[Dương Tiễn x Tôn Ngộ Không] Tổng hợp Oneshot
9. Phòng chống lừa đảo, bảo vệ tài sản an toàn (2)
๑ Tác giả : 点击空白刷新~๑ MXH : lofter๑ Dịch : Douki๑ 1379 tự===================================Thế này thì hay rồi, ký túc xá cũng không về được.Tôn Ngộ Không mang theo những giọt nước mắt bị gió lạnh -3°C làm khô, kéo vali lang thang trên đường phố, cuối cùng nghiến răng chui vào một nhà nghỉ giá rẻ, 70 tệ một đêm. Nếu chi phí ăn uống mỗi ngày có thể kiểm soát dưới 10 tệ, cậu có thể trụ được một tuần.Nhà của Dương Tiễn hình như cũng ở tỉnh khác, chắc sẽ không đến nỗi Tết nhất mà vẫn hăng hái tăng ca như thế chứ.Chỉ cần hết tuần này, là có thể về ký túc xá rồi."Tiểu huynh đệ đến du lịch à? Ở đây không có mấy điểm tham quan đâu nhé, cách trung tâm thành phố còn xa lắm.""Vậy anh giảm cho tôi hai mươi tệ nữa đi, ngoại ô mà 70 tệ là hơi đắt đó."Ông chủ nhà nghỉ không nói tiếng nào, lạch cạch lạch cạch làm thủ tục nhận phòng cho Tôn Ngộ Không.Ngày hôm sau, Tôn Ngộ Không bất ngờ phát hiện nhà nghỉ này có thể nấu ăn được, trong tủ lạnh có đồ ăn tươi ngon. Mặc dù không biết là của ai, nhưng Tôn Ngộ Không đã đói đỏ cả mắt rồi, lén lút lấy một quả trứng, một cái bánh bao và một gói dưa muối, trốn vào phòng dùng ấm đun nước để nấu.Bánh bao ngâm nước, ăn kèm với trứng, chấm dưa muối, thế là qua được một ngày.Ngày thứ ba, y như vậy.Ngày thứ tư...
Ông chủ nhà nghỉ: "Tiểu huynh đệ, mùng một qua rồi nhớ đi lấp đầy tủ lạnh cho tôi đó nha, vợ tôi không làm được bữa cơm tất niên rồi này!"Mùng hai Tết, Tôn Ngộ Không đến siêu thị đã mở cửa, nhìn chằm chằm vào trứng giá năm tệ tám hào một cân và trứng giá sáu tệ hai hào một cân. Có lẽ xuất phát từ cảm giác tội lỗi, Tôn Ngộ Không như bị quỷ xui khiến, vươn tay xé bỏ nhãn giá năm tệ tám hào."Anh trai ơi, trứng kia không ngon đâu, anh đừng mua, mua cái này này, hai tệ một lạng thôi."Mùng hai Tết, nhà nào nhà nấy vẫn còn ăn đồ thừa. Gà vịt cá thịt kho tàu đầy ắp đều là món chuẩn. Chợ rau hiếm hoi vắng người. Tôn Ngộ Không vừa nghe thấy "hai tệ một lạng" là mắt bắt đầu đảo loạn xạ, tìm kiếm bóng dáng của loại trứng hai tệ một lạng, vừa cảm thán trong đầu mình đã xuất hiện lời thì thầm của quỷ dữ rồi."Anh ơi, hai tệ một lạng ở đây này."Bên cạnh, một bàn tay nhỏ xíu đưa ra một cái nhãn có mùi cần tây.Tôn Ngộ Không ngừng lại trong giây lát, quay người nhìn một cái "bánh bao đen nhỏ" kia đối mặt."Nhóc... đen quá đi mất.""Ừm, cháu bôi thuốc nhuộm tóc của ông ngoại cháu lên mặt. Cậu nói không sao đâu, tóc ông ngoại cháu vài ngày nữa lại bạc trắng rồi, chứng tỏ hiệu quả cũng bình thường thôi, sẽ không làm cháu đen lâu quá đâu."Cái bánh bao nhỏ này mắt đen láy, bị thuốc nhuộm tóc nhuộm một cái, trên mặt chỉ còn lại tròng trắng, ngẩng đầu nhìn người ta cứ như đang trợn mắt – tuổi còn nhỏ mà đã kiêu ngạo phóng túng đến thế."...Cậu của nhóc hình như quan hệ với ông ngoại nhóc không tốt lắm nhỉ.""Đúng vậy, mẹ cháu nói..."Từ phía sau Tôn Ngộ Không: "Trầm Hương, đây là lần thứ ba con tự ý chạy lung tung, tiền lì xì sẽ bị giữ lại hết sáng."Cái giọng nói này, cái ngữ điệu này, nghe thế nào cũng quen tai. Tôn Ngộ Không có dự cảm chẳng lành, quay lưng lại với người kia ngồi xổm trên mặt đất, một mạch vụt đi hơn mười mét. Phía sau, Trầm Hương với giọng trẻ con lảnh lót hét lên: "Anh ơi trứng của anh!"Anh không cần trứng, anh muốn về nhà.Tôn Ngộ Không thầm nghĩ, trong lúc đợi Dương Tiễn tính tiền xong, cùng Trầm Hương đang ôm cây kẹo mút cầu vồng.Chỗ lối ra này nhiệt độ thấp, Tôn Ngộ Không hít hít mũi. Cậu thực ra không bị cảm, chỉ là hơi chảy nước mũi một chút, đợi về nhà nghỉ bật điều hòa lên dùng hết công suất là sẽ ổn thôi.Dương Tiễn đưa trứng qua: "Chỉ lấy cái này thôi sao?""Vâng, cảm ơn thầy."Trầm Hương khá bám người, Dương Tiễn vừa đến là nó tự động chạy lên đòi nắm tay. Ánh mắt Dương Tiễn hạ xuống: "Kẹo đâu ra vậy?"Tôn Ngộ Không cúi đầu nhìn chằm chằm Trầm Hương: "...Nhóc không phải nói cậu nhóc quên mua cho ngươi sao?"Trầm Hương: "Mẹ! Con nói là mẹ cơ mà!"Tôn Ngộ Không: "..."Trầm Hương được sắp xếp ngồi vào ghế trẻ em ở hàng sau. Tôn Ngộ Không thì ngồi ở ghế phụ "ngột ngạt" để nhận thẩm vấn."Còn lại bao nhiêu?""...Bốn năm ngàn.""Vậy sao không về nhà?""Vé xe Tết đắt quá, vé khứ hồi đã hơn một ngàn rồi, em hơi tiếc tiền.""Tôi nhớ năm nay tiền thưởng của cậu được phát một vạn hai, ngày mùng 8 đã vào tài khoản rồi.""?!?""Cậu không nhận được tin nhắn thông báo sao?""Em chắc là... đã bỏ qua rồi..." Tôn Ngộ Không luống cuống tay chân mở điện thoại ra kiểm tra.Số dư tài khoản: 12009.
Năm nay nhiều quá! Tôn Ngộ Không thét gào trong lòng."Công việc của sinh viên liên kết cậu đã đảm nhận phần lớn, còn một bài luận đồng tác giả – một bài đồng tác giả thứ hai, bài viết của chính cậu cũng đã được đăng trên tạp chí nước ngoài rồi. Từ năm thứ hai tiến sĩ đến nay làm rất tốt." Dương Tiễn vừa lái xe vừa nói, "Nói chính xác thì, từ khi bắt đầu năm thứ nhất tiến sĩ đã rất tốt rồi, nhưng thành quả bắt đầu thể hiện từ năm thứ hai tiến sĩ, nên tiền thưởng cũng thể hiện trên thành quả."Tôn Ngộ Không năm ngoái chỉ nhận được vỏn vẹn năm trăm tệ đáng thương, còn thảm hại hơn cả năm trăm năm dưới Ngũ Chỉ Sơn."Cảm ơn thầy." Tôn Ngộ Không cố gắng giữ vẻ không lộ rõ hỉ nộ, khiêm tốn cười cười.Dương Tiễn: "Đến rồi, xuống xe."— Sở Công an thành phố Quán Giang Khẩu.Tôn Ngộ Không ngồi trong xe không chịu xuống: "Thầy ơi... không đến nỗi chứ, em đâu có đổi nhãn mác đâu ạ, chỉ nghĩ thôi cũng phạm pháp sao?"Dương Tiễn vịn cửa xe: "Quá ba ngàn là vụ án hình sự, khoảng một vạn tệ thường có thể thu hồi được. Ngươi không báo cảnh sát à?"Cảnh sát làm biên bản: Em là sinh viên trường nào?Tôn Ngộ Không: Viện Nghiên cứu Sử học tỉnh.Dương Tiễn: Nghiên cứu sinh năm thứ hai.Cảnh sát: Ồ, tiến sĩ mà còn bị lừa sao?Tôn Ngộ Không: "...Tiến sĩ cũng là người mà."Trầm Hương: "Anh tiến sĩ còn muốn dán nhãn trứng sáu tệ hai hào thành năm tệ tám hào đó!"Tôn Ngộ Không: "Chú cảnh sát ơi, cái này có thể không cần ghi ạ."===================================๑Lời bình của tác giả : Bình luận hôm qua nói, cảm thấy rất chân thực, rất đời thường đúng không?Bởi vì lấy cảm hứng từ hiện thực đó – chị tôi là tiến sĩ, bạn tôi đang học thạc sĩ. Một người năm nay nhận được tiền thưởng cuối năm kha khá, còn một người là nữ sinh khoa học kỹ thuật biết tự tay hàn mạch, học cao học giữa đám đàn ông và tương lai chắc chắn sẽ bất bại.Còn tôi, tôi là người bị lừa mất hai nghìn tệ.[2/3]
Ông chủ nhà nghỉ: "Tiểu huynh đệ, mùng một qua rồi nhớ đi lấp đầy tủ lạnh cho tôi đó nha, vợ tôi không làm được bữa cơm tất niên rồi này!"Mùng hai Tết, Tôn Ngộ Không đến siêu thị đã mở cửa, nhìn chằm chằm vào trứng giá năm tệ tám hào một cân và trứng giá sáu tệ hai hào một cân. Có lẽ xuất phát từ cảm giác tội lỗi, Tôn Ngộ Không như bị quỷ xui khiến, vươn tay xé bỏ nhãn giá năm tệ tám hào."Anh trai ơi, trứng kia không ngon đâu, anh đừng mua, mua cái này này, hai tệ một lạng thôi."Mùng hai Tết, nhà nào nhà nấy vẫn còn ăn đồ thừa. Gà vịt cá thịt kho tàu đầy ắp đều là món chuẩn. Chợ rau hiếm hoi vắng người. Tôn Ngộ Không vừa nghe thấy "hai tệ một lạng" là mắt bắt đầu đảo loạn xạ, tìm kiếm bóng dáng của loại trứng hai tệ một lạng, vừa cảm thán trong đầu mình đã xuất hiện lời thì thầm của quỷ dữ rồi."Anh ơi, hai tệ một lạng ở đây này."Bên cạnh, một bàn tay nhỏ xíu đưa ra một cái nhãn có mùi cần tây.Tôn Ngộ Không ngừng lại trong giây lát, quay người nhìn một cái "bánh bao đen nhỏ" kia đối mặt."Nhóc... đen quá đi mất.""Ừm, cháu bôi thuốc nhuộm tóc của ông ngoại cháu lên mặt. Cậu nói không sao đâu, tóc ông ngoại cháu vài ngày nữa lại bạc trắng rồi, chứng tỏ hiệu quả cũng bình thường thôi, sẽ không làm cháu đen lâu quá đâu."Cái bánh bao nhỏ này mắt đen láy, bị thuốc nhuộm tóc nhuộm một cái, trên mặt chỉ còn lại tròng trắng, ngẩng đầu nhìn người ta cứ như đang trợn mắt – tuổi còn nhỏ mà đã kiêu ngạo phóng túng đến thế."...Cậu của nhóc hình như quan hệ với ông ngoại nhóc không tốt lắm nhỉ.""Đúng vậy, mẹ cháu nói..."Từ phía sau Tôn Ngộ Không: "Trầm Hương, đây là lần thứ ba con tự ý chạy lung tung, tiền lì xì sẽ bị giữ lại hết sáng."Cái giọng nói này, cái ngữ điệu này, nghe thế nào cũng quen tai. Tôn Ngộ Không có dự cảm chẳng lành, quay lưng lại với người kia ngồi xổm trên mặt đất, một mạch vụt đi hơn mười mét. Phía sau, Trầm Hương với giọng trẻ con lảnh lót hét lên: "Anh ơi trứng của anh!"Anh không cần trứng, anh muốn về nhà.Tôn Ngộ Không thầm nghĩ, trong lúc đợi Dương Tiễn tính tiền xong, cùng Trầm Hương đang ôm cây kẹo mút cầu vồng.Chỗ lối ra này nhiệt độ thấp, Tôn Ngộ Không hít hít mũi. Cậu thực ra không bị cảm, chỉ là hơi chảy nước mũi một chút, đợi về nhà nghỉ bật điều hòa lên dùng hết công suất là sẽ ổn thôi.Dương Tiễn đưa trứng qua: "Chỉ lấy cái này thôi sao?""Vâng, cảm ơn thầy."Trầm Hương khá bám người, Dương Tiễn vừa đến là nó tự động chạy lên đòi nắm tay. Ánh mắt Dương Tiễn hạ xuống: "Kẹo đâu ra vậy?"Tôn Ngộ Không cúi đầu nhìn chằm chằm Trầm Hương: "...Nhóc không phải nói cậu nhóc quên mua cho ngươi sao?"Trầm Hương: "Mẹ! Con nói là mẹ cơ mà!"Tôn Ngộ Không: "..."Trầm Hương được sắp xếp ngồi vào ghế trẻ em ở hàng sau. Tôn Ngộ Không thì ngồi ở ghế phụ "ngột ngạt" để nhận thẩm vấn."Còn lại bao nhiêu?""...Bốn năm ngàn.""Vậy sao không về nhà?""Vé xe Tết đắt quá, vé khứ hồi đã hơn một ngàn rồi, em hơi tiếc tiền.""Tôi nhớ năm nay tiền thưởng của cậu được phát một vạn hai, ngày mùng 8 đã vào tài khoản rồi.""?!?""Cậu không nhận được tin nhắn thông báo sao?""Em chắc là... đã bỏ qua rồi..." Tôn Ngộ Không luống cuống tay chân mở điện thoại ra kiểm tra.Số dư tài khoản: 12009.
Năm nay nhiều quá! Tôn Ngộ Không thét gào trong lòng."Công việc của sinh viên liên kết cậu đã đảm nhận phần lớn, còn một bài luận đồng tác giả – một bài đồng tác giả thứ hai, bài viết của chính cậu cũng đã được đăng trên tạp chí nước ngoài rồi. Từ năm thứ hai tiến sĩ đến nay làm rất tốt." Dương Tiễn vừa lái xe vừa nói, "Nói chính xác thì, từ khi bắt đầu năm thứ nhất tiến sĩ đã rất tốt rồi, nhưng thành quả bắt đầu thể hiện từ năm thứ hai tiến sĩ, nên tiền thưởng cũng thể hiện trên thành quả."Tôn Ngộ Không năm ngoái chỉ nhận được vỏn vẹn năm trăm tệ đáng thương, còn thảm hại hơn cả năm trăm năm dưới Ngũ Chỉ Sơn."Cảm ơn thầy." Tôn Ngộ Không cố gắng giữ vẻ không lộ rõ hỉ nộ, khiêm tốn cười cười.Dương Tiễn: "Đến rồi, xuống xe."— Sở Công an thành phố Quán Giang Khẩu.Tôn Ngộ Không ngồi trong xe không chịu xuống: "Thầy ơi... không đến nỗi chứ, em đâu có đổi nhãn mác đâu ạ, chỉ nghĩ thôi cũng phạm pháp sao?"Dương Tiễn vịn cửa xe: "Quá ba ngàn là vụ án hình sự, khoảng một vạn tệ thường có thể thu hồi được. Ngươi không báo cảnh sát à?"Cảnh sát làm biên bản: Em là sinh viên trường nào?Tôn Ngộ Không: Viện Nghiên cứu Sử học tỉnh.Dương Tiễn: Nghiên cứu sinh năm thứ hai.Cảnh sát: Ồ, tiến sĩ mà còn bị lừa sao?Tôn Ngộ Không: "...Tiến sĩ cũng là người mà."Trầm Hương: "Anh tiến sĩ còn muốn dán nhãn trứng sáu tệ hai hào thành năm tệ tám hào đó!"Tôn Ngộ Không: "Chú cảnh sát ơi, cái này có thể không cần ghi ạ."===================================๑Lời bình của tác giả : Bình luận hôm qua nói, cảm thấy rất chân thực, rất đời thường đúng không?Bởi vì lấy cảm hứng từ hiện thực đó – chị tôi là tiến sĩ, bạn tôi đang học thạc sĩ. Một người năm nay nhận được tiền thưởng cuối năm kha khá, còn một người là nữ sinh khoa học kỹ thuật biết tự tay hàn mạch, học cao học giữa đám đàn ông và tương lai chắc chắn sẽ bất bại.Còn tôi, tôi là người bị lừa mất hai nghìn tệ.[2/3]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me