[EDIT-ABO] Góa Phụ - Trì Tổng Tra
31-32-33
CHƯƠNG XXXIBa năm sau.Dương Ý nhìn người phục vụ mới tên Tiểu Triết lại lần nữa làm vỡ ly cà phê, không thể nhịn được mà thở dài.Y nhìn người phục vụ: "Tiểu Triết, cái ly đẹp nhất của ông chủ cậu đều nhanh chóng bị cậu phá xong rồi."Tiểu Triết mặt đỏ tai hồng: "Ông chủ, em sai rồi, anh cứ trừ tiền lương của em đi."Dương Ý: "Tôi không phải không muốn nhưng tiền lương của cậu đã bị trừ hết rồi, không còn để trừ tiếp được nữa."Bỏ lại câu nói như xét đánh giữa trời quang, Dương Ý từ sau quầy cà phê bước ra, cởi tạp dề, nói với một nhân viên cũ của cửa hàng: "Trông hàng hộ tôi, tôi đi đón con trai."Từ quán cà phê, Dương Ý chậm rãi đi bộ đến trường mẫu giáo.Quán cà phê của y rất gần trường mẫu giáo, vì vậy y luôn là người đầu tiên tới trong số tất cả các phụ huynh.Dương Ý bước vào, một đứa bé Alpha mặt mũi bẩn thỉu đã lao vào vòng tay y.Bị nó ôm chặt, Dương Ý lập tức cười: "Váng Sữa Nhỏ, mặt con sao lại bẩn như vậy?"Váng Sữa Nhỏ không cam lòng nói: "Ba ba, con đã là người lớn ba tuổi, ba ba gọi tên con đi, Dương Nại Hòa."Dương Ý: "Mới đi nhà trẻ được mấy ngày đã trở thành đại bảo bảo rồi hả?"Váng Sữa Nhỏ: "Không phải bảo bảo, là người lớn."Dương Ý bế đứa nhỏ lên, nói cảm ơn cô giáo rồi cầm cặp sách nhỏ của Dương Nại Hòa đi về quán cà phê.Dương Ý: "Có muốn ăn kem không?"Váng Sữa Nhỏ: "Cô giáo nói ăn kem nhiều quá sẽ đau bụng."Dương Ý: "Ồ, vậy còn ăn kẹo thì sao?"Váng Sữa Nhỏ: "Sẽ đau răng."Dương Ý không nhịn được phải đặt đứa nhỏ xuống, cảm thấy thắt lưng có chút đau.Vốn dĩ chỉ còn một quả thận không phải vấn đề gì lớn, nhưng điều duy nhất khiến Dương Ý tiếc nuối là y không thể ôm con mình được lâu.Y đưa đứa nhỏ trở lại quán cà phê, ngay sau đó lại nhận được cuộc gọi từ Tạ Trường Lâm.Ba năm trước, là Tạ Trường Lâm chăm sóc y.Bởi vì người kia nghĩ rằng đứa nhỏ trong bụng y là con ruột của Trịnh Thiếu Chân.Ban đầu Dương Ý muốn nhờ Tạ Trường Lâm giúp y lẩn trốn một thời gian nhưng thật ra y cũng không ôm quá nhiều hy vọng.Bất ngờ là Tạ Trường Lâm lại đồng ý.Mấy năm nay hai người không liên lạc thường xuyên, đây là lần đầu tiên Dương Ý nhận được điện thoại của Tạ Trường Lâm.Đầu dây bên kia bảo y bế đứa nhỏ đến biệt thự trên nước.Sự tình liên quan đến đứa nhỏ, Dương Ý cũng tương đối cẩn thận: "Tạ tiên sinh, có chuyện gì xảy ra sao?"Tạ Trường Lâm nói: "Chỉ là có một việc kỳ lạ nhờ anh tới chứng thực mà thôi."Dương Ý lại truy hỏi, Tạ Trường Lâm không nói gì nữa.Dương Ý đưa Váng Sữa Nhỏ tới biệt thự.Y vừa tới, quản gia đã ra đón.Trong phòng khách, Tạ Trường Lâm ngồi trên sô pha, bên cạnh hắn là một nam sinh, gương mặt kia giống Trịnh Thiếu Chân đến bảy mươi phần trăm! Bất quá gã rõ ràng trẻ hơn Thiếu Chân, thoạt nhìn mới chỉ có hai mươi.Dương Ý choáng váng, chằm chằm nhìn người kia: "Này...... Sao lại thế này?"Tạ Trường Lâm nho nhã lễ độ nói: "Dương tiên sinh, anh hiện tạ đã biết tôi muốn anh chứng thực chuyện gì."Dương Ý cảm giác được ánh mắt Tạ Trường Lâm dừng ở đứa nhỏ trong lồng ngực mình, theo bản năng ôm chặt Váng Sữa Nhỏ.Dương Ý: "Tạ tiên sinh, Thiếu Chân đã mất từ lâu. Người này... chỉ là lớn lên giống anh ấy anh muốn chứng minh điều gì."Tạ Trường Lâm đứng lên: "Tạ mỗ là người theo thuyết vô thần*, vị tiên sinh này tuyên bố với bên ngoài hắn là Thiếu Chân, vì thế tôi đành phải mời Dương tiên sinh tới để người này thấy con ruột hắn."Người trên sô pha vốn trầm mặc, lúc này bỗng lên tiếng: "Xin lỗi ... Tôi sai rồi, tôi nói dối, tôi không phải Trịnh Thiếu Chân."Chàng trai này giống Trịnh Thiếu Chân, lông mi cụp xuống, lo lắng nắm cổ tay.Gã căn bản không dám nhìn Dương Ý, nhưng thật ra đã có một chút kinh ngạc nhìn qua đứa nhỏ trong lòng Dương Ý.Dương Ý không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hành động của gã trai kia khi lo lắng giống hệt như Trịnh Thiếu Chân.*thuyết vô thần/chủ nghĩa vô thần: mọi người tự tìm google nhéCHƯƠNG XXXIIVáng Sữa Nhỏ ở trong lòng Dương Ý chớp đôi mắt to tròn, Dương Ý ôm chặt hài tử, không biết chuyện gì đang xảy ra.Thanh niên trên sô pha đột nhiên đứng lên, muốn đi ra ngoài, sau đó gã bị Tạ Trường Lâm túm được cổ, thô bạo ném trở lại sô pha.Trái với động tác hung ác, mặt Tạ Trường Lâm không chút biểu tình, hắn nhìn chăm chú vào thanh niên trên sô pha, chỉnh hạ cổ áo: "Muốn đi đâu?"Thanh niên nhỏ giọng nói: "Tôi nói rồi, tôi không phải Trịnh Thiếu Chân."Tạ Trường Lâm: "Chính miệng cậu khi vừa mới tỉnh lại ở bệnh viện không phải nói như vậy, các bác sĩ đều nghe thấy."Tạ Trường Lâm: "Cậu có lẽ không biết, bệnh viện đó là sản nghiệp của tôi."Thanh niên co rúm lại: "Bác sĩ nghe lầm."Tạ Trường Lâm: "Ồ? Một người không hề giao du với Trịnh Thiếu Chân trong suốt 21 năm, nhưng sau khi bị tai nạn xe lại đột nhiên biết được tên Trịnh Thiếu Chân?"Hắn tiến lên, bóp mặt thanh niên: "Gương mặt này là gì, phẫu thuật thẩm mỹ? Giả chết? Giới tính cũng thay đổi. Vậy là có người phái cậu tới? Cũng không đúng, Trịnh Thiếu Chân đối tôi một chút cũng không quan trọng, chủ nhân của cậu không nói với cậu à."Nghe Tạ Trường Lâm nói, khuôn mặt của người thanh niên tái mét, đôi mắt buồn bã.Dương Ý đứng xem. Không biết diễn xuất của thanh niên này quá tốt hay quá tệ.Người này trước thì giả bộ bình tĩnh, sau đối mặt với Tạ Trường Lâm, đến trấn tĩnh cơ bản nhất cũng không thể gồng được nữa.Dương Ý ở bên cạnh miễn cưỡng nghe hiểu quá trình, chính là thanh niên đang ngồi trên sô pha này tỉnh dậy sau tai nạn xe cộ lại ăn nói điều kỳ quái, lại xúi quẩy ở đúng bệnh viện của Tạ Trường Lâm, lập tức đã đến tai Tạ Trường Lâm vì thế đã bị bắt tới biệt thự này.Hiện tại Tạ Trường Lâm hoài nghi người này là do Trịnh Thiếu Chân chỉnh dung.Suy nghĩ này cũng bổ não đấy, bất quá so với việc Trịnh Thiếu Chân sống lại thì đáng tin hơn.Gọi y tới là muốn làm xét nghiệm DNA.Tuy Trịnh Thiếu Chân không phải cha ruột của Váng Sữa Nhỏ nhưng cũng là bác ruột, hẳn là vẫn có quan hệ gần nhưng không có khả năng là cha con.Về điểm này, Dương Ý không nói thật với Tạ Trường Lâm.Nói y ích kỷ cũng vậy, nghĩ nhiều cũng thể, chuyện này không có biện pháp nói ra.Y ôm chặt Váng Sữa Nhỏ: "Này quá hoang đường rồi, Tạ tiên sinh, cho dù làm DNA cũng sẽ không có được đáp án anh muốn."Tạ Trường Lâm lạnh lùng nhìn y: "Tôi không phải muốn thương lượng với anh."Tạ Trường Lâm: "Nếu hôm nay tôi không thể có được câu trả lời như ý muốn. Ngày mai tôi sẽ đóng gói anh gửi về nhà họ Trịnh."Đây là lần đầu tiên Dương Ý nhìn thấy bộ dạng không thân sĩ của Tạ Trường Lâm, y bị dọa sợ, chỉ có thể nhìn một bác sĩ tới gần lấy máu của Váng Sữa Nhỏ.Sau khi đạt được mục đích của mình, thần sắc của Tạ Trường Lâm mới hòa hoãn "Dương tiên sinh, xin lỗi, tôi gọi người đưa anh về."Lúc này, quản gia đi đến: "Tiên sinh, Trịnh tiên sinh tới."Sắc mặt Dương Ý biến sắc, thanh niên trên sô pha còn run lên.Tạ Trường Lâm nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nói với hai người: "Các người muốn gặp Trịnh Thiếu Diệp sao?"Dương Ý lập tức lắc đầu, thanh niên trên sô pha không nói.Ánh mắt của Tạ Trường Lâm chủ yếu rơi vào người thanh niên, không bỏ sót một chút nào.Nhìn một hồi, Tạ Trường Lâm nói: "Vậy hai ngươi lên lầu trước đi, lâu như vậy không gặp, tôi tưởng sẽ có nhiều điều muốn nói lắm"Bọn họ đều không có quyền lựa chọn, cùng đi vào trong phòng.Sau khi cửa đóng lại, Dương Ý nhìn người thanh niên trước mặt, lúng túng hỏi: "Tôi còn chưa biết tên anh, tôi tên là Dương Ý."Nam thanh niên cẩn thẩn nhìn đứa trẻ trong lòng y, ôn hòa cười nói: "Tôi là Lê Sinh."Lê Sinh hỏi: "Đứa nhỏ này ... tôi có thể ôm không?"Dương Ý còn chưa kịp nói gì, y bỗng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt có như không.Hóa ra người trước mặt là một Omega.CHƯƠNG XXXIIIDương Ý cảm thấy Omega trước mặt không có ý xấu, cho dù có thì đây cũng là địa bản của Tạ Trường Lâm, mở cửa kêu một tiếng là được.Y đưa Váng Sữa Nhỏ cho gã, Lê Sinh luống cuống tay chân ôm lấy đứa nhỏ.Dương Ý nhìn bộ dáng vụng về cùng gương mặt tương tự Trịnh Thiếu Chân mà dở khóc dở cười.Chủ yếu là bởi vì Lê Sinh làm y nhớ tới cố nhân, càng nhìn càng giống, không trách Tạ Trường Lâm nhất quyết đòi làm DNA.Lê Sinh thấy vành mắt y đo đỏ, hơi giật mình: "Anh làm sao vậy?"Dương Ý: "Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy... Anh thật sự rất giống người chồng đã mất của tôi."Lê Sinh nói: "Khả năng chỉ là lớn lên giống đi."Váng Sữa Nhỏ có vẻ mệt rồi, mơ mơ màng màng ngủ ở trong lòng Lê Sinh.Dương Ý cảm thán: "Nó có vẻ thích anh."Lê Sinh thận trọng dùng ngón tay chọc vào má Váng Sữa Nhỏ: "Đứa trẻ này bao nhiêu tuổi rồi?"Dương Ý: "Vừa tròn ba tuổi."Lê Sinh yên lặng gật đầu, không nói gì nữa.Nếu không nói Dương Ý là ba ba của Váng Sữa Nhỏ thì mọi người đều cho rằng đó là Lê Sinh cơ.Váng Sữa Nhỏ trổ nét không giống Dương Ý mà là phiên bản thu nhỏ hoàn toàn của Trịnh Thiếu Diệp.Trịnh Thiếu Chân và Trịnh Thiếu Diệp là anh em, bộ dáng cũng tương tự.Bởi vì Lê Sinh giống Trịnh Thiếu Chân nên mới giống ba ba Váng Sữa Nhỏ hơn.Như ma xui quỷ khiến, Lê Sinh hỏi: "Đây là người chồng đã mất của anh để lại sao?"Lời này vừa nói ra, Dương Ý liền có điểm nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: "Đúng vậy, chồng tôi mất một tháng thì tôi mang thai."Nói xong y nhìn chằm chằm Lê Sinh, một bên cảm thấy cái kiểu mượn xác hoàn hồn này quá hoang đường, một bên tim đập thực nhanh, muốn xem phản ứng của Lê Sinh.Lê Sinh ôm chặt hài tử, ngẩng đầu mở miệng muốn nói, cửa đột nhiên bị đẩy ra.Tạ Trường Lâm đứng ngoài cửa nhìn hai người bọn họ, lại nhìn đến Lê Sinh ôm Váng Sữa Nhỏ, lạnh lùng nói: "Dương Ý, anh có thể đem đứa nhỏ về rồi."Dương Ý ừ một tiếng, đứng lên muốn đón lấy đứa nhỏ lại phát hiện Lê Sinh ôm đến có điểm chặt.Dương Ý còn chưa nói gì, Tạ Trường Lâm liền nói: "Làm sao, luyến tiếc?"Lê Sinh rũ mắt đem hài tử đưa cho Dương Ý: "Xin lỗi, tôi sợ nó sẽ tỉnh."Dương Ý đành phải đáp: "Yên tâm, Váng Sữa Nhỏ đã ngủ rồi thì có sét đánh cũng không tỉnh."Lê Sinh: "Váng Sữa Nhỏ? Tên của bé? Thực đáng yêu."Mặc dù Dương Ý cảm thấy không thích hợp để bàn chuyện trẻ con ở đây, nhưng y vẫn mỉm cười với Lê Sinh.Tạ Trường Lâm lại thúc giục: "Anh đi đi."Dương Ý ôm đứa trẻ, lặng lẽ đi xuống lầu, Lê Sinh muốn đi theo lại bị Tạ Trường Lâm nắm lấy tay.Tạ Trường Lâm cầm trong tay một tập tài liệu, là kết quả DNA còn chưa mở ra, hắn muốn mở trước mặt Lê Sinh.Mà lúc này, khi Dương Ý bước xuống lầu, thân thể liền cứng đờ.Trên sô pha, nam nhân ung dung uống trà, nghe được động tĩnh xuống lầu liền ngẩng đầu lộ ra ánh mắt sắc bén.Ánh mắt hắn ngừng ở trên người Dương Ý thật lâu mới nhìn tới đến đứa bé trong lòng y. Dương Ý ôm chặt Váng Sữa Nhỏ, lùi về sau mấy bướcTrịnh Thiếu Diệp chậm rãi từ trên sô pha đứng lên: "Chạy cái gì? Làm như tôi sẽ ăn thịt anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me