TruyenFull.Me

Duongkieu Toi Thich Tin Tuc To Cua Cau

Hậu quả của buổi tối nghĩ quá nhiều là, trằn trọc đến gần 2 giờ sáng, Nguyễn Thanh Pháp mới thành công ngủ được.

Hôm sau đến lớp, Trần Đăng Dương thấy cậu ngáp lên ngáp xuống: "Buồn ngủ?"

Nguyễn Thanh Pháp gật gật đầu.

Trần Đăng Dương: "Tối hôm qua làm gì?"

Câu này hắn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới, Nguyễn Thanh Pháp đột nhiên nghiêng đầu qua, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Cứ nhìn chăm chú như vậy ba, bốn giây.

Nguyễn Thanh Pháp có tật giật mình, há miệng phủ nhận: "Không làm gì cả."

Cậu cũng không thể thành thật nói ra, là do tối hôm qua nghĩ đến những việc linh tinh đó đến không ngủ được, cuối cùng hình như còn nằm mơ thấy Trần Đăng Dương.

Trần Đăng Dương nhìn vẻ mặt này của cậu, cười cười.

Tuy rằng trạng thái thân thể của Nguyễn Thanh Pháp rất mệt mỏi, nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên cậu trở thành bạn cùng bàn với Trần Đăng Dương, nghĩ đến đây thôi Nguyễn Thanh Pháp cũng rất hưng phấn. Cậu nhìn thời khoá biểu, thấy tiết đầu tiên là tiết Vật Lý.

Cậu sợ mình chống đỡ không nổi, lôi một hộp kẹo từ trong ngăn bàn ra, chuẩn bị buồn ngủ thì ăn một viên.

Nguyễn Thanh Pháp ngậm kẹo trong miệng, tay cầm bút.

Mới đầu trạng thái tinh thần của cậu còn không tệ lắm, thầy Vật Lý giảng hai câu trắc nghiệm đầu tiên, cậu còn nghe hiểu sơ sơ.

Chờ đến khi bắt đầu nói đến đề bài về điện trường, cậu nhìn hình chiếu trên màn hình, dù có nhìn kiểu gì trước mắt cũng biến thành màu đen.

Bất tri bất giác, kẹo Nguyễn Thanh Pháp đã ăn xong, bút cũng rơi xuống bàn học.

Đầu cậu dần gục xuống.

Trần Đăng Dương viết xong một loạt biểu thức, nghiêng mắt nhìn, thấy cậu cúi đầu, có lẽ đang ngủ gật rồi.

Trần Đăng Dương duỗi tay, vỗ nhè nhẹ cánh tay cậu.

Nguyễn Thanh Pháp bị vỗ như thế, ý thức thoáng hồi phục lại, cậu dùng sức chớp chớp mắt, bắt đầu tập trung tinh thần nhìn lên bảng.

Cậu nhỏ giọng nói: "Nếu em ngủ tiếp, anh cứ vỗ em một cái nha."

Trần Đăng Dương đáp một tiếng.

Qua một bài khác, Trần Đăng Dương quay sang bên cạnh nhìn.

Lúc nãy tinh thần của người này vẫn còn rất phấn chấn, bây giờ lại đang gục đầu xuống.

Hắn hơi do dự, dựa theo yêu cầu của Nguyễn Thanh Pháp đánh thức cậu. Thanh Pháp bỗng nhiên bị cắt ngang giấc ngủ, theo bản năng hung bạo lườm hắn một cái. Sau đó phản ứng lại chuyện gì xảy ra, Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy Trần Đăng Dương bị mình liếc thật oan uổng, mang theo vẻ lấy lòng hỏi hắn: "Trần ca, sáng sớm anh cũng không buồn ngủ hả?"

"Không buồn ngủ."

"Em cũng muốn không buồn ngủ," Nguyễn Thanh Pháp nhặt cây bút mình mới làm rớt lên: "Muốn giỏi giống anh."

Cậu nói xong câu đó không lâu, lúc Trần Đăng Dương đang giải đề tính toán, lại nghe thấy tiếng bút rớt xuống bàn.

Hắn nhìn qua bên cạnh, bạn cùng bàn mới của hắn đã nhắm hai mắt lại.

Có lẽ đúng thật là ngủ không ngon, mắt Nguyễn Thanh Pháp nổi lên màu xanh nhạt nhạt. Đường nét gò má cậu rất dễ nhìn, lông mày và sống mũi cực kì có cảm giác thiếu niên. Màu da dưới ánh đèn phòng học sáng, trắng nõn tựa như trong suốt.

Trần Đăng Dương thấy cậu hơi nghiêng đầu, tay cũng mơ màng chống cằm, nhìn đến cuối, không khỏi nở nụ cười.

Đứa trẻ nhà hắn, có vẻ rất nỗ lực để mình không ngủ.

Thấy cánh tay đỡ cằm của Nguyễn Thanh Pháp không ngừng lệch đi, cả người cũng sắp ngã xuống.

Trần Đăng Dương duỗi tay, lòng bàn tay đỡ lấy cằm cậu, chậm rãi đặt cậu nằm nhoài lên bàn.

Nguyễn Thanh Pháp mơ màng cảm thấy có ai đó đang chăm sóc mình, cậu nâng mắt, mờ mịt nhìn sang bên cạnh.

"Ngủ đi," Cậu nghe thấy hắn cho phép cậu thả lỏng: "Bài giảng tiết này, sau khi tan lớp anh dạy lại cho em."

Đối với Nguyễn Thanh Pháp mà nói, điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi thật sự hơi khó.

Từ khi cậu lên cấp 3 đến nay, ngủ gật trốn học đều là chuyện thường tình ở huyện. Khoảng thời gian gần đây sửa chữa sai lầm học tập cho giỏi, không chỉ khiến bạn bè sợ ngây người, đến cả giáo viên thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm cậu nhiều hơn.

Giáo viên tiếng Anh vừa mới nói xong cấu trúc một câu, quét mắt một vòng: " Nguyễn Thanh Pháp, em đứng lên cho các bạn biết đáp án câu trắc nghiệm thứ tám xem."

Nguyễn Thanh Pháp nhìn đề bài, do dự mở miệng nói: "Chỗ trống là chỉ một địa điểm, chọn where."

"Great!" Giáo viên Tiếng Anh kích động, thực sự không ngờ có một ngày cậu trở thành lãng tử hồi đầu: "Mọi người khích lệ một chút nào."

Cả lớp vỗ tay, mấy người Trần Việt còn huýt cả sáo.

Nguyễn Thanh Pháp vui sướng khi làm đúng, lại khó giải thích được cảm thấy hơi xấu hổ, cậu ngồi xuống chỗ ngồi.

So với bàn trước bàn sau, ngồi cùng bàn thật sự thuận tiện hơn không ít, có lúc giáo viên giảng đến chỗ cậu không hiểu, cậu hỏi Trần Đăng Dương một câu, hắn sẽ trả lời, sau đó cậu có thể tiếp tục theo kịp tiến độ của thầy cô giáo.

Ngoại trừ ở lớp nghiêm túc nghe giảng bài, buổi tối trở về ký túc xá, Nguyễn Thanh Pháp cũng sẽ làm bài tập.

Trừ ngày đầu tiên Tống Ý thấy cậu ngồi trong ký túc xá lấy bài tập ra thì hết sức kinh hãi, mấy ngày gần đây đã chẳng còn ngạc nhiên nữa. Thấy Nguyễn Thanh Pháp viết hết cả tờ giấy nháp cũng không tính ra đáp án bài toán, Tống Ý nhắc cậu: "Không thì cậu gọi điện hỏi lớp trưởng thử đi?"

Nguyễn Thanh Pháp chần chờ chốc lát.

Cậu đoán cho dù mình có lãng phí nguyên cả buổi tối, chắc chắn cũng không tính ra đáp án bài này, hơn nữa xuất phát từ tâm tư riêng, cậu cũng muốn được nghe thấy giọng của Trần Đăng Dương lúc cùng đường bí lối. Nguyễn Thanh Pháp gửi cho Trần Đăng Dương một tin nhắn.

[ Anh đang làm gì vậy? ]

Không lâu sau đó, Trần Đăng Dương trả lời cậu: [ Đang làm bài. ]

Nguyễn Thanh Pháp đang do dự không biết có nên làm phiền hắn hay không, bên kia gửi qua tiếp một tin nhắn: [ Làm sao vậy? ]

[ Có một bài em làm không được, đã tính tới hai lần. ] Nguyễn Thanh Pháp hỏi: [ Có thể gọi điện cho anh không? ]

Trần Đăng Dương gọi qua.

Nguyễn Thanh Pháp ấn nút nghe, luống cuống tay chân: "Anh chờ một lát, em tìm tai nghe đã."

Cậu vừa nói, vừa vội vã đi moi túi áo khoác của mình. Tìm được tai nghe rồi, Nguyễn Thanh Pháp chụp đề bài lại, gửi qua.

Trần Đăng Dương không xem đề bài ngay, mà hỏi cậu: "Đã trễ thế này rồi, em còn chưa ngủ à?"

"Anh cũng vậy mà." Nguyễn Thanh Pháp vô thức gảy gảy tai nghe của mình: "Em còn tưởng về nhà anh sẽ không bao giờ học bài."

"Anh cũng không tự tin như vậy đâu." Trần Đăng Dương bật cười, bắt đầu đọc đề: "Phân tích hồi quy?"

Nguyễn Thanh Pháp đáp một tiếng.

Bên ngoài rơi xuống mấy hạt mưa tí tách, đêm mưa mùa đông, không khí trở nên lạnh lẽo ẩm ướt.

Nguyễn Thanh Pháp nghe thanh âm nói chuyện trong điện thoại, nam sinh bên kia kiên nhẫn giải thích đề bài cho cậu, mãi đến tận khi cậu có thể hiểu rõ được các bước giải đề mới thôi.

Lúc Trần Đăng Dương sắp nói xong, Nguyễn Thanh Pháp bỗng nhiên không nỡ bỏ điện thoại xuống.

Dòng suy nghĩ của cậu từ từ bay bổng, bên kia chờ một lúc lâu không thấy cậu đáp lại, khẽ gọi: "Kiều?"

"...." Nguyễn Thanh Pháp giật mình, bật thốt lên: "Em muốn gọi video với anh."

Lời nói ra khỏi miệng, Nguyễn Thanh Pháp có hơi ngượng ngùng.

Người ta tốt bụng giải thích đề bài cho cậu, cậu lại đứng núi này trông núi nọ, suy nghĩ đầy đầu đều không liên quan đến việc học tập.

Có lẽ Trần Đăng Dương cũng nhận ra cậu thất thần, nghe thấy yêu cầu đột ngột của cậu, không nói gì.

Nguyễn Thanh Pháp đang thấp thỏm.

Cuộc gọi mời chat video phát qua.

Tống Ý đi tắm, trong ký túc xá chỉ còn mình cậu, Nguyễn Thanh Pháp nhanh chóng ấn xuống đồng ý.

Cậu chỉnh đèn bàn xuống, để ánh sáng chiếu lên mình rõ ràng hơn. Cùng lúc đó cậu cũng thấy cảnh tượng bên kia.

So với ký túc xá, phòng của Trần Đăng Dương rộng rãi hơn rất nhiều.

Phòng của hắn theo tông màu trắng gọn gàng sạch sẽ, từ góc độ của Nguyễn Thanh Pháp, chú ý tới đầu tiên là mấy quyển sách bài tập trên bàn, chỗ xa nhất có thể thoáng nhìn thấy một góc giường.

Trần Đăng Dương cầm bút, vẻ mặt mang ý cười quan sát cậu.

Có vẻ hắn vừa mới tắm xong, tóc đen mềm mại rũ xuống. Đuôi mắt nam sinh vừa dài vừa đẹp. Có lẽ do đang ở nhà, dáng vẻ hắn rất thảnh thơi thả lỏng.

Lần đầu tiên Nguyễn Thanh Pháp nhìn thấy hắn trong bộ dạng này, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Không biết có phải bởi vì cắm tai nghe hay không, tiếng cậu nuốt nước bọt hình như bị bên kia nghe được, cậu nghe thấy rõ ràng Trần Đăng Dương bật cười một tiếng.

Hắn còn cố ý trêu ghẹo cậu: "Đói bụng à?"

Cắm tai nghe vào, giọng nói Trần Đăng Dương lấp đầy lỗ tai. Nguyễn Thanh Pháp nghe tiếng hắn cười mà nóng cả người.

Cuối cùng, Nguyễn Thanh Pháp bị hắn cười đến buồn bực, chiếm ngược lại tiện nghi của hắn.

"Anh đẹp thật đó." Nguyễn Thanh Pháp cố ý cà lơ phất phơ nói: "Đẹp như vậy, anh là người nhà ai thế?"

Lúc cậu nói đùa, cũng không biết mình đang mang dáng vẻ gì.

Tống Ý sợ lạnh nên máy sưởi trong ký túc xá mở nhiệt độ rất cao, Nguyễn Thanh Pháp dứt khoát mặc quần áo mùa hè.

Làn da trắng nõn mịn màng lộ ra bên ngoài, lúc Nguyễn Thanh Pháp nói chuyện hơi nghiêng đầu, môi nhạt màu mở ra đóng lại.

Trần Đăng Dương nhìn nét mặt như là vui đùa của cậu, đè lại cảm xúc trong mắt.

Nguyễn Thanh Pháp thấy hắn không nói lời nào, cho rằng hắn bị mình làm nghẹn họng. Đột nhiên Nguyễn Thanh Pháp có linh cảm, xấu xa cười nói: "Có phải gần đây em rất chăm chỉ không?"

"Rất chăm chỉ." Trần Đăng Dương đáp lời cậu.

"Vậy có phải anh nên khích lệ em một xíu?" Nguyễn Thanh Pháp hơi nhích lên phía trước, ngón tay chọc chọc màn hình: "Em muốn thưởng."

Cậu lộn xộn như vậy, cổ áo rộng lại lộ  xuống càng nhiều, xương quai xanh cũng cong lên, hình thành vết hõm vòng quanh.

Trần Đăng Dương thấy cậu cười, dục vọng chôn dưới đáy lòng lại nảy sinh thêm.

Cổ họng hắn phát khô, khàn giọng hỏi: "Muốn cái gì."

Nguyễn Thanh Pháp vô tri vô giác, còn đang đánh bạo yêu cầu: "Ngày mai tới trường, muốn anh hôn em một cái."

Nguyễn Thanh Pháp nghĩ đến dáng vẻ Trần Đăng Dương thấp giọng đồng ý cuối cùng, cảm thấy hôm nay mình đã gỡ hoà 1-1, vô cùng hài lòng.

Hôm sau ngủ dậy, cậu nhớ lại hiện trường phát huy của mình tối hôm qua, cũng vẫn rất hài lòng.

Cứ thoả mãn như vậy đến cửa lớp A.

Tống Ý thấy cậu đến cửa lớp chợt chậm lại bước chân, khó hiểu hỏi: "Cậu bị trật chân hả?"

Đầu Nguyễn Thanh Pháp chợt nhoáng qua một cái, lắc lắc đầu. Cậu không muốn lèo nhèo nữa, dứt khoát hai, ba bước vọt vào lớp học.

Sau khi đi vào, cậu nhìn thấy bạn cùng bàn của mình đã ngồi ở chỗ đang chơi di động.

"Chào buổi sáng." Nguyễn Thanh Pháp chào hỏi trước.

Trần Đăng Dương đáp trở lại một câu chào.

Nguyễn Thanh Pháp không nhìn ra manh mối gì trên mặt hắn, chỉ có thể vừa suy nghĩ xem có phải Trần Đăng Dương quên mất chuyện ngày hôm qua rồi hay không, vừa duỗi tay kéo ghế ra ngồi.

"Ngày hôm qua em nói, muốn anh hôn em một cái." Trần Đăng Dương đột nhiên hỏi: "Có thể chạm đầu lưỡi em không?"

Nguyễn Thanh Pháp không kịp chuẩn bị nghe thấy câu này, động tác kéo ghế khựng lại tại chỗ.

Cậu dời mắt đi, không phủ nhận: "Vậy sao anh không hỏi là hôn mặt hay hôn môi?"

"Đương nhiên anh muốn hôn môi em hơn." Trần Đăng Dương nhẹ nhàng nhỏ nhẹ kích thích cậu: "Vậy em cảm thấy hôm nay lúc nào thì thích hợp nhất?"

Nguyễn Thanh Pháp không lên tiếng.

Cậu trầm mặc suy tư một lúc lâu, hàm hồ nói: "Anh chờ em nhắc anh là được."

"Được." Trần Đăng Dương gật đầu một cái: "Em nhanh lên, anh có hơi nóng ruột."

"...."

Bắt đầu từ đêm qua, mưa phùn cả đêm liên tiếp không ngừng. Sau khi trời tối, mưa ngoài cửa sổ lại đột nhiên lớn hơn.

Tiếng sấm sét xé rách nền trời. Cho dù cửa sổ đang đóng, bên trong phòng học vẫn có thể nghe được tiếng mưa rơi nặng hạt.

Tới gần kỳ thi cuối kì, tiết tự học Ngữ Văn buổi tối Triệu Mẫn Quân để cho mọi người tự học. Nguyễn Thanh Pháp còn đang vắt óc viết bài, trong đầu cậu vốn không có bao nhiêu thứ, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được cái gì.

Đang buồn bực, cây bút trên bàn không cẩn thận bị cậu đụng rơi xuống đất.

Nguyễn Thanh Pháp cúi đầu nhìn một lúc lâu cũng không thấy bút đâu, không thể làm gì khác hơn là kéo ghế ra, ngồi xổm xuống đất tỉ mì tìm.

Động tĩnh của cậu không nhỏ, Trần Đăng Dương đang viết bài bên cạnh nhìn cậu ngồi xổm dưới bàn, tầm mắt đảo qua mặt cậu.

Bởi vì cúi đầu, lông mi màu nâu nhẹ rũ xuống, sắc môi nhợt nhạt, hình dáng đẹp đẽ.

Cuối cùng Nguyễn Thanh Pháp cũng nhìn thấy bút của mình đang ở đâu, cậu không chút nghĩ ngợi vỗ vỗ đùi Trần Đăng Dương, ra hiệu cây bút bên chân hắn: "Anh đá nó sang đây cho em đi."

Bút lăn qua.

Trong lúc cậu vất vả lắm mới nhặt được bút, chuẩn bị đứng lên, Trần Đăng Dương hơi cúi người, nặn nặn cổ cậu.

"Em ngẫm lại xem, có phải còn chuyện gì đó em chưa làm không?"

Nguyễn Thanh Pháp còn đang ở dưới bàn, có hơi không thoải mái lắm: "Chuyện gì? Chờ em lên rồi nói."

Trần Đăng Dương nở nụ cười, chậm rãi nhắc nhở cậu: "Anh chờ em nhắc cả một ngày."

Nguyễn Thanh Pháp ngẩn ra, lời nói đều bị nghẹn trong cổ họng.

Tình cảnh ngày hôm qua chọc cậu đến sảng khoái, nhưng thật sự đợi đến lúc hành động lại cảm thấy rất ngượng ngùng, cả ngày hôm nay, cậu vô tình hay cố ý luôn trốn tránh vấn đề này.

Nguyễn Thanh Pháp chột dạ qua loa lấy lệ nói: "Hay là anh xem, chúng ta sắp tan học rồi____Trần Đăng Dương!"

Bàn tay hơi lạnh trùm lên cổ tay cậu.

Hai cổ tay cùng bị nắm lấy, kéo sang bên cạnh.

Nguyễn Thanh Pháp không dám gây ra tiếng động quá lớn, chỉ có thể để hắn kéo lại, nửa người cũng bị giữ lấy.

Bọn họ ngồi ở bàn cuối cùng, dán sát vào cửa sau, Trần Đăng Dương hơi cong eo đã che lại hơn một nửa, mọi người không thể nhìn được bọn họ đang làm gì, nhưng Nguyễn Thanh Pháp vẫn cảm thấy rất hoảng loạn.

Cậu thật không ngờ tới, lá gan của Trần Đăng Dương lại lớn như vậy.

Trong phòng học rộng rãi, loáng thoáng có tiếng lật sách và tiếng thảo luận nho nhỏ. Hơi thở của một người khác che ngợp trơi bao trùm xuống, mang theo tính công kích riêng biệt chỉ Alpha mới có.

Tựa như đang nhắc nhở.

Nguyễn Thanh Pháp căng cứng thân thể, muốn trốn về sau, nhưng sau lưng lại có một cánh tay khác đè lên, vuốt ve từng tấc lưng cậu.

Bây giờ cậu mới hiểu được, Trần Đăng Dương hời hợt nói nóng ruột, cũng không phải đang nói đùa.

Dục vọng chiếm hữu tràn ra tới mãnh liệt, khiến con người ta không thể chống đỡ được.

Nguyễn Thanh Pháp bị hơi thở của hắn làm cho choáng váng đầu óc, đang muốn nói hắn đừng như vậy.

Ngón tay hắn vuốt ve đôi môi nhạt màu của cậu, giọng điệu vừa dịu dàng vừa nguy hiểm:

"Đây là chính em muốn. Không cho trốn."

Vừa dứt lời, tay Trần Đăng Dương dán vào sau gáy cậu, cưỡng ép hôn lên.

Tác giả có lời muốn nói: Trốn cũng vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me