TruyenFull.Me

Duongkieu Toi Thich Tin Tuc To Cua Cau

Còn thừa lại bốn phút, Trần Đăng Dương đã làm xong bài tập.

Một lúc sau, mấy học sinh dùng điện thoại tra đáp án, chắp vá lung tung cũng tính là đã hoàn thành một chương. Một người chụp lại đáp án gửi vào nhóm thảo luận, bầu không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Lúc giáo viên hóa đến, thấy một xấp sách bài tập được xếp chồng ngăn nắp trên mặt đất, y như tư thế quân nhân sắp bị kiểm duyệt.

Tầm mắt thầy đầu tiên dừng lại trên người Trần Đăng Dương, sau đó mới nhìn những người còn lại trong lớp: “Đã làm xong?”

Bọn học sinh liên tục gật đầu, giáo viên hóa dặn bọn họ tìm người đem hết xấp bài tập đưa lên văn phòng.

“Nếu làm đúng được nhiều, tôi sẽ bỏ qua, dù sao trốn cũng đã trốn rồi. Còn nếu sai quá nhiều, tất cả các em đều phải chép phạt công thức”.

Mấy nữ sinh vội vàng nói: “Cảm ơn thầy ạ.”

“Vào đi”. Giáo viên hóa nhân nhượng: “Không được có lần sau, nếu có cũng đừng trốn tiết tôi”.

Trong phòng học.

Tống Ý vặn chai nước trên bàn, uống vào một ngụm lớn. Nguyễn Thanh Pháp vốn đang tìm cục sạc dự phòng, đột nhiên nghe thấy Tống Ý cảm khái.

“Tôi cảm thấy lớp trưởng cũng không tệ lắm.”

Nguyễn Thanh Pháp cũng không ngẩng đầu lên: “Chẳng phải trước đây cậu vẫn luôn nói thế à?”

“Không giống nhau mà, trước đây giống như có một bức tường vô hình chặn lại. Với điều kiện của cậu ấy, hơn nữa còn có ánh hào quang của học bá, tôi chỉ đơn giản xem cậu ấy như nam thần mà thưởng thức thôi. Có điều những chuyện xảy ra gần đây, khiến tôi thấy cậu ấy rất tốt”.

Nguyễn Thanh Pháp không nói gì.

“Anh em, cậu vẫn không thích cậu ấy hả?”

Tống Ý nghiêng đầu, thấy Nguyễn Thanh Pháp đã tìm được sạc dự phòng. Cậu cắm vào điện thoại, như là nhớ tới cái gì đó, lười nhác mím môi.

Tống Ý nghe thấy Nguyễn Thanh Pháp trả lời rất qua loa.

“Cứ cho là vậy đi”.

Tối thứ sáu, lúc Trần Đăng Dương về nhà, Khương Dao mới vừa cùng mấy vị phu nhân hào phóng đánh mạt chược xong, bản thân đang thu dọn tàn cuộc.

Thấy Trần Đăng Dương, có người nói: “Đăng Dương đã lớn đến như vậy rồi à?”

“Thằng bé này lớn lên đẹp trai, rất giống với mẹ nó nha.”

“Thành tích học tập chắc cũng tốt lắm hở? Tôi nghe người ta nói, lần trước thi lên cấp ba, Đăng Dương là thủ khoa Ninh Thành đó.” Một người phụ nữ trong đó tủm tỉm cười, vừa hâm mộ vừa nịnh nọt nói với Khương Dao: “Sao chị lại có thể dạy nó tốt như vậy chứ?”

“Tôi cũng không dạy nó.” Khương Dao cười nói: “Từ nhỏ nó đã hiểu chuyện rồi”.

Dáng người Khương Dao mềm mại, gương mặt thanh lệ, ngoại trừ khóe mắt có vài nếp nhăn nhỏ, dáng vẻ của bà không hề giống những người phụ nữ cùng tuổi khác chút nào.

Tiễn nhóm bạn ra về, Khương dao nhìn Trần Đăng Dương, bà ngửi được trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, dừng lại một chút hỏi: “Con hút thuốc?”

“Đi bộ vài vòng thôi.” Trần Đăng Dương nói: “Con không hút.”

Khương Dao ừ một tiếng: “Tối hôm qua bà con mới bị ngã, bây giờ đang nằm ở bệnh viện Nam Sơn.”

Trần Đăng Dương ngẩn ra: “Có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng, hôm nay mẹ mới đến bệnh viện thăm bà, tinh thần rất tốt, cuối tuần có thể về nhà.” Khương Dao thuật lại lời bà ngoại: “Bà nói bà nhớ con, nếu con có thời gian thì đến Nam Sơn thăm bà một chuyến đi.”

Lộ Tinh Từ trả lời: “Vậy mai con đi.”

“Muốn mẹ đi cùng không?”

“Không cần đâu, không phải ngày mai mẹ có việc à? Đúng lúc con có thể ở lại với bà ngoại nói chuyện thêm một lát.”

Hắn đặt cặp sách xuống, thấy mi mắt Khương Dao cong cong nhìn hắn: “Trong trường có gì mới không?”

Trần Đăng Dương cũng cười nói: “Hình như không có. Thế nào mới gọi là mới?”

Hắn trả lời không nhanh không chậm, Khương Dao biết ngay những lời đồn nghe thấy gần đây là vô căn cứ. Cuối cùng cũng yên lòng, còn có tâm tư đùa giỡn: “Chẳng hạn như, gần đây có tình cờ gặp một Omega xinh đẹp nào đó không?”

Bà vốn chỉ tùy tiện hỏi một câu, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Trần Đăng Dương có Omega nào mà bà chưa từng thấy qua, bà cũng không thấy con mình để ý ai.

Nhưng mà vừa hỏi xong, Trần Đăng Dương lại im lặng không lên tiếng.

Khương Dao hơi kinh ngạc nhìn ánh mắt hắn: “Thật sự có người khiến con cảm thấy xinh đẹp hả?”

Trong đầu chợt lóe lên một người, Trần Đăng Dương qua loa đáp: “Xem như là vậy.”

Nếu ở mấy ngày trước, người kia vẫn không tính là Omega.

Khương Dao tràn đầy hứng thú: “Nếu thấy người ta đẹp, con nên chạy đến làm quen một chút. Lúc ba con theo đuổi mẹ, ông ấy mỗi ngày đều đến trước mặt mẹ lắc qua lắc lại…”

Trần Đăng Dương nghe mà dở khóc dở cười, hắn chỉ nói đẹp, mà bà nghĩ đến nơi nào rồi?

Trần Đăng Dương thấy mẹ càng nói lại càng đi xa, mượn cớ nói: “Con đi tắm đã.”

Khương Dao còn chưa hết thòm thèm, muốn tiếp tục gặng hỏi, nhưng mà cũng chỉ có thể để hắn đi.

Thứ bảy, ở bệnh viện Nam Sơn.

Nguyễn Thanh Pháp theo Phó Viện đến thăm Hạ Vân Thâm. Tuy Phó Viện kết hôn với Hạ Thành, nhưng vì bận rộn công việc, hai người luôn trong tình trạng cạnh nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, mãi đến gần đây Hạ Thành mới đưa Hạ Vân Thâm về Ninh Thành.

Phó Viện là Omega đã tái hôn, bác sĩ nói, thân thể của Hạ Vân Thâm không tốt, một phần là do Phó Viện từng đi xóa ký hiệu. Vì thế, Phó Viện vẫn luôn áy náy với đứa nhỏ này.

Hạ Thành với Phó Viện có việc đột xuất, phải rời đi một lát. Phó Viện để Nguyễn Thanh Pháp ở lại chăm sóc Hạ Vân Thâm. Cậu bạn nhỏ luôn muốn ra ngoài chơi, Nguyễn Thanh Pháp cũng hết cách, chỉ có thể lấy xe lăn đẩy Hạ Vân Thâm, dẫn cậu bạn nhỏ xuống vườn hoa dưới lầu.

“Anh hai, em muốn uống Coca lạnh.”

“Không được, cao thủ sẽ không bao giờ uống coca.”

“…”

“Đừng nhìn anh, em nhìn nữa cũng vô dụng.” Nguyễn Thanh Pháp ngồi xổm xuống, cà lơ phất phơ đối mắt nhìn cậu em: “Anh của em là người như vậy đó, người có lòng dạ sắt đá”

“…” Hạ Vân Thâm bĩu môi, kéo kéo góc áo của cậu xin xỏ.

Nguyễn Thanh Pháp nhìn cậu em mười giây, thua trận.

“Anh đi mua cho em, nhưng mà chỉ mua loại không lạnh, em cũng chỉ được uống một ngụm thôi.” Nguyễn Thanh Pháp dựng thẳng một ngón tay lắc lắc với cậu em: “Nếu uống nhiều, ba em biết sẽ tức giận, buổi tối sẽ đánh mông em đó, biết không?”

“Dạ biết”. Hạ Vân Thâm hoan hô một tiếng: “Anh hai đẹp trai nhất!”

Nguyễn Thanh nhìn cậu em thuận theo gió vẫn rất thỏa mãn, đang định đứng dậy đi mua nước, đột nhiên nghe thấy tiếng cười.

Nguyễn Thanh Pháp quay đầu lại nhìn, thấy Trần Đăng Dương đứng ở bồn hoa bên kia.

Hôm nay hắn mặc áo trắng, quần tối màu, trang phục đơn giản thế này cũng rất hợp với hắn.

Bỏ đi đồng phục học sinh, dáng người nam sinh đã mang vài đường nét đàn ông, khí chất thành thục ổn trọng lại mang theo hơi thở thiếu niên trên người, kết hợp đến vừa vặn.

Nguyễn Thanh Pháp tưởng Trần Đăng Dương đang cười nhạo cách dỗ trẻ con của cậu ấu trĩ, nhíu mày theo bản năng: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đến thăm bà ngoại, hôm trước bà mới nhập viện.” Trần Đăng Dương đi về phía trước hai bước: “Đây là em trai cậu?”

Nguyễn Thanh Pháp đột nhiên nhớ tới, trên đường đến bệnh viện cậu nghe Phó Viện oán giận than, hôm trước không biết Nam Sơn đón vị khách quý nào, viện trưởng tự mình tiếp đón không nói, còn muốn để tầng mười lăm cho người nọ, may mà bệnh nhân đó không muốn làm lớn, nếu không nhóc Hạ Vân Thâm này phải chuyển phòng rồi.

Xem ra vị khách quý kia là bà ngoại của Trần Đăng Dương.

Cách đó không xa có một máy bán nước tự động, Nguyễn Thanh Pháp gật đầu: “Có thể giúp tôi trông em ấy một lát không? Tôi đi mua coca, sẽ quay lại ngay.”

Thấy Trần Đăng Dương đồng ý, Nguyễn Thanh Pháp liền xoay người rời đi. Chờ cậu đi xa, Trần Đăng Dương nhẹ giọng hỏi: “Nguyễn Thanh Pháp là anh trai em?”

Hạ Vân Thâm ngoan ngoãn gật đầu, Trần Đăng Dương như suy nghĩ gì đó, nhìn kỹ mặt bạn nhỏ.

Khi Nguyễn Thanh Pháp trở lại, trên tay cậu cầm một lon Coca không lạnh, đã mở nắp.

Cậu vẫn luôn nhắc nhở bạn nhỏ chỉ được uống một ngụm, bé ngoan Hạ Vân Thâm vô cùng nghe lời, chỉ uống một ngụm Coca.

Lúc hai người bọn họ đứng gần nhau, hai khuôn mặt càng nhìn càng ra nhiều điểm khác nhau rõ ràng. Khuôn mặt Nguyễn Thanh Pháp đẹp đến nổi bật, còn Hạ Vân Thâm có khuôn mặt thanh tú nhưng hơi tái nhợt, ngũ quan thậm chí có chút bình thường.

“Anh đưa em về phòng bệnh nhé?” Nguyễn Thanh Pháp nhìn điện thoại một cái, Phó Viện vừa gửi WeChat cho cậu: “Ba em đã về trước, ông ấy hỏi em đang ở đâu.”

“Anh hai, lát nữa anh có ở lại ăn trưa không?”

“Không được rồi, anh…” Nhìn ra nét thất vọng trong mắt Hạ Vân Thâm, đưa mắt nhìn Trần Đăng Dương, đột nhiên nhanh trí tìm được một cái cớ: “Anh ra ngoài chơi với bạn, không thể ở lại ăn với em.”

Trần Đăng Dương ít nhiều cũng hiểu được quan hệ của hai anh em họ, mắt thấy Nguyễn Thanh Pháp lấy mình làm bia đỡ đạn, hắn đơn giản phối hợp đáp lại một tiếng.

Hạ Vân Thâm lại nói: “Tuần sau anh hai nghỉ, có thể đi với em không?”

Nguyễn Thanh Pháp ăn ngay nói thật: “Chắc là không rồi.”

Hạ Vân Thâm như nhận ra điều gì đó, nhỏ giọng nói: “Ba nói, ba đã mua một căn hộ gần trường của anh, chờ em xuất viện, chúng ta sẽ chuyển đến đó nha? Như vậy chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm rồi.”

Nguyễn Thanh do dự giây lát: “Tháng sau có thể anh sẽ ở ký túc xá trường, không có cách nào ở cùng em. Em cũng biết học sinh cấp ba mà? Học sinh cấp ba để được tốt nghiệp đều vô cùng bận rộn…”

Quỷ nhỏ Hạ Vân Thâm rất thông minh, Nguyễn Thanh Pháp sợ cậu bé nhận ra điều khác thường, lại phải thản nhiên lấy Trần Đăng Dương ra làm bia đỡ đạn lần nữa: “Em có thể hỏi bạn anh, mỗi này bọn anh đều phải bơi trong bài tập, ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không có mà?”

Trần Đăng Dương thấy ngay cả việc học cậu cũng lôi ra được, bật cười nói: “Đúng rồi, anh trai em học tập rất nỗ lực.”

Không nghĩ tới, hắn vừa dứt lời, Hạ Vân Thâm nhìn hắn lại nhìn Nguyễn Thanh Pháp.

Viền mắt chậm rãi đỏ lên.

Tâm tư của một đứa trẻ thường rất nhạy cảm, đứa nhỏ này có thể cảm nhận được sự kháng cự của Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp thấy cậu em trưng ra biểu cảm này, hơi sững sờ, mới chợt nhớ phải dỗ nó trước: “Em đừng khóc mà, anh cũng không phải đặt học tập lên hàng đầu, thật sự anh cũng muốn ở cùng với em… Đừng khóc, đừng khóc mà?”

Hạ Vân Thâm lúc thường không khóc không gây chuyện, Nguyễn Thanh Pháp chưa có cơ hội dỗ thằng nhóc này lần nào. Một tí kinh nghiệm cậu cũng không có. Hạ Vân Thâm bị Nguyễn Thanh Pháp dỗ như vậy, chẳng những không thu lại được chút cảm xúc nào, lại còn trực tiếp khóc lên.

Nguyễn Thanh Pháp không kịp chuẩn bị, không hiểu sao mình càng dỗ Hạ Vân Thâm thì cậu em lại càng khóc lớn hơn. Nghĩ đến nếu Hạ Thành đi xuống, thấy cậu làm Hạ Vân Thâm khóc, không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa.

Cậu cũng hết cách rồi, cầu cứu nhìn về phía Trần Đăng Dương.

Tuy Trần Đăng Dương không thể dỗ người khác, nhưng trong nhà cũng có em trai, em gái, chần chờ một chút, hắn nhẹ nhàng xoa đầu bạn nhỏ: “Ngoan, đừng khóc.”

Hạ Vân Thâm khóc dữ dội hơn.

Nguyễn Thanh Pháp: “!!!”

Nguyễn Thanh Pháp sắp nổ tung rồi: “Trần Đăng Dương, cậu được không đó? Nó còn còn khóc lớn hơn kìa!”

Trần Đăng Dương: “…”

Trần Đăng Dương bỗng ý thức được gì đó, câu nói kia của Nguyễn Thanh Pháp thô bạo quá thể, khóe miệng hắn giật giật một cái.

Đột nhiên hắn hỏi: “Có một cách không biết có hữu dụng hay không. Muốn tôi khiến nó không khóc nữa không….?”

Nguyễn Thanh Pháp bị Hạ Vân Thâm khóc làm cho hoa mắt váng đầu, bật thốt lên: “Nếu cậu dỗ được em ấy ngừng khóc, tôi gọi cậu một tiếng ba.”

Nói xong cậu hơi hối hận, mà Trần Đăng Dương chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: “Là cậu nói đó.”

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Hạ Vân Thâm, bí mật nhỏ giọng nói vào tai bạn nhỏ Hạ.

Hạ Vân Thâm sững sờ, lập tức ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngấn nước nhìn Nguyễn Thanh Pháp. Nhìn một chút, cậu bé mạnh mẽ nín nước mắt trở lại.

Nguyễn Thanh Pháp không thể tin được nhìn Trần Đăng Dương, muốn biết hắn dùng tà môn yêu thuật gì với Hạ Vân Thâm, đột nhiên có tiếng bước chân vội vã đến gần.

Nguyễn Thanh Pháp nhìn thấy Hạ Thành đang đi nhanh lại chỗ bọn họ, chào một tiếng chú Hạ.

“Bác sĩ nói, nó không thể đụng vào đồ ăn vặt…” Hạ Thành nhìn coca Hạ Vân Thâm cầm trên tay. Ông đưa mắt nhìn Trần Đăng Dương, thấy có người ngoài ở đây, thấp giọng nói bên tai Nguyễn Thanh Pháp: “Nó không hiểu chuyện, con cũng hồ đồ theo nó?”

Nguyễn Thanh Pháp ngẩn người: “Xin lỗi chú ạ.”

Hạ Thành nghe cậu nói xin lỗi, cũng ngẩn ra.

Hạ Vân Thâm thấy bầu không khí căng thẳng, bên cạnh nói chen vào: “Không phải đâu ba, là do con tự muốn uống coca.”

Hạ Thành thấy Nguyễn Thanh Pháp rũ mắt, giải thích: “Không phải chú trách con, chỉ là bác sĩ có nói, uống những cái này sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể nó, bình thường mọi người cũng không cho nó uống những thứ này. Vừa nãy là do chú quá gấp…”

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu.

Bầu không khí có chút lúng túng.

Hạ Thành hỏi: “Nghe mẹ con nói, con không ở lại bên này ăn cơm?”

“Không ở lại, con ra ngoài với bạn. Chú Hạ, chú lên trước với Vân Thâm đi.”

“Vậy các con đi chơi vui vẻ, chú ý an toàn.”

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu.

Lúc bọn họ rời đi, Hạ Vân Thâm trên xe lăn xoay đầu lại mấy lần. Nguyễn Thanh Pháp nhìn hai cha con rời đi, biểu cảm trên mặt từ từ nhạt xuống.

Rất nhanh cậu đã khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ ban đầu. Thấy Trần Đăng Dương nhìn mình, Nguyễn Thanh Pháp lười biếng nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Vừa nãy cậu nói gì với em ấy? Hữu hiệu như vậy, em ấy không khóc nữa.”

Trần Đăng Dương quan sát sắc mặt cậu, hơi nheo mắt, giọng nói không rõ cảm xúc: “Tôi nói với nó, nếu em khóc nữa, anh hai của em cũng khóc theo em.”

“…” Nguyễn Thanh Pháp không nghĩ tới còn có cách như vậy.

“Sau đó cậu nhóc ngừng hẳn, còn rất hiểu chuyện.” Trần Đăng Dương không biết nhớ ra cái gì, bỗng nhiên mỉm cười: “Cậu thì sao? Có phải nên hiểu chuyện một chút không?”

“Cái gì?”

Biết cậu hoàn toàn bỏ quên lời hứa khi nãy ra sau đầu, Trần Đăng Dương hiểu ý cho Nguyễn Thanh Pháp hai lựa chọn: “Cậu muốn gọi cha hay gọi ba đây?”

Tiếng lòng Nguyễn Thanh Pháp nói tôi hiện tại rất muốn giết cậu.

“Tôi cảm thấy…”

“Tôi cảm thấy cậu nhất định sẽ không chơi xấu đâu,” Trần Đăng Dương đánh đón phủ đầu: “Phải không?”

Nguyễn Thanh Pháp bị Trần Đăng Dương chụp cho cái mũ đâm thẳng vào chỗ hiểm, làm cậu thật không thể ăn vạ được.

Cứ như vậy gọi nhận thêm một người ba, Nguyễn Thanh Pháp thấy bản thân quá thiệt thòi. Nhìn kỹ đối phương, Nguyễn Thanh Pháp chỉ có thể thôi miên bản thân, một cái xưng hô thôi mà, nói một lần là xong.

Một tiếng xưng hô không có cảm xúc !

Mà thôi!

“.....B.” Nguyễn Thanh Pháp giật giật môi, phát hiện bản thân thật sự không có gọi được.

Mặt cậu con mẹ nó nghẹn đến đỏ.

Trần Đăng Dương ghé sát vào một tí, nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Pháp.

Hắn vốn cao hơn cậu, tầm mắt như thực, hòa lẫn với hơi thở Alpha lãnh đạm xa cách trên người, tạo ra cảm giác uy hiếp rõ ràng .

Hắn nói: “Gọi.”

Giọng Nguyễn Thanh Pháp nhỏ như muỗi: “Ba.”

“Cậu gọi rồi? Không nghe thấy”. Trần Đăng Dương nhàn nhạt nâng tầm mắt: “Nói lớn một chút.”

Nguyễn Thanh Pháp thật sự muốn nổi điên: “…Ba! Trần ba! Ba cậu nghe rõ chưa!”

“Nghe rồi.” Trần Đăng Dương nhìn cậu hung hăng nhảy cẫng lên, đáy mắt xẹt qua ý cười: “Cậu gọi thêm một lần nữa, để tôi ghi âm lại.”

Tác giả có lời muốn nói: Còn chưa làm vợ Trần ca, bay lên làm con Trần ba mất rồi! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me