TruyenFull.Me

Duongkieu Toi Thich Tin Tuc To Cua Cau

Trần Đăng Dương hơi giật mình.

"Lúc chiều, em không nên nói những lời đó." Nguyễn Thanh Pháp nói: "Sau này em cũng sẽ không bao giờ nhắc đến việc này nữa."

Cho dù là vì cậu lo lắng, hay do không xác định được tương lai, nhưng cứ vậy mà nhắc đến việc chia tay trước mặt Trần Đăng Dương, đúng thật là cậu không đúng.

"Em cũng đã suy nghĩ, coi như không thể ở cùng một thành phố, cũng có thể ở thành phố kế bên." Nguyễn Thanh Pháp dừng một lát: "Thật ra em...."

Cậu muốn nói đến chuyện ba mẹ mình, mà ngẫm nghĩ lại, thật ra việc này không cần thiết lắm.

Trần Đăng Dương không phải người ba cậu chỉ gặp được mấy lần, cũng không phải là Phó Viện. Nói lung tung ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Cứ coi như cuối cùng yêu xa thật cũng không sao cả." Nguyễn Thanh Pháp nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ngày nào em cũng sẽ tới tìm anh."

Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm sáng lên ánh nước, không nháy mắt nhìn hắn.

Đã là yêu xa, sao có thể gặp mỗi ngày?

Trần Đăng Dương nghe cậu nói không ăn khớp tí nào, không biết có phải cậu say rồi hay không? Dù sao cậu uống bia rượu cũng không thể hiện lên mặt, bên tai chỉ hơi đỏ lên một chút.

Lúc tới đây, Trần Đăng Dương cũng đã nghĩ tới việc nên nói cái gì với Nguyễn Thanh Pháp. Nhưng Nguyễn Thanh Pháp nói bừa một tràng như thế, không hiểu sao cơn giận lúc nãy của hắn đã biến mất chẳng còn tăm hơi.

Mấy lời uy hiếp hay chất vấn vừa rồi, hắn không muốn nói câu nào với Nguyễn Thanh Pháp nữa.

"Em cũng biết, phải học cho thật giỏi." Nguyễn Thanh Pháp nói đến đây, dừng lại.

Thật ra cậu đã hơi say rồi, không nhịn được cảm thán một câu xuất phát từ nội tâm: "Anh nói xem, tại sao sách lại khó đọc như vậy chứ? Ngày nào em cũng đọc đến muốn khóc, điện từ trường là thứ cho người học hả? Em cũng đâu phải điện tích, làm sao biết nó muốn lăn đến hướng nào?"

Trần Đăng Dương cười một tiếng.

Ngay sau đó, hơi thở nhẹ nhàng sạch sẽ lướt qua bên mặt Nguyễn Thanh Pháp, cậu có thể cảm giác được bàn tay Trần Đăng Dương nhéo má của cậu, một tay khác dịu dàng gõ nhẹ gáy cậu.

"Còn nói không ngốc?"

Nguyễn Thanh Pháp nghe đến đây, biết hắn không còn giận nữa rồi.

Thả lỏng xuống, cậu không nhịn được dùng má dụi tay Trần Đăng Dương. Có lẽ vì nghe câu hỏi trêu của hắn, lại thêm có men rượu, không hiểu sao Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy hơi oan ức: "Đâu phải đầu óc của ai cũng dùng tốt như anh. Ít nhất em còn biết điện từ trường, anh đi hỏi da đen xem, có khi cậu ta nghĩ anh đang nói đến chợ thực phẩm* gì đó chứ."

*Chợ thực phẩm 菜市 [ cài shìchǎng ] phát âm nghe gn ging Đin t trường 电磁场 [ diàncíchǎng ], sao nói xu bn vi b vy em

Bởi vì tập huấn, da đen đã không còn ở Nhất Trung nữa.

Trần Đăng Dương nghe đến đó, buồn cười hỏi: "Em thừa dịp da đen không có ở trường, vu khống người ta hả?"

Nguyễn Thanh Pháp nhìn hắn cười, miễn cưỡng giữ vững lý trí.

"Còn một năm thôi." Trần Đăng Dương giữ nguyên động tác ôm má cậu, ngón tay khẽ trượt: "Anh giúp em ôn tập, để em thi được điểm bản thân mong muốn."

Hắn nói như thế rất có lực tín phục, Nguyễn Thanh Pháp bất giác đồng ý. Trần Đăng Dương thấy thế, nhẹ giọng bổ sung: "Đừng sợ."

Tốc độ hắn nói rất chậm, giọng nói dịu dàng, khiến trái tim Nguyễn Thanh Pháp cũng dần lún xuống.

Nguyễn Thanh Pháp bỗng nhận ra mình xả loạn một đống việc, mà chuyện quan trọng nhất vẫn chưa nói ra.

"Vậy anh xem đó, em vì anh học chợ thực phẩm." Suy nghĩ của cậu đã không còn rõ ràng, nói đến lúc sau, Nguyễn Thanh Pháp cũng tự gật đầu tỏ vẻ khẳng định: "Nói rõ việc em vô cùng thích anh."

Lúc cậu nói ra, có người nhẹ nhàng chạm môi cậu một cái.

Như là thưởng cậu vừa nãy đã thẳng thắn.

Vừa uống say, tin tức tố của Trần Đăng Dương chẳng khác nào thuốc độc đối với cậu, sức hấp dẫn trí mạng, đốt toàn bộ lý trí Nguyễn Thanh Pháp thành tro.

Nguyễn Thanh Pháp rất thích đụng chạm thế này, đối với cậu, nụ hôn này giống như được cho phép, lại như là nhắc nhở, bây giờ cậu mới biết bản thân mình còn có thể ở chung với người đó như vậy.

Cậu có thể chạm vào hắn, có thể ôm hắn.

Nguyễn Thanh Pháp duỗi tay ra, kéo mạnh cổ áo đồng phục Trần Đăng Dương: "Lại đây."

Trần Đăng Dương thấy dáng vẻ cậu thế này, biết bây giờ cậu thật sự say rồi.

Ban đầu hắn định ôm lại Nguyễn Thanh Pháp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau khi bọn họ ở bên nhau, hình như vẫn chưa thấy Nguyễn Thanh Pháp uống say thêm lần nào.

Nhớ tới tình cảnh trước đây, hắn hơi tò mò không biết Nguyễn Thanh Pháp muốn làm gì.

Nguyễn Thanh Pháp thấy hắn không cử động, cũng không nói thừa nữa, chủ động tiến lên một bước, hai tay vòng qua vai hắn.

Nhiệt độ cơ thể Nguyễn Thanh Pháp cao hơn hắn một ít, trên da thịt tràn ngập hương hoa. Ôm vào như thế, mùi hương vừa ấm áp vừa quyến rũ càng thêm rõ ràng.

Ngón tay Trần Đăng Dương chầm chậm vuốt nhẹ sau gáy cậu, giọng hơi thấp: "Có phải em nên dùng thuốc ngăn mùi tin tức tố rồi không?"

Trong không khí, tin tức tố Omega giương nanh múa vuốt tràn ra.

Trong cơn mơ màng Nguyễn Thanh Pháp nhớ lại, hình như mình nên dùng thuốc ngăn mùi thật. Vốn cậu định tan học rồi dùng, kết quả vừa thấy Trần Đăng Dương đồng ý, cậu đã vội vội vàng vàng chạy ra ban công.

Trần Đăng Dương thấy cậu gật đầu, sau đó lại liếm đôi môi nhạt màu của mình.

Hắn cho là Nguyễn Thanh Pháp muốn nói chuyện, không nghĩ tới cái người này bỗng nhiên tới gần, chóp mũi cọ qua chóp mũi hắn.

Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại. Trần Đăng Dương hơi kinh ngạc, không ngờ tới Nguyễn Thanh Pháp bỗng nhiên hôn hắn.

Ngay sau đó, khoé môi hắn nhếch lên một độ cong nhỏ, mắt cũng không khỏi cong lên.

Dâng nụ hôn cũng ngây thơ như thế.

Giống như động vật nhỏ, chỉ biết cọ xát nhè nhẹ.

Khác với Trần Đăng Dương đang tràn đầy hứng thú, Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy rất sốt ruột.

Chỉ lướt qua lại thôi ma sát, không thể làm cho cậu thoả mãn. Tin tức tố trên người hắn khiến cậu yêu thích như vậy, cậu lại không chạm tới được.

Cuối cùng Nguyễn Thanh Pháp mang theo ý trả thù dùng sức cọ hai lần, chưa hết thòm thèm lui về sau một bước.

Cậu không biết phải chủ động hôn làm sao, chỉ có thể ôm Trần Đăng Dương thì thầm yêu cầu: "Trần Đăng Dương, duỗi đầu lưỡi anh vào."

Trần Đăng Dương bị lời mời trắng trợn này trêu chọc đến hơi tê dại.

Hắn rũ mắt xuống, ánh mắt thong thả lướt qua gương mặt nhỏ trắng nõn trong lồng ngực, ánh mắt bất giác toát ra khát cầu âm u.

Thấy hắn không nhúc nhích, Nguyễn Thanh Pháp thúc giục kéo ống tay áo hắn.

Trần Đăng Dương cúi người tới gần.

Thật là, để hắn nhặt được bảo bối rồi.

Hơi thở Alpha trở nên tham lam mãnh liệt. Khác với động tác vừa nãy của Nguyễn Thanh Pháp, nụ hôn của hắn vừa thẳng thắn vừa thô lỗ, mang đậm ý muốn chiếm hữu. Nguyễn Thanh Pháp gần như không thở được, ngón tay lại hưng phấn nắm ống tay áo Trần Đăng Dương, không hề né tránh, tuỳ ý hắn xâm lược.

Không giống như ngày thường, sau khi cậu uống say, trên người tựa như chẳng còn bất cứ cảm xúc thẹn thùng nào.

Cậu chỉ biết là, tiếp xúc như vậy khiến cậu rất thích.

Không biết qua bao lâu, lúc tách ra, đầu óc Nguyễn Thanh Pháp choáng váng. Cậu đặt cánh tay Trần Đăng Dương lên eo mình một cách tự nhiên, muốn hắn ôm lấy cậu.

Khác với lúc nãy, cánh tay Trần Đăng Dương ôm trên eo cậu, giữ rất chặt.

Nguyễn Thanh Pháp không biết vì sao hắn có biến hoá này, nhưng cậu vẫn rất hài lòng. Cậu ngửi mùi hương trên người Trần Đăng Dương. Lý trí chậm rãi bị hút ra. Trong cơn mơ màng, Nguyễn Thanh Pháp cảm giác được Trần Đăng Dương xoa đầu cậu.

"Xuống lầu không?" Hắn hỏi cậu: "Thời gian không còn sớm nữa."

Chỉ cần không rời xa nhau, Nguyễn Thanh Pháp không có ý kiến gì với mọi việc, cậu lên tiếng đồng ý.

Trần Đăng Dương vỗ cậu, ra hiệu cậu chờ một lát, hắn nhặt mấy lon bia ngổn ngang ném vào thùng rác ban công.

Hắn vừa nhặt lên mấy lon, thấy Nguyễn Thanh Pháp cũng cúi người nhặt, lại còn có vẻ bởi vì say, suýt nữa thì ngã sấp cả người xuống.

"Em đứng đi." Trần Đăng Dương lên tiếng cản cậu: "Để anh nhặt."

Nguyễn Thanh Pháp nghe hắn nói, phối hợp dừng lại: "Lát nữa muốn làm gì?"

Trần Đăng Dương ném mấy lon bia rỗng trên tay vào thùng rác: "Đưa em về ký túc xá."

Đi từng bước từ ban công xuống, Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy bước chân hơi loạng choạng, nếu không có Trần Đăng Dương bên cạnh đỡ cậu, có lẽ cậu đã ngã thẳng từ cầu thang xuống rồi.

Cậu đã hoàn toàn say, lý trí cũng bị quăng lên chín tầng mây. Trên đường Trần Đăng Dương đỡ cậu về ký túc xá, Nguyễn Thanh Pháp ghé đến bên tai hắn, bỗng nhiên gọi một tiếng.

"Trần ca."

"Ừ."

"Trần Đăng Dương."

"Làm sao vậy?"

Nguyễn Thanh Pháp không trả lời câu hỏi của hắn, ngân giọng, lười biếng cười: "Dương Cẩu."

"Tiểu Dương."

"Lớp trưởng đại nhân?"

....

Cậu tự biên tự diễn như thế một lát, tổng kết nói: "Xưng hô cũng nhiều ghê."

Cậu nói linh tinh không có ý nghĩa, Trần Đăng Dương vẫn kiên nhẫn đáp lại. Nguyễn Thanh Pháp lại gọi một tiếng: "Anh ơi."

Bước chân Trần Đăng Dương dừng lại.

Nguyễn Thanh Pháp dựa lên người hắn, cực kì mẫn cảm với cảm xúc của người này: "Có phải anh thích nghe cái này nhất không?"

Không chờ Trần Đăng Dương trả lời, Nguyễn Thanh Pháp tiếp tục lẩm bẩm: "Anh ơi, tính tình anh tốt thật."

Trần Đăng Dương im lặng chốc lát.

Hắn thở dài trong lòng, nhớ tới chứng kích ứng của Nguyễn Thanh Pháp, còn có tuyến thể yếu đuối của cậu, nhưng cơn kích động vẫn chưa thể đè xuống được.

"Anh à, sao anh không nói gì?"

"Anh đang nghĩ," Trần Đăng Dương chậm rãi mở miệng, có ý riêng: "Hi vọng sau này em trưởng thành, còn có thể cảm thấy anh dễ tính."

Cửa ký túc xá không mở, chắc là Tống Ý còn đang ở trên lớp học tiết tự học. Trần Đăng Dương tìm chìa khoá trên người Nguyễn Thanh Pháp, mở cửa ra.

Sau khi bật đèn, Trần Đăng Dương quét mắt nhìn một vòng xung quanh, tiện tay rót ly nước cho Nguyễn Thanh Pháp.

Dọc đường đi, tin tức tố của Nguyễn Thanh Pháp luôn vây quanh hắn. Trần Đăng Dương hỏi: "Thuốc ngăn mùi tin tức tố của em đâu?"

Nguyễn Thanh Pháp hất hất cằm, ra hiệu trên bàn học.

Trần Đăng Dương liếc mắt, nhìn thấy thuốc ngăn mùi trên bàn Nguyễn Thanh Pháp.

Mùi chanh xanh.

Nhớ năm lớp 11 hắn đi cùng Nguyễn Thanh Pháp đến hiệu thuốc mua thuốc ngăn mùi, người này còn trào phúng tới lui hình tượng của hắn, Trần Đăng Dương không tiếng động bật cười.

Bỗng nhiên hắn không muốn để Nguyễn Thanh Pháp dùng thuốc ngăn mùi nữa.

"Anh ngăn mùi tin tức tố cho em trước, chờ anh đi rồi, tự em dùng thuốc ngăn mùi một lần nữa." Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Nghe hiểu không?"

Nguyễn Thanh Pháp mờ mịt lắc đầu.

"Không sao, lát nữa Tống Ý về, ngửi thấy mùi sẽ nhắc em."

Nguyễn Thanh Pháp đang muốn hỏi đến cùng là anh muốn làm cái gì, Trần Đăng Dương khẽ nghiêng người, hạ thấp mắt quan sát cậu.

"Lại đây chút," Hắn nói: "Đưa lưng về phía anh."

"Tại sao?" Nguyễn Thanh Pháp thắc mắc, mà xuất phát từ lòng tin tưởng hắn, vẫn từng bước nghe theo.

"Kiều." Hắn không trả lời, chỉ tiếp tục yêu cầu cậu: "Kéo cổ áo xuống một ít."

Nguyễn Thanh Pháp nghe thấy hắn gọi tên thân mật của mình, không tự chủ được làm theo yêu cầu của hắn, kéo cổ áo xuống.

Cần cổ gầy gò trắng như tuyết, lộ ra trước tầm mắt Trần Đăng Dương.

Trần Đăng Dương ôm cậu, đến gần tuyến thể cậu.

Hắn không để nhiều tin tức tố đi vào, cũng không thể xem là đánh dấu, mà Nguyễn Thanh Pháp lại vì cái này mà hơi run rẩy.

Tin tức tố Alpha có thể ngăn mùi tin tức tố Omega, hắn cắn xuống cổ Nguyễn Thanh Pháp như thế, trong khoảng thời gian ngắn tin tức tố của cậu sẽ không tiếp tục tràn ra.

Lúc hắn dừng lại, hình như Nguyễn Thanh Pháp không dễ chịu, hơi tránh lên phía trước.

Trần Đăng Dương còn ôm cậu, Nguyễn Thanh Pháp tránh đi như thế, Trần Đăng Dương không hài lòng nắm lại cánh tay cậu, kéo người trở về, ghé vào bên tai cậu nhỏ nhẹ nói: "Khó chịu à?"

Nguyễn Thanh Pháp chợt nghiêng đầu qua, nhìn hắn chăm chú, không nói một lời, nhìn qua giống như chưa thể bình tĩnh lại.

Ngây thơ lại xinh đẹp.

Thật sự khiến người khác thương yêu.

Trần Đăng Dương thấy Nguyễn Thanh Pháp ngơ ngác, cho là cậu thật sự bị kích thích rồi, đang định gọi một lần nữa.

Ngay sau đó, Nguyễn Thanh Pháp quay người lại, ngả về phía trước, cả người chui vào trong lòng Trần Đăng Dương.

"Thích," Giọng cậu mang theo nét thoả mãn, đôi mắt màu hổ phách nheo lại: "Rất thoải mái."

Cậu kéo cổ áo của mình xuống thêm một ít nữa: "Anh còn muốn cắn không?"

Tác giả có lời muốn nói: Rất muốn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me