Duonghieu Cuoc Hon Nhan Dinh Menh
Minh Hiếu thở gấp, làn da mỏng manh khẽ run lên dưới từng cái vuốt ve dịu dàng của Đăng Dương. Ánh mắt cậu long lanh, ươn ướt vì men rượu và cả cảm xúc hỗn độn đang cuộn trào. Cậu không còn giữ được lý trí. Không còn dè dặt. Không còn là người từng cố kìm nén tình cảm này.Cậu ngước mắt nhìn Đăng Dương — ánh nhìn đầy tin tưởng, đầy mong muốn, đầy khát khao được yêu và được là của riêng hắn.Đăng Dương cúi xuống, khẽ hôn lên xương quai xanh mảnh mai, nơi ấy run nhẹ khi hắn chạm vào. Mỗi nụ hôn của hắn là một dấu ấn, là một lời hứa thầm lặng. Hắn trượt tay xuống eo Hiếu, cảm nhận được sự mềm mại, ấm nóng khiến trái tim mình như muốn vỡ tung."Hiếu... nói cho anh biết... em có thật sự muốn anh không?" Hắn hỏi, giọng trầm khàn.Minh Hiếu vòng tay ra sau gáy hắn, ghé sát vào tai thì thầm, môi khẽ mím lại như sợ bật ra điều gì đó cấm kỵ, rồi sau cùng mới thốt ra được vài chữ run rẩy:"Em... muốn anh..."Câu trả lời ấy là tất cả. Không còn khoảng cách. Không còn sự nghi ngờ. Chỉ còn lại da thịt hòa quyện, hơi thở đan xen, và hai trái tim đập cùng một nhịp.Từng lớp áo được gỡ bỏ, nhẹ nhàng như lột bỏ mọi e dè giữa họ. Hắn chạm vào làn da mịn màng của Hiếu như thể cậu là điều gì đó quý giá cần được gìn giữ."Hiếu... Em đẹp quá..." hắn thì thầm bên tai, khiến cả người Hiếu như nổi da gà.Đăng Dương cúi xuống, ngậm lấy nhũ hoa của Hiếu, nhẹ nhàng mút lấy, lưỡi hắn lướt quanh, khiến Hiếu bật ra tiếng thở rên, cơ thể như mềm nhũn trong vòng tay hắn."Ưm... Dương...hahh...ah~~" Cậu rên khẽ, đầu ngả ra gối, ngực phập phồng.Căn phòng mờ ánh đèn, hệt như một khoảng không riêng biệt giữa thế giới. Mọi âm thanh ngoài kia như bị chặn lại bởi tiếng mưa rơi lặng lẽ, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp và tiếng da thịt khẽ va chạm vào nhau, hòa quyện trong nhịp điệu chậm rãi nhưng thiêu đốt.Minh Hiếu nằm dưới, thân thể căng lên từng hồi theo từng đợt chuyển động sâu và vững vàng từ Đăng Dương. Cậu đã không còn giữ được bất kỳ phòng bị nào — tất cả cảm xúc, tất cả rung động, tất cả khao khát... đều để lộ trọn vẹn dưới từng cú nhấn nhá đầy chiếm hữu của người đàn ông phía trên.Tay Hiếu níu chặt lấy ga giường, môi hé mở bật ra những tiếng rên thầm như nức nở, vừa ngại ngùng, vừa không thể kiềm nén được. Đăng Dương cúi xuống, môi hắn lướt dọc theo cần cổ đang run lên từng hồi, để lại dấu hôn rực đỏ như dấu ấn đánh dấu lãnh thổ.Bàn tay hắn tiếp tục di chuyển xuống, khám phá từng vùng da nhạy cảm nhất, nơi chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng khiến Hiếu khẽ run lên. Khi ngón tay hắn len vào bên trong, chuẩn bị cho bước tiến lớn hơn, cậu cắn nhẹ môi, rướn người như đáp lại."Dương...agh..."Một ngón được đưa vào trong, chậm rãi và nhẹ nhàng, cửa huyệt khẽ có rút, nuốt trọn lấy ngón tay hắn."Minh Hiếu, em xem này, bên dưới em nhớ anh đến nhường nào, mút lấy ngón tay anh cũng nhiệt tình phết đấy chứ."Minh Hiếu không đáp, cậu cắn môi nhằm để ngăn đi những tiếng rên xấu hổ và phóng đãng đang dần thoát ra khỏi miệng mình.Đột nhiên hắn rút tay ra rồi ép chân cậu lên thành hình chữ M, để lộ hết nơi tư mật ra trước mặt hắn, Minh Hiểu tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn, run rẩy, xấu hổ."A...anh làm gì vậy?""Làm tình với em."Dứt câu, hắn liền cúi xuống liếm nhẹ lỗ nhỏ của cậu rồi thọc chiếc lưỡi hư hỏng vào trong, cả cơ thể Minh Hiếu căng cứng, hai chân theo bản năng ép chặt đầu hắn lại."Ư...ahhh~~D...Dương...hư...d-dừng lại...agh~~"Kích thích mới lạ khiến toàn bộ dây thần kinh và tế bào trong cơ thể cậu tê dại hết cả lên, còn Đăng Dương thì vẫn cứ trêu đùa cơ thể cậu bằng lưỡi của mình."D...Dương...đừng...khó...khó chịu quá...ư~""Ư...Dương...kh-không được...agh...hahhh~"Cậu bắn lần đầu, lên đầy bụng mình, hắn lúc này mới nâng mặt ra khỏi hai chân cậu rồi cuốn cậu vào nụ hôn sâu, nhẹ nhàng nhưng đầy dịu dàng.Rồi hắn nắm lấy eo cậu, một phát lút cán, chạm đến nơi sâu nhất, mẫn cảm nhất trong cơ thể Minh Hiếu."Ức."Cậu giật nảy mình, cơ thể khó khăn tiếp nhận sự thâm nhập của dị vật, lâu rồi không làm, hoặc có thể do cậu mất trí nhớ về hắn nên cảm giác này cứ thế trôi tuột đi luôn. Nên hiện tại bây giờ cậu thấy nó mới lạ đến bất ngờ, và có cả đau đớn."Đau...Dương ơi... đau quá...hức hư...""Ngoan, thả lỏng ra, nghe lời anh, thả lỏng ra nào."Minh Hiếu nghe lời hắn, từ từ thả lỏng, hắn cũng dễ dàng di chuyển. Hắn bắt đầu chuyển động, nhẹ nhàng, sâu và chậm. Từng cú thúc là một lần gắn kết sâu hơn, như thể hắn đang khắc tên mình vào trong tâm trí và cơ thể Hiếu. Minh Hiếu vòng chân ôm lấy eo hắn, móng tay bấu nhẹ lưng, đôi môi bật ra từng tiếng rên nghẹn ngào, cậu thổn thức gọi tên người mình yêu trong vô thức:"Dương... em không chịu nổi nữa... anh... làm mạnh hơn đi...".Lời nói đó như châm thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng vốn đã rực cháy trong lòng Đăng Dương. Hắn nắm lấy eo cậu, bắt đầu gia tăng nhịp điệu. Tiếng thân thể chạm nhau vang vọng trong căn phòng khép kín như khúc giao hưởng bản năng giữa hai người yêu nhau."Ư...hah...Dương...Dương hư...nhanh...nhanh nữa đi...""Được, nghe theo ý em hết."Hắn để chân cậu gác lên vai mình, bên dưới đâm chọc mạnh mẽ hơn nữa, cửa huyệt co rút, mút lấy cự vật hắn khiến Đăng Dương sướng điên người."Hiếu, bên dưới em chặt quá...anh sướng chết mất." giọng Đăng Dươn khàn đặc, vang lên bên tai khiến Hiếu rùng mình."Anh...anh đừng...đừng nói nữa...hức...ahhh~" Hiếu khẽ cầu xin, nhưng hai chân lại vô thức quấn lấy eo hắn, ép hắn vào sâu hơn.Đăng Dương không đáp, hắn chỉ cúi xuống ngậm lấy đầu ngực mềm mại đã đỏ ửng, liếm mút từng nhịp khiến Minh Hiếu giật nhẹ, cơ thể cong lên như muốn trốn tránh khỏi khoái cảm đang bùng cháy, nhưng đồng thời lại khao khát nhiều hơn nữa.Bỗng cậu giật nảy mình, lỗ nhỏ siết chặt lấy hắn, đòi hỏi nhiều hơn, Đăng Dương nhếch môi nhìn người dưới thân mình."Là chỗ này à?"Nói rồi hắn liền đâm mạnh vào đó khiến cậu run rẩy không ngừng, tay nắm chặt lấy gà giường đến mức suýt rách vải."Dương...Dương ơi... em muốn...em muốn ra...ưm...""Đợi anh."Sau vài cú thúc nữa hắn liền bắn hết vào bên trong cậu, Minh Hiếu cũng run rẩy bắn đầy lên bụng hắn."Chúc mừng sinh nhật, vợ của anh."Đăng Dương đè lên người cậu thở dốc, đã lâu lắm rồi hắn mới không được trải qua cảm giác này, từ khi cậu bị tai nạn cho đến nay. Đăng Dương cảm thấy nếu có cuộc thi về sức chịu đựng thì hắn chắc chắn phải giành quán quân rồi.Nhưng hình như người dưới thân hắn chưa thỏa mãn thì phải, hông cậu lại chuyển động, môi mấp máy."Dương...em muốn...muốn nữa..."Đăng Dương mỉm cười nhìn cậu, hôn lấy người dưới thân hắn, bên dưới lại bắt đầu ra vào mạnh mẽ.______________________________________________Đến gần 5r sáng hắn mới tha cho cậu, lúc này sức lực của cậu đã bị rút cạn, không còn phân biệt được thời gian và giờ giấc nữa, Đăng Dương ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu rồi để luôn như thế đi ngủ, không thèm rút ra luôn."Bảo bối, anh yêu em nhiều lắm, em biết không? Kể cả trước đây, bây giờ hay sau này, anh vẫn sẽ yêu em như vậy, không thay đổi, nên xin em, cho dù em không nhớ anh cũng được, nhưng làm ơn, đừng bỏ anh, anh xin em đấy."Hắn ôm chặt cậu hơn nữa, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, mặc cho cậu có nghe hay không. Nhưng chắc cậu không nghe được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me