Edit Bjyx Khong The Tron Tranh
30.Trên chương trình truyền hình, tiếng đóng cửa vang lên, "cộc cộc cộc" như thúc giục mọi người nhanh lên, hành khách đứng bên ngoài chưa lên, nghe thấy thanh âm này liền khẩn trương chen chúc trèo lên. Tiêu Chiến đứng trong góc xe, chỗ đó không có nhiều người như vậy. Anh dựa vào thành xe chơi game trên điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem bảng điện tử chỉ đường phía trên cánh cửa.Nhà hàng tôm càng cay kia cách nhà Tiêu Chiến không xa, không cần phải đổi tàu điện ngầm, chỉ cần ngồi qua 5 trạm là được. Nhưng cũng đủ để Tiêu Chiến thua game sáu lần, nhìn cái bảng điện tử kia bảy lần rồi.Điểm xanh vẫn còn đang cách nơi cần đến khoảng hai trạm nữa, không nhanh không chậm chớp nháy. Anh nghĩ, làm sao mà còn chưa tới vậy?Sau đó lại cảm thấy mình có chút nôn nóng, ăn cơm thôi mà, làm sao phải vội?Điện thoại rung lên một chút, Tiêu Chiến mở tin nhắn, là Vương Nhất Bác, nói rằng hắn tới nơi rồi.【Được, tôi sắp đến nơi rồi. 】Gửi xong tin nhắn, Tiêu Chiến quay trở lại trang chính của Wechat, rồi lại tự dưng mở khung chat với Vương Nhất Bác ra, nhìn lại một chút avatar của đối phương.Quả nhiên là đã thay một cái avatar mới, không còn thấy ván trượt đâu nữa, biến thành một bức ảnh selfie, tuy rằng biểu cảm trước sau vẫn lạnh nhạt, làm cái ảnh đại diện trông như đang khinh thường người khác ấy.Bốn năm trôi qua, Vương Nhất Bác từ một cậu nhóc bé xíu đã trở thành một người trưởng thành. Hắn như đã thay đổi, gương mặt không còn vẻ trẻ con ngây thơ nữa, thân hình cao gầy thẳng tắp, nhưng lại như không thay đổi, vẫn là bộ dáng của cậu nhóc kia, không quá thân thiết với người khác nhưng lại nhẹ nhàng dang tay, để cho con mèo nhỏ bẩn như vậy liếm liếm đồ ăn trong tay hắn; Tiêu Chiến nhận được thông báo rời đi thì sẽ ngồi trên chiếc bàn vuông trong nhà hàng, lẻ loi chọn đồ ăn để ăn, cũng sẽ trừng mắt với những người làm hắn khó chịu, hai hàng lông mày mang theo điểm tức giận như muốn đánh người, nhưng rất nhanh lại hờ hững trở lại, nhắm mắt làm ngơ xem như cái gì cũng không thấy.Kỳ quái, rõ ràng lúc đó anh và Vương Nhất Bác mới gặp nhau lần đầu, lúc hai người cùng một chỗ như vậy Tiêu Chiến lại nhớ rất rõ ràng. Không chỉ như vậy, sau giấc mơ hôm trước, anh đều không tự chủ được mà lưu tâm đến nhất cử nhất động của Vương Nhất Bác, thời gian rảnh rỗi liền mở vòng bạn bè xem Vương Nhất Bác đang làm gì, tuy rằng Vương Nhất Bác không hay ở trong vòng bạn bè đăng nhiều thứ. Tiêu Chiến cũng không biết là anh bị làm sao nữa, giấc mơ kì dị lại hoang đường kia như một thứ kéo anh lại gần với Vương Nhất Bác, cho nên hiện tại anh đối với Vương Nhất Bác cứ có một loại cảm giác kì lạ không thể nói rõ, nhưng anh cũng không muốn nghĩ nữa, bởi vì anh cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.Tiêu Chiến từ tàu điện ngầm đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Nhất Bác ở phía xa.Hôm nay hắn mặc một bộ đồ màu sáng, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi trắng, kiểu dáng độc đáo, bên trong là áo len dệt kim màu đen hở cổ, bên dưới măc quần dài màu tro với những sọc dọc dài, trên tay còn cầm mũ ngư dân* màu đen, mái tóc được tạo kiểu cẩn thận, bồng lên lại còn hơi rối.*Mũ ngư dân: cho bạn nào chưa biết này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me