(DuongHieu) Cuộc hôn nhân định mệnh
Chương 106
Sáng hôm sau, ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài tràn vào qua khung cửa kính của phòng bệnh. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi lất phất rơi như điềm báo cho một ngày mới bắt đầu không mấy bình yên. Minh Hiếu lúc này đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Đăng Dương, một tay cậu nắm lấy tay hắn, tay còn lại cầm tờ giấy cam kết điều trị mà bác sĩ vừa đưa.Tờ giấy ấy như một bản án, mỗi dòng chữ đều khắc sâu vào tim Hiếu, nhắc nhở rằng cậu sắp đưa người mình yêu nhất đi qua một con đường đau đớn, khó khăn và khốc liệt, có thể là con đường cứu rỗi, cũng có thể là tận cùng của hy vọng, hoặc có thể là thất vọng toàn tập.Lát sau, bác sĩ bước vào phòng, đi theo sau ông là y tá trưởng và một điều dưỡng khác. Họ trải các tài liệu cần thiết ra bàn phụ bên trong phòng."Vì Đăng Dương vẫn chưa tỉnh lại nên theo pháp luật, người giám hộ hợp pháp của cậu ấy là cậu, sẽ ký cam kết thay cậu ấy."Minh Hiếu đứng dậy rồi bước đến chỗ bàn phụ. Cậu không nói nổi một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ ký tên ấy. Tay cậu run đến mức gần như không thể giữ nổi bút."Đăng Dương, nếu em ký... tức là em sẽ là người đưa anh vào đau đớn... nhưng nếu em không ký... em sẽ mất anh.... Đăng Dương, anh tha lỗi cho em nhé..."Cậu đặt bút rồi ký tên. Nét bút không vững vàng nhưng đầy dứt khoát. Cậu ký tên mình, như đang ký thay cho cả số phận sau này của Đăng Dương.Ngay trong buổi sáng hôm đó, đội ngũ y tế liền bắt đầu quá trình chuẩn bị cho liệu pháp điều trị kết hợp: truyền hóa chất liều cao để cô lập tế bào đột biến, sau đó là tiêm truyền miễn dịch tái tổ hợp, một quy trình vô cùng đau đớn ngay cả khi bệnh nhân vẫn đang trong tình trạng hôn mê.Đăng Dương sau đó được chuyển đến phòng đặc biệt dành cho bệnh nhân truyền hóa chất chuyên sâu. Cơ thể hắn vẫn bất động, nhưng bác sĩ vẫn cảnh báo trước:"Dù bệnh nhân vẫn đang mê man nhưng cơ thể cậu ấy vẫn sẽ phản ứng với đau đớn. Có thể co giật, sốt cao, hoặc loạn nhịp tim."Minh Hiếu đứng ngoài phòng quan sát mọi thứ bên trong. Qua lớp kính dày, cậu thấy cơ thể Đăng Dương run lên nhẹ khi mũi kim đầu tiên chạm vào. Một tiếng máy báo hiệu vang lên, nhịp tim hắn bỗng tăng cao."Dừng lại!" Hiếu hét lên theo bản năng, nhưng y tá đã giữ cậu lại."Cậu phải bình tĩnh. Nếu như dừng giữa chừng, cơ hội sẽ không còn nữa."Tim Hiếu như vỡ vụn. Cậu cắn chặt môi, máu bắt đầu rịn ra nơi khóe miệng, nhưng cậu không hề rời khỏi đó một giây phút nào. Suốt ba giờ đồng hồ đầu tiên của giai đoạn truyền hóa chất, Minh Hiếu chỉ đứng yên ở đó, ánh mắt không rời người đàn ông đang cố gắng gồng mình trong vô thức để chiến đấu.Đến chiều tối, Đăng Dương sốt cao hơn 39 độ, da hắn bắt đầu phát ban nhẹ, phản ứng phụ đầu tiên của thuốc. Máy đo sinh hiệu bắt đầu ghi nhận những cơn co thắt không kiểm soát.Bác sĩ trực liền gọi Minh Hiếu vào:"Cậu ấy đang phản ứng mạnh hơn dự đoán. Nếu vẫn sốt cao trong 12 giờ tới, chúng tôi buộc phải thay đổi thuốc, tức là liệu trình sẽ kéo dài hơn và đau đớn hơn.""Không sao đâu..." Hiếu đáp lại, đôi mắt cậu đã khô đi vì khóc quá nhiều "Miễn là anh ấy còn sống, còn thở.""Cậu có chắc mình sẽ chịu được không? Điều trị kiểu này không chỉ tàn phá bệnh nhân, mà còn hủy hoại cả tinh thần người thân.""Nếu cần, tôi sẽ chịu đau cùng anh ấy."Đêm xuống, Hiếu vẫn không rời khỏi bệnh viện. Cậu vẫn ngồi cạnh giường khi Đăng Dương được chuyển về phòng cách ly tạm thời sau khi đợt truyền kết thúc. Cơ thể hắn không còn trắng trẻo khỏe mạnh như xưa nữa, da hắn nhợt nhạt, môi khô khốc, tay chân lạnh ngắt.Rồi đột nhiên... Dương khẽ rên lên.Hiếu giật mình, cậu cúi xuống, áp tai gần miệng hắn, nơi những âm thanh yếu ớt bắt đầu vang lên như tiếng thì thầm:"Hiếu... Hiếu... đừng đi... đừng bỏ anh..."Hiếu bật khóc nức nở. Hắn đang gọi tên cậu, dù đang trong cơn mê man, trong đau đớn, hắn vẫn chỉ nghĩ đến cậu."Em ở đây... Dương... em không đi đâu hết... Anh phải chiến đấu... phải cố gắng... vì em... và vì Đăng Minh..."Và trong khoảnh khắc đó, Minh Hiếu liền thầm thì vào tai hắn:"Anh không đơn độc đâu... Em đã ký rồi... Em đã chấp nhận cùng anh đau... cùng anh vượt qua mọi thứ... "Lát sau, Đăng Dương liền tỉnh lại ngay lúc Hiếu vừa rời khỏi phòng. Mắt hắn hé mở, mờ đục vì sốt và mệt mỏi, toàn thân hắn đau như bị ném từ trên tòa nhà cao tầng xuống và bị nghiền nát. Cổ họng khô rát, miệng gần như không thể thốt nên lời, nhưng bàn tay hắn thì co giật, rồi gồng lên khỏi giường.Y tá trực vừa đẩy cửa vào để kiểm tra, thấy cảnh tượng đó liền hốt hoảng vội nhất nút gọi bác sĩ tới.Khi Minh Hiếu quay lại về phòng, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cậu chạy vội vào đẩy cửa ra bất chấp y tá ngăn cản. Cậu lao đến bên giường, nắm lấy tay Đăng Dương:"Dương! Em đây, là em đây! Nghe em nói đi, anh tỉnh rồi... anh sẽ ổn thôi mà..."Đăng Dương cố gắng quay đầu về phía cậu, đôi mắt hắn đỏ ngầu đầy mệt mỏi. Hắn mở miệng đầy khó nhọc:"...Tại... sao... anh... lại đau... đến... thế này... vậy...? Anh... đau quá..."Cậu ghì chặt tay hấn vào má mình, nước mắt không ngừng rơi."Là em... em đã ký giấy điều trị... vì em không muốn mất anh... Xin lỗi... xin lỗi anh..."Đăng Dương thở hổn hển, cơ thể hắn bắt đầu co giật, dấu hiệu nguy hiểm của phản ứng phụ. Máy đo sinh hiệu nhấp nháy liên tục, đỏ rực.Y tá và bác sĩ xông vào ngay lập tức, một người hét lớn:"Phản ứng độc tế bào đang kích hoạt! Chuẩn bị tiêm kháng dị ứng và hạ nhiệt cấp cứu!"Một y tá kéo Hiếu ra khỏi phòng, nhưng cậu cố gắng vùng vẫy, gào lên trong tuyệt vọng:"Đừng... đừng để anh ấy đau như thế... làm ơn... hãy cứu anh ấy... "Bên trong phòng bệnh, bác sĩ đang tiêm gấp ba lần liều hạ sốt và chống co giật. Cơ thể Đăng Dương giật mạnh lần cuối, rồi rơi vào trạng thái hôn mê.Bác sĩ trưởng bước ra khỏi phòng, ông quay mặt về phía Minh Hiếu, mặt nặng như đá:"Nếu còn tiếp tục bằng loại thuốc này, khả năng tử vong có thể lên đến 60%. Nhưng nếu đổi phác đồ, quá trình điều trị sẽ kéo dài gấp đôi và tổn thương nội tạng gần như là không thể tránh khỏi."Minh Hiếu đứng không còn vững nữa, lưng cậu tựa vào bức tường trắng sau lưng ở hành lang bệnh viện. Tim cậu đập hỗn loạn trong lồng ngực."Tôi... lại phải quyết... một lần nữa sao."Câu nói ấy như nhát dao thứ hai cứa sâu vào tim cậu.Sáng sớm hôm sau, Minh Hiếu ngồi trong phòng họp y tế lần nữa. Trên bàn là hai phác đồ mới: một cái là dùng loại thuốc mới ít phản ứng phụ hơn nhưng cực kỳ tàn phá cơ quan nội tạng, cái còn lại là giữ lại thuốc cũ với điều kiện giám sát tim mạch 24/7 và dùng thuốc trung hòa liều phụ."Tôi sẽ chọn... giữ lại thuốc cũ."Mọi người quay lại nhìn Minh Hiếu, ai cũng đều sửng sốt.Cậu ngẩng đầu, ánh mắt kiên cường:"Dương... anh ấy là người mạnh mẽ... và tôi sẽ cùng anh ấy chiến đấu, từng đêm, từng cơn đau, từng hơi thở."Bác sĩ gật đầu."Vậy chúng tôi sẽ lập tổ phản ứng nhanh. Ca điều trị sẽ chuyển sang giám sát đặc biệt. Bắt đầu lại sau 36 giờ nữa."Tối hôm đó, Minh Hiếu bước vào phòng. Đăng Dương vẫn mê man, nhưng khuôn mặt hắn đã bình lặng hơn. Cậu đặt lên trán hắn một nụ hôn thật nhẹ."Em đã chọn lại một lần nữa, chọn để anh được sống như chính anh. Dù phải trả giá bằng mọi nước mắt em có..."Bên ngoài, mưa vẫn rơi lặng lẽ. Nhưng trong tim cậu, là ngọn lửa không bao giờ tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me