳng nể mặt, đích thân lôi người kia tới nha môn, đánh đủ ba mươi gậy. Từ đó về sau, không ai dám tái phạm.

Nhưng tối nay, chính hắn lại phá luật.

Hắn giục ngựa phóng nhanh như bay, vó ngựa giáng xuống như mưa rào, vang lên từng nhịp sắc lạnh trên nền đá xanh trơn láng. Người đi đường hiếm hoi còn sót lại vào giờ này đều kinh hãi nép sang hai bên, chỉ thấy một bóng áo choàng đen dài quét qua, như bóng quạ xé gió lao vun vút qua khung cảnh yên ả.

Một ông lão đội nón tre còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đã thấy con ngựa xé gió biến mất vào khúc quanh phía xa. Người trẻ tuổi đi bên cạnh chậc lưỡi:

“Người này to gan thật! Không sợ bị đánh gậy chắc?”

“Không biết ngươi là ai đâu, dám phá luật của Yên hầu.”

Có người thì thầm, có người lắc đầu. Nhưng không ai dám đuổi theo.

Khương Thái Hiển không nghe thấy, hoặc có lẽ là không để tâm.

Mà trong lúc này đây hắn cũng không để ý.

Hầu như cả ngày nay hắn chẳng ăn chút gì, chỉ uống rất nhiều rượu. Cả một bụng rượu.

Hắn cảm thấy cả người mình nóng hực, đến bước chân cũng bắt đầu chao đảo.

Nhưng ý thức lại hết sức rõ ràng.

Càng uống nhiều rượu, ý thức của hắn lại càng rõ, đến khi hơi nóng bốc lên trong lồng ngực càng lúc càng cháy bỏng.

Hắn không hề dừng lại mà phi ngựa nhanh hơn, cuối cùng khi tới trước cửa Khương phủ đèn đuốc huy hoàng, hắn xoay mình xuống ngựa, bước nhanh vào bên trong.

Khương Thái Hiển đẩy cửa bước vào, động tác có phần thô bạo. Cánh cửa gỗ vang lên tiếng “cạch” nặng nề trong màn đêm yên ắng.

Trong phòng, ánh đèn vàng ấm phủ lên màn lụa mỏng như sương. Hương quế trầm dìu dịu len lỏi trong không khí, yên bình đến mức khiến người vừa từ ngoài gió rét trở về như hắn càng thấy bất an.

Thôi Phạm Khuê vừa mới tắm xong, tóc dài còn chưa khô, nhỏ từng giọt nước xuống xương quai xanh trắng ngần. Y mặc một chiếc áo đơn mỏng, lười cài kín, tà áo buông lơi khiến đường cong xương vai và phần cổ tinh tế lộ ra trong ánh sáng mờ ảo.

Nghe thấy tiếng cửa, y quay đầu lại, ánh mắt trong veo, mang theo chút ngạc nhiên: “Phu quân?”

Y chỉ vừa cất lời thì người kia đã sải bước tới.

Không nói một tiếng, Khương Thái Hiển cúi người bế bổng y lên, bước thẳng đến mép giường, ném y xuống nệm.

Thôi Phạm Khuê không kịp phản ứng, thân thể va nhẹ vào giường, tấm chăn mềm mại dồn thành từng nếp sau lưng y.

Y chống tay muốn ngồi dậy, nhưng Khương Thái Hiển đã đè xuống. Hắn cúi sát, hai tay chống bên vai y, ánh mắt sâu thẳm như vực tối, ngập ngụa kìm nén.

“Chàng làm gì vậy?” Thôi Phạm Khuê sợ hãi hỏi.

Khương Thái Hiển không trả lời, ánh mắt hắn quét qua sợi tóc ướt sũng đang dính trên cổ y, rồi dừng lại nơi vết hồng nơi xương quai xanh mà hắn đã làm hôm trước.

Trong lòng hắn giờ như có một con thú đang cào cấu, không cách nào áp chế nổi. Những suy nghĩ hỗn loạn, ghen tuông và tức giận cuộn trào, lấn át cả lý trí.

Không chờ thêm một giây nào nữa, Khương Thái Hiển cúi người, thô bạo mà hôn xuống đôi môi mỏng của Thôi Phạm Khuê.

Nụ hôn mang theo cảm xúc dồn nén, không phải dịu dàng mà như muốn chiếm đoạt. Giống như hắn không còn cách nào để nói cho rõ nỗi bất an trong lòng, chỉ có thể dùng sức mạnh bản năng để giữ lấy người trước mặt, để xác nhận rằng y vẫn thuộc về mình.

Thôi Phạm Khuê hơi kinh ngạc, bị ép ngửa đầu ra sau. Y khẽ rên một tiếng, bàn tay vô thức đẩy ngực hắn ra, nhưng rồi lại từ từ buông lỏng, ngón tay bám lấy vạt áo của hắn.

Y cảm nhận được sự run rẩy mơ hồ trong nụ hôn kia, sự phẫn nộ, sự lo sợ, và cả nỗi yếu mềm bị che giấu kỹ lưỡng.

Lúc hắn buông y ra, ánh mắt Khương Thái Hiển tối sầm, giọng khàn đặc: “Nàng là của ta, Khuê Khuê. Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào khác nhìn nàng như thế. Dù chỉ một ánh mắt cũng không được.”

Thôi Phạm Khuê ngẩng đầu, nhìn hắn thật lâu.

Thật ra suốt hai ngày nay, những thay đổi thất thường và đối xử khắc nghiệt của Khương Thái Hiển khiến y cảm thấy tủi thân không kể xiết, thậm chí còn có phần tức giận.

Y không phải gỗ đá. Dù đã cố gắng hiểu cho hắn, dù biết rõ tính tình hắn vốn không dịu dàng, lại đang trong lòng có chuyện, nhưng những ánh mắt lạnh lùng, những câu nói lạnh nhạt, thậm chí cố ý lơ đi y trước mặt bao người. Từng chút một đều như những mũi kim nhỏ cắm vào lòng.

Thôi Phạm Khuê vốn không phải người dễ nói ra oán giận, nhưng giờ đây, khi đối diện với cơn bộc phát đột ngột của Khương Thái Hiển. Y chỉ thấy một trận chua xót dâng lên.

Y nghiêng đầu đi, đẩy nhẹ lồng ngực đang áp sát của hắn ra, thấp giọng nói:  “Chàng chỉ nhớ rõ thiếp là của chàng khi có người khác nhìn đến, còn những khi không ai để ý thì lại có thể không cần để tâm đến thiếp nữa sao?”

Câu nói như tát thẳng vào mặt Khương Thái Hiển, khiến hắn sững lại. Ánh mắt hắn vẫn còn đỏ hoe vì tức giận, nhưng những ngón tay đang siết lấy eo y lại dần thả lỏng.

Thôi Phạm Khuê nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói tiếp: “Thiếp không phải vật để trưng bày. Cũng không phải một người chàng muốn lạnh nhạt thì lạnh nhạt, muốn bốc đồng thì bốc đồng. Phu quân, thiếp là người, là thê tử của chàng, không phải một cái bóng vô hình.”

Khương Thái Hiển nhíu mày, lời nói của Thôi Phạm Khuê như một lưỡi dao sắc bén bóp nghẹt trái tim hắn.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả cơn tức giận, tất cả hoài nghi mù quáng trong lòng hắn như bị đẩy lùi bởi sự im lặng u uẩn trong mắt y. Người trước mặt hắn không phải một kẻ yếu đuối cần hắn bảo vệ, cũng không phải một món đồ mà hắn muốn giận dỗi thì giận, muốn giữ thì giữ. Đó là một con người bằng xương bằng thịt, có cảm xúc, có kiêu ngạo, và cũng có nỗi buồn riêng tư.

Khương Thái Hiển không nói gì, chỉ vùi đầu vào vai Thôi Phạm Khuê, cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng y thật chặt.

Một tiếng thở dài thoát ra từ nơi ngực hắn, như thể trút xuống một phần nặng nề trong lòng.

“Ta biết,” hắn nói, giọng khàn khàn, “ta đã quá đáng…Ta chỉ là không chịu được.”

Hơi thở ấm nóng phả lên làn da mỏng manh nơi cổ y.

“Ta không chịu được khi nghĩ đến cảnh người khác nhìn chằm chằm vào nàng. Không chịu được khi thấy nàng nói cười với ai khác, lại càng không chịu được khi nghĩ đến nếu có kẻ nào đó, dù chỉ trong một khắc, khiến nàng rung động.”

Hắn siết chặt vòng tay, như sợ chỉ buông lỏng một chút thôi y sẽ biến mất.

“Khuê Khuê…ta sai rồi.”

Thôi Phạm Khuê rùng mình, trái tim rung lên vì sự yếu mềm hiếm thấy trong giọng hắn. Dưới lớp áo giáp lạnh lùng, Khương Thái Hiển cũng chỉ là một nam nhân đang học cách yêu và giữ lấy người mình thương bằng tất cả bản năng dù vụng về đến đau lòng.

Thôi Phạm Khuê đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng rộng của Khương Thái Hiển, từng nhịp chậm rãi như đang trấn an một mãnh thú đầy thương tích đang run rẩy trong lòng ngực.

“Thiếp không trách chàng. Là do thiếp chưa đủ khéo léo, khiến chàng phải suy nghĩ nhiều điều không đáng. Nếu đổi lại là thiếp, thấy chàng bị người khác nhìn bằng ánh mắt không rõ ràng, thiếp cũng không chắc bản thân sẽ bình tĩnh hơn chàng được bao nhiêu.”

Lời nói không phân bua, cũng không nhận sai hoàn toàn. Vừa thể hiện sự nhường nhịn, lại khiến người nghe cảm thấy bản thân có lỗi nhiều hơn. Mỗi chữ như dội thẳng vào lòng Khương Thái Hiển, khiến hắn cứng đờ trong một lát.

Thôi Phạm Khuê dừng một chút, ánh mắt rũ xuống, rồi ngẩng lên nhìn hắn: “Nhưng nếu có lần sau, thiếp hy vọng chàng sẽ tin thiếp một chút. Chuyện gì cũng có thể nói rõ với nhau. Thiếp không sợ bị hiểu lầm, thiếp chỉ sợ chàng vì hiểu lầm mà tổn thương chính mình.”

Khương Thái Hiển nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn nhìn y, như muốn nói gì đó, lại không thể thốt nên lời. Chỉ có vòng tay hắn siết chặt lấy y, giống như dùng toàn bộ sức lực để giữ lấy người trước mặt, không cho bất kỳ ai hay điều gì xen vào giữa hai người bọn họ nữa.

Khương Thái Hiển khựng lại một chút, nghe câu trả lời đơn giản ấy mà trong lòng như bị ai đó nhẹ nhàng lay động. Hắn cúi đầu, ánh mắt tối dịu đi, thoáng hiện vẻ ấm áp hiếm thấy.

“Được rồi,” Thôi Phạm Khuê dịu dàng hỏi: “Hôm nay chàng chưa ăn gì phải không?”

Y mỉm cười, đứng dậy chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn rồi nói tiếp: “Vừa hay thiếp đã dặn nhà bếp chuẩn bị một ít món thanh đạm, vẫn còn nóng, đợi chàng về dùng cùng.”

Khương Thái Hiển buông y ra, ánh mắt dõi theo, thấp giọng hỏi: “Sao nàng biết ta chưa ăn?”

Thôi Phạm Khuê xoay đầu nhìn hắn, đôi mắt cong lên như cười mà không hẳn là cười: “Vì thiếp là thê tử của chàng.”

“Chàng là người thế nào, thiếp có thể không rõ được tất cả, nhưng một số chuyện thiếp vẫn biết. Ví như hôm nay suốt buổi yến tiệc, thiếp đoán chàng chẳng ăn được gì. Chàng vốn không thích chen chúc náo nhiệt, lại còn phải tiếp đón bao nhiêu người. Người ngoài thấy chàng ung dung tự tại, chỉ có ta biết thật ra chàng đã mệt đến nhường nào.” Y thản nhiên nói.

Khương Thái Hiển nhìn y hồi lâu, rồi khẽ bật cười: “Đúng là ta không ăn gì thật. Bị nàng đoán trúng rồi.”

“Vậy còn không mau đi rửa tay?” Thôi Phạm Khuê lườm hắn một cái rồi đứng dậy đi đến bàn. Trên bàn đặt một mâm thức ăn nhỏ được đậy kín cẩn thận, còn nóng hổi, tỏa ra hương thơm dịu dàng của canh hầm, món mặn vừa miệng, không dầu mỡ, đều là những món hắn thích nhất.

Khương Thái Hiển im lặng nhìn bóng lưng y loay hoay mở nắp, rồi xoay người đi rửa tay. Trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác thật lạ, một cảm giác được người ta thấu hiểu, chăm chút mà chẳng cần lên tiếng, một thứ tình cảm nhẹ nhàng như nước nhưng thấm vào tận xương tủy.

Thôi Phạm Khuê tự tay gắp một đũa rau cho Khương Thái Hiển, nhỏ giọng nói: “Thiếp bảo nhà bếp làm đơn giản một chút, sợ chàng về muộn sẽ khó ăn đồ quá nặng.”

Khương Thái Hiển nhìn y, ánh mắt dịu đi thấy rõ, thấp giọng “Ừ” một tiếng, rồi cúi đầu ăn.

Một lúc sau, hắn mới cất lời: “Hôm nay nàng làm rất tốt.”

Thôi Phạm Khuê múc cho hắn bát canh, mỉm cười đáp khẽ: “Là do Tổ mẫu dạy bảo nhiều. Nếu không có người chỉ dẫn, thiếp sao dám bước lên Cao Vân đài?”

Khương Thái Hiển nhíu mày, đặt chiếc đũa xuống, nhìn y: “Nàng luôn nói vậy, dường như cái gì cũng không dám nhận là công lao của mình.”

Thôi Phạm Khuê cười cười, ánh mắt nhìn vào chén canh trong tay hắn: “Không phải thiếp không dám nhận, chỉ là những thứ này so với bao người khác thì chẳng đáng kể gì cả. Nhưng nếu hôm nay làm chàng cảm thấy nở mày nở mặt, thì thiếp cũng vui lây.”

Nghe vậy, Khương Thái Hiển im lặng giây lát. Một lúc sau, hắn lại nói:
“Huynh trưởng của nàng đều có bản lĩnh. Hôm nay cả hai đều khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác.”

Thôi Phạm Khuê gật đầu, giọng nói không giấu nổi tự hào: “Nhị ca trước giờ đã rất giỏi. Còn đại ca…từ bé đã luôn nổi trội hơn các huynh đệ khác. Huynh ấy luôn là người khiến Thôi gia tự hào.” 

Khương Thái Hiển nhìn y, ánh mắt hơi nhu hòa, hạ giọng nói: “Cũng may hôm nay có đại cữu…nếu không ta thực sự không muốn để một kẻ như Lưu Ngao đứng vênh váo trước mặt mọi người như thế thắng cuộc được.”

Thôi Phạm Khuê bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu lắng.

“Thiếp biết chàng không ra tay là vì không muốn tự mình hạ thân thể hiện trước võ sĩ dưới trướng người khác, lại càng không muốn để họ nghĩ Đại Khương chỉ còn biết dựa vào uy danh của chàng để trấn áp.”

Khương Thái Hiển mím môi, không phủ nhận.

Y nghiêng đầu cười nhạt: “Thật ra chàng không cần nói gì, thiếp đều hiểu.”

Khương Thái Hiển nhìn y hồi lâu, rồi thở ra một tiếng.

“Nếu nàng đã hiểu, thì sau này đừng cố chịu một mình nữa.”

Thôi Phạm Khuê mỉm cười gật đầu, chăm chú ăn cơm.

“Phải rồi, hôm nay nghe Tổ mẫu nói nàng đã đến gặp muội muội của mình. Thế nào rồi?” Khương Thái Hiển hỏi.

Thôi Phạm Khuê đặt chén xuống, lau khóe miệng bằng khăn lụa. Y chậm rãi đáp:  “Cũng đã lâu không gặp. Uyển nhi vẫn như xưa, dịu dàng, hiểu chuyện. Trông muội ấy có vẻ gầy hơn lúc ở Vĩnh Châu, nhưng thần sắc không tệ.”

Y mỉm cười: “Nghe muội ấy nói, dạo này được phu quân chăm sóc rất chu đáo. Hơn nữa, sau khi sinh con xong, muội ấy cũng không làm gì ngoài việc nghỉ ngơi. Đứa trẻ đều là do Tống Thiệu chăm bẵm.”

Khương Thái Hiển gật đầu, cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, ánh mắt như vô tình lướt qua gương mặt y: “Tống Thiệu là người có tâm tính tốt, làm việc đâu ra đó. Nếu hắn đã chọn rời quan trường, quay về bên gia quyến, thì chắc hẳn cũng không phải kẻ vô tình.”

Thôi Phạm Khuê nhẹ nhàng: “Từ nhỏ muội ấy đã chịu nhiều thiệt thòi. Chỉ mong đời này được sống an ổn, không cần giàu sang vinh hiển, chỉ cần có người thật lòng đối đãi là đủ rồi.”

Dứt lời, y bưng chén lên tiếp tục ăn, không nói thêm nữa. Một thoáng im lặng thoảng qua giữa hai người.

Một lúc sau, Khương Thái Hiển hắng giọng, như thể đang tìm cách chuyển đề tài: “Ta đã hứa với nàng, nếu đại hội diễn ra suôn sẻ thì sẽ đưa nàng đến Bắc Lăng một chuyến.”

Hắn dừng một chút, cụp mắt xuống, giọng trầm lại: “Nhưng mấy ngày tới ta còn một số việc phải giải quyết. Đợi khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ thu xếp đưa nàng đi, nàng thấy thế có được không?”

Thôi Phạm Khuê hơi sững người, đặt đũa xuống, nhìn hắn. Nhưng y không hỏi việc gì, cũng không làm khó, chỉ gật đầu, ôn tồn đáp: “Ừm, Ta chờ chàng.”

Khương Thái Hiển nhìn y chăm chú mấy giây, sau đó mới mím môi, nhẹ gật đầu.

“Ta sẽ đưa huynh trưởng nàng về.”

Thôi Phạm Khuê ngẩn ra một lúc rồi mỉm cười đáp: “Làm phiền phu quân rồi.”


___________




Trong đại hội ngày hôm qua, nếu luận về người khỏe mạnh nhất, e rằng không ai qua được hai huynh đệ Thôi gia – Thôi Nhiên Thuân và Thôi Tú Bân. Không chỉ dũng cảm giành được Lộc khôi, hai người còn mang khí chất xuất chúng, khiến người người khâm phục. Một người cưỡi ngựa săn bắn, đả hổ giữa rừng sâu, một người tay không giao đấu, trấn áp võ đài. Hai dáng thiếu niên tuấn tú vận bạch y, phong thái như ngọc, tựa hai luồng gió mát, vừa xuất hiện đã khiến lòng người rung động.

Tin thắng lợi truyền khắp Trường An chỉ trong một đêm, sáng sớm hôm sau, khi đoàn người rời thành qua phố lớn, dân chúng đã chen chúc đứng đầy hai bên đường. Nghe đồn huynh trưởng của Nữ quân hôm qua đoạt giải, không ít nữ tử trong thành nô nức kéo tới, tranh nhau ra đầu phố chỉ để liếc nhìn dung nhan hai vị mỹ thiếu niên một lần. Hễ xe ngựa đi đến đâu, tiếng bàn tán râm ran đến đó. Có người cảm thán anh tuấn, có người mê mẩn phong độ, có người còn đứng lặng nhìn mãi không rời mắt. Thậm chí, ngay cả danh vọng của Khương Thái Hiển – vị Quân hầu nổi danh chốn quân doanh – cũng nhất thời bị lu mờ. Hai huynh đệ Thôi gia trong mắt người dân Trường An giờ đây như ánh trăng sáng rọi giữa trời, khiến bao trái tim tuổi xuân xao động.

Ra đến cửa thành, đoàn người chuẩn bị khởi hành, Khương Thái Hiển liền ghì cương ngựa dừng lại. Bái Dương sứ giả thay mặt đoàn Vĩnh Châu bày tỏ lời cảm tạ, nói một tràng khách sáo, cảm kích Quân hầu đã chiêu đãi chu đáo trong suốt những ngày lưu lại Trường An.

Thôi Nhiên Thuân cũng tiến lên chắp tay, trầm giọng bày tỏ lòng cảm ơn với Khương Thái Hiển. Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn khó sinh nổi chút thân mật nào với vị muội phu này. Ánh mắt người kia trầm tĩnh mà xa cách, dù trên mặt không thể hiện điều gì đặc biệt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn như có một tầng sương mỏng ngăn cách, khiến hắn không thể thực sự thân cận.

Sau khi nói lời cảm tạ, Thôi Nhiên Thuân lùi về phía sau, yên lặng cưỡi ngựa, cũng không mở miệng thêm nữa. Đối phương cũng không chủ động giữ lại điều gì. Giữa hai người, dù mang danh cọc chèo, nhưng lại yên tĩnh một cách lạ thường, tựa như hai dòng nước không giao nhau.

Sau khi tiễn đoàn người Vĩnh Châu rời khỏi Trường An, Khương Thái Hiển không lập tức quay về phủ, mà quay đầu ngựa chạy thẳng đến nha môn phủ Yên hầu.

Thành Trường An buổi sáng yên tĩnh và có trật tự. Bách tính lui tới trong chợ sớm, những tiếng rao hàng, tiếng xe ngựa đi qua râm ran dưới những bóng cây đổ dài theo đường phố. Dân chúng đứng bên đường thấy Quân hầu cưỡi ngựa đi ngang qua đều vội vàng nép vào lề, cúi đầu thi lễ. Khương Thái Hiển không nói gì, chỉ gật đầu một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Vừa đến trước cổng nha môn, binh sĩ gác cổng lập tức chạy ra nghênh đón, hành lễ rồi vội vã mở rộng cổng lớn. Khương Thái Hiển xuống ngựa, buông một tiếng lạnh nhạt: “Thông báo cho các vị quan sự, giờ Thìn vào chính đường nghị sự.”

Gần đây, tin báo từ trạm dịch biên cương liên tục truyền về kinh thành. Vài tuần trước, một toán quân nhỏ mang phù hiệu của Lâm Khê bất ngờ vượt sông, tiến vào đất Hồng Lâm – vùng biên giới phía đông nam Đại Khương. Tuy quân số không lớn, nhưng hành vi rõ ràng mang tính thăm dò, khiêu khích. Quân phòng thủ địa phương lập tức điều binh ứng phó, đôi bên giằng co trên mấy chục dặm đất hoang ven sông suốt mấy ngày trời.

Cùng lúc đó, trạm biên thùy phía tây giáp Tây Hạ cũng báo về tin bất thường. Trên giấy tờ, biên giới phía tây vẫn duy trì hòa đàm, nhưng trong bóng tối, từng đoàn thương nhân giả dạng, thực chất là thám tử quân sự lén thâm nhập nội địa. Gần nhất, một trạm canh gác cách Tụ Phong trấn chưa đầy năm dặm bị thiêu hủy trong đêm, không rõ do ai gây ra. Vết tích để lại cho thấy có sự can dự của người Hung tộc nhưng không mang kỳ hiệu rõ ràng, như thể cố tình che giấu thân phận thật sự.

Các thư trình từ các châu, quận trấn đóng nơi biên ải đều nhắc đến việc dân biên giới trở nên hoảng hốt, các trạm vận lương cũng bị ảnh hưởng, đặc biệt là ở vùng Trường Xuyên – nơi từ trước đến nay vốn được xem là ổn định nhất.

Bên trong nha môn phủ Yên hầu, bản đồ địa đồ biên giới được trải rộng ra bàn. Các tướng tá cấp cao, quan viên thuộc bộ Binh, bộ Hộ cùng nhau phân tích thế trận. Mũi bút đỏ đánh dấu từng vị trí đã bị xâm phạm, đường cung lương bị gián đoạn, đồn binh bị đánh úp trong đêm. Khương Thái Hiển trầm ngâm đứng sau bàn, ánh mắt tối như trời đông gần bão. Những đường kẻ mực đỏ đậm dần, kéo dài về phía những vùng đất lặng lẽ, như đang nhắc nhở về một hiểm họa âm thầm đang mở rộng nanh vuốt nơi chân trời.

Khương Thái Hiển trầm ngâm lắng nghe từng lời của các vị quan tướng, ánh mắt không rời khỏi bản đồ trải rộng trên bàn lớn. Giọng nói của các tướng lĩnh vang lên dồn dập, có người cẩn trọng phân tích thế giặc, có kẻ nóng nảy muốn lập tức điều binh phản kích.

Trọng Uyên đứng cạnh, ngón tay chỉ thẳng vào vùng Hồng Lâm, nơi quân Lâm Khê đã vượt sông vài hôm trước. Hắn cho rằng tuyến phòng thủ ở đây đã lỏng lẻo từ đầu năm, dù đã nhiều lần đề nghị bổ sung nhân lực nhưng vẫn chưa được phê chuẩn. Bên kia, Bách Lý Huyền nhíu mày chỉ ra hướng Tây Hạ, nơi những hoạt động ngầm càng lúc càng rõ rệt, đề nghị điều thêm một toán đặc trinh theo dõi mọi động tĩnh gần biên trấn.

Khương Thái Hiển không vội lên tiếng. Hắn im lặng, ánh mắt sắc bén lướt qua từng khuôn mặt trong phòng. Từ quan tướng từng dày dạn chiến trận cho đến thư lại trẻ tuổi vừa mới bổ nhiệm.

Đôi mày hắn nhíu lại, tay phải chậm rãi đưa lên, chấm nhẹ lên một điểm giữa ranh giới Lâm Khê và Hồng Lâm.

“Được rồi, việc này để ta cân nhắc thêm. Các ngươi lui xuống trước đi.”

Các quan tướng đồng loạt khom người hành lễ, lần lượt rời khỏi chính sảnh. Chỉ có Bách Lý Huyền là được Khương Thái Hiển giữ lại.

Chờ đến khi trong phủ nha môn chỉ còn hai người, Khương Thái Hiển mới chậm rãi lên tiếng: “Hôm đại thọ của tổ mẫu, Tần Trung từng ngỏ ý muốn kết minh. Một nước như Tần Trung, từ trước đến nay hành sự quanh co, chưa từng thực tâm cầu hòa. Nay lại đột nhiên chủ động, trong lòng tất có điều toan tính.”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Huyền, nói tiếp: “Ta không tin bọn họ thật sự có thành ý. Theo tiên sinh, chuyện này nên xử trí thế nào mới phải?”

Bách Lý Huyền không đáp ngay, chỉ đưa tay vuốt nhẹ chòm râu, ánh mắt lóe lên tia khôn ngoan lão luyện.

“Chúa thượng,” ông trầm ngâm, “bề ngoài là một chữ ‘minh’, nhưng thật ra, bên trong lại là một chữ ‘tế’. Tần Trung hiện nay thế yếu, phía Tây thì bị Tây Hạ và Lư Châu kẹp lại, phía Đông thì các thế lực phương Nam ngấm ngầm rục rịch. Thời điểm này đột nhiên muốn ‘kết minh’, e là chẳng qua muốn mượn oai Đại Khương để tự giữ mình.”

Ông dừng lại, rồi chậm rãi nói tiếp: “Từ trước đến nay, họ vẫn luôn giỏi chơi nước đôi. Vừa tỏ vẻ thuần phục, vừa ngấm ngầm liên kết với các thế lực khác để thủ lợi. Nay nếu chúng ta khinh suất mà đồng ý, chỉ e chẳng khác gì buộc gươm lên cổ mình. Một khi họ yên vị, có khi lại trở ngược lưỡi gươm ấy về phía ta.”

Khương Thái Hiển lặng im lắng nghe, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt như mặt hồ tĩnh lặng mà sâu không đáy.

Bách Lý Huyền tiếp lời: “Huống hồ, theo tin tức thần nhận được, nội bộ Tần Trung hiện nay cũng chẳng yên ổn gì. Thái phó thất sủng, thế lực Bắc Doanh và Đông Các bất đồng, triều đình như một con thú bị thương, bên ngoài cố giữ thể diện, bên trong ruột gan lộn xộn. Bây giờ họ đưa ra lời kết minh, chưa chắc là vì muốn hợp tác, mà là cầu người gánh vác giúp một phần hỗn loạn.”

“Chúa thượng,” ông ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Thái Hiển, “kẻ thông minh có thể lùi một bước vì đại cục, nhưng cũng có thể nhân lúc đó ra đòn. Nếu ta dễ dàng chìa tay, chẳng khác nào mặc nhiên thừa nhận bọn họ còn giá trị lợi dụng. Chi bằng tạm thời giữ thế đàm phán, ngoài mặt thiện chí, trong lòng đề phòng. Phái một sứ đoàn đến thăm, dò xét hư thực, cũng để họ biết chúng ta không phải kẻ dễ dắt mũi.”

Khương Thái Hiển nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên tách trà đã nguội.

“Ý tiên sinh là, giả vờ đáp ứng, nhưng âm thầm phòng bị?”

“Không chỉ phòng bị,” Bách Lý Huyền đáp, “mà còn phải ép họ lộ bài. Nếu Tần Trung thật sự yếu nhược, một khi bị bức ép sẽ để lộ ra. Nếu họ ngấm ngầm mưu đồ khác, cũng sẽ không giấu được lâu.”

“Chúng ta nên kéo dài thời gian, đừng để họ nắm thế chủ động.”

Khương Thái Hiển im lặng không đáp, hắn xoa hai bàn tay lại với nhau như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lúc sau hắn nói: “Việc này, cứ theo ý của tiên sinh mà làm.”

“Phải rồi, chuyện này cứ để Khương Ngạn làm đi.” Khương Thái Hiển đột nhiên nói.

Bách Lý Huyền gật đầu, đáp: “Khương Ngạn là người cẩn trọng, lại quen thuộc đường đi nước bước, giao cho hắn là thích hợp.”

Khương Thái Hiển nhíu mày, đứng dậy bước vài bước trong phòng, rồi nói tiếp: “Bảo hắn thăm dò rõ ràng ý đồ của Tần Trung, tuyệt đối không được để lộ dấu vết. Nếu bọn họ thật sự có mưu đồ, ta sẽ lập tức xoá tên Tần Trung khỏi bản đồ.”

Bách Lý Huyền chắp tay: “Thần hiểu rồi, thần sẽ đi sắp xếp ngay.”

Khương Thái Hiển không nói gì thêm, chỉ phất tay cho phép Bách Lý Huyền rời đi.




___________






Mấy ngày nay, Thôi Phạm Khuê không hề thấy bóng dáng Khương bá mẫu. Hôm nay bên viện của bà cũng không gọi y đến. Nhưng lúc này, y chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến điều đó nữa. Sau khi từ hậu viện Khương lão phu nhân trở về, đang ngồi ngẩn người trong phòng, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Tiếng bước chân ấy vừa vang lên, tim y liền đập mạnh một nhịp.

Khương Thái Hiển đã trở về.

Vừa trông thấy hắn, Thôi Phạm Khuê không khỏi sững người một lúc. Cả người Khương Thái Hiển mang theo dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Dọc đường hẳn chưa kịp chăm chút bản thân, hai bên gò má lún phún râu, ánh mắt có phần nặng trĩu, trông vừa tiều tụy vừa cô đơn.

Y vội vàng bước ra, đón hắn vào phòng. Hỏi hắn muốn dùng bữa trước hay tắm rửa trước. Hắn lắc đầu, chỉ nói: “Tắm đã.”

Thôi Phạm Khuê lập tức sai người chuẩn bị nước nóng. Chẳng bao lâu sau, nước tắm đã được mang vào. Y cũng đi theo vào trong, tự tay hầu hạ như thường ngày.

Khương Thái Hiển ngâm mình trong thùng tắm, nước dâng tới vai. Hai cánh tay hắn đặt lên thành gỗ, đầu hơi ngửa ra sau, mắt khép lại, vẻ mặt im lìm như đang ngủ.

Thôi Phạm Khuê quỳ phía sau, nhẹ nhàng gỡ búi tóc của hắn. Ngón tay y lướt qua từng lọn tóc, vừa giội nước vừa dịu dàng xoa dầu hoa hồng lên da đầu. Động tác nhẹ nhàng đến mức như thể sợ làm hắn tỉnh giấc. Một lúc sau, khi tóc đã sạch, y lại lấy khăn mềm lau khô từng sợi, rồi gom lại, cẩn thận buộc lên, dùng một chiếc trâm ngọc cố định như cũ.

Khương Thái Hiển không động đậy, vẫn yên lặng tựa đầu vào thành thùng gỗ, hô hấp đều đặn.

Thôi Phạm Khuê lặng lẽ nhìn hắn. Trên gò má hắn có vài bọt xà phòng còn sót lại, là do y khi nãy không cẩn thận làm dây ra. Y nghiêng người tới gần, đưa tay lau nhẹ.

Thế nhưng ngón tay y chỉ vừa mới chạm nhẹ vào gò má hắn, hàng mi dài của Khương Thái Hiển bất chợt run lên. Chẳng mấy chốc, hắn mở mắt. Trong khoảnh khắc ấy, nước trong thùng “ào” lên một tiếng, hắn đứng dậy, động tác mạnh mẽ đến mức làm nước bắn ra ngoài thành thùng.

Thôi Phạm Khuê thoáng giật mình, nhưng vẫn không nói gì. Y lặng lẽ tiến đến, cúi đầu giúp hắn lau khô người, rồi thay y phục.

Hắn mặc vào bộ thường phục màu sẫm, động tác gọn gàng, dứt khoát, như thể giữa hai người chưa từng có giây phút thân mật nào trong chốn tắm gội ấy. Thắt xong đai lưng, hắn quay đầu nói: “Ta còn phải tới nha môn xem qua đống công vụ dồn lại mấy ngày qua. Nàng cứ nghỉ sớm đi, không cần chờ ta.”

Nói xong, không đợi y lên tiếng, hắn đã nhấc chân đi ra cửa, bóng lưng khuất dần nơi hành lang hun hút ánh đèn.

Thôi Phạm Khuê đứng yên trong gian phòng vắng lặng, nhìn cánh cửa khép lại sau lưng hắn, không nói một lời.

Y trở vào phòng, thổi tắt nến, nhưng lại chẳng buồn nằm xuống. Trăng ngoài cửa sổ đã lên cao, vằng vặc chiếu xuống bóng dáng y ngồi đơn độc bên bàn.

Thôi Phạm Khuê một mực chờ hắn đến tận giờ Tuất. Nhưng ngoài cửa vẫn im lìm, không có tiếng bước chân quay về.

Tối hôm đó Khương Thái Hiển không trở về.

Thôi Phạm Khuê ngồi đợi đến khi ngọn nến trong lư chực tắt, ánh lửa lay lắt chỉ còn le lói trên bấc tim. Y dựa người vào đầu giường, định chỉ nhắm mắt một lúc, ai ngờ mệt mỏi quá nên thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi tỉnh lại, ánh sáng bên ngoài đã nhàn nhạt sáng lên. Ánh nắng sớm vừa xuyên qua rèm cửa, quét một vệt dài trên nền gạch.

Y ngồi dậy, bản năng đầu tiên là nghiêng đầu sang phía bên kia giường. Nhưng nơi đó vẫn còn lạnh, chăn gối phẳng phiu không hề có dấu tích người từng nằm qua. Y sững người, lúc này mới thực sự cảm nhận được một đêm đã trôi qua.

Đúng lúc đó, cánh cửa ngoài mở ra. Hứa Ninh Khải bước vào, tay còn mang theo một chén trà ấm và chiếc áo choàng gấp gọn. Trông thấy y tỉnh lại, hắn cúi đầu hành lễ.

Thôi Phạm Khuê liền cất tiếng hỏi: “Hôm qua Quân hầu có về không?”

Hứa Ninh Khải ngập ngừng một thoáng, rồi lắc đầu: “Không có. Suốt đêm ngài ấy vẫn ở nha môn.”

Nghe vậy, Thôi Phạm Khuê cụp mắt, không nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me